Mới sáng sớm Bảo Bảo thức dậy đã lục lọi khắp nơi tìm thẻ sinh viên của mình, cũng may là ngày hôm nay không có buổi học ở lớp.
Kỷ Minh Hàn lái xe đến công ty. Khi đến cột đèn xanh đỏ hắn dừng xe lại nhìn qua gương chiếu hậu đột nhiên hắn nhớ tới hình ảnh ngủ ngon của cô khiến hắn bặt cười. Cô bé này đúng là… rất đáng yêu. Nhìn kĩ lại trong gương chiếu hắn mới thấy một tấm thẻ, hình như một tấm thẻ sinh viên thì phải.Trên tấm thẻ còn in to dòng chữ “ Sinh viên: An Bảo Bảo.” Không hiểu sao hắn lại thấy vui đến mức bặt cười thành tiếng, cứ như tìm được thứ mà mình mất lâu rồi ấy.
Bảo Hân và Tiêu Mặc vừa bước ra khỏi phòng liền bị một đám nữ sinh chặn lại, nhìn bộ mặt họ rất ư là hung dữ. Một nữ sinh lên tiếng nói:
“ Bảo Hân, Tiêu Mặc các cô định khi nào đưa cho chúng tôi chữ kí của Kỷ Minh Hàn đây. Hôm trước các cô nói hôm nay sẽ đưa cho chúng tôi.”
“ À…à..”
Nhìn thấy Bảo Bảo đi ra Tiêu Mặc liền kéo tay cô ra ngoài nói:
“ Bây giờ… bây giờ Bảo Bảo sẽ đi xin chữ kí cho các cô, được chứ?” Tiêu Mặc vừa nói vừa nháy nháy mắt với Bảo Bảo ra hiệu. Cô hiểu được ý của Tiêu Mặc nên tiếp tục nói:
“ Đúng…à..đúng vậy. Bây giờ tôi sẽ đi.”
Đám nữ sinh kia “ rút quân về nước”. Bảo Bảo khoanh tay lại nhìn Bảo Hân và Tiêu Mặc:
“ Các cậu xem xem, bây giờ làm sao đây?”
Tiêu Mặc nhìn Bảo Hân cười khì khì rồi quay sang phía Bảo Bảo nói:
“ Dễ mà! Chỉ cần cậu đến nhà Kỷ Minh Hàn xin chữ kí đi!”
“ Bao nhiêu vậy?” Bảo Bảo hỏi.
“ Ít thôi mà, chỉ có khoảng 150 chữ kí thôi!” Bảo Bảo đi vào phòng lấy mũ lưỡi trai đội lên đầu.
“ Đúng là…! “ít quá mà”!”Bảo Bảo nhận xấp ảnh từ tay của Tiêu Mặc cho vào túi.
Cô đi khỏi phòng, Tiêu Mặc và Bảo Hân đập tay nhau. Vậy là kế hoạch thàng công rồi. Thật ra những nữ sinh kia là các cô thuê đóng giả để ép Bảo Bảo đi thôi. Chứ đám người kia làm sao uy hiếp được Bảo Hân. Tiêu Mặc quẹt mũi nói:
“ Mấy chữ kí kia mình sẽ kinh doanh.”
“ À… lúc trước cậu nói cậu thần tượng hắn mà.”
Tiêu Mặc nhún vai:
“ Thần tượng thì sao chứ?”
“ Thường thì thần tượng một ai mà người đó có người yêu thì chắc chắn sẽ tức giận lắm!”Tiêu Mặc cười.
“ Tớ là ngoại lệ đó. Miễn sao làm ăn có lợi nhuận là được rồi.”
“ Tiêu Mặc số 1!”
____________________________
Bảo Bảo lấp ló ở cửa nhà hắn tìm nhiều con đường vào trong nhưng không được. Bác bảo vệ liền lên tiếng:
“ Cô là tiểu thư Âu hả? Mời vào?”
Nói rồi Bác mở cổng. Bảo Bảo đường đường chính chính đi vào cổng mặc dù không biết cô gái Âu tiểu thư kia là ai.
Vẫn là sự nguy nga hôm nào nhưng biệt thự có vẻ sáng lạn hơn. Vì hôm trước cô ở đây là buổi tối còn hôm nay cô đến đây lại là buổi sáng, tất nhiên sẽ khác nhau. Quản gia Lương từ trong nhà đi ra, gặp cô liền cuối người chào Bảo Bảo:
“ Âu tiểu thư! Mời vào!”
Bảo Bảo đi theo sau quản gia Lương, đi vào nhà. Quản gia Lương chìa tay ra mời cô ngồi xuống. Dì Lương nhận ly nước của một người khác rồi đặt lên bàn nói:
“Tiểu thư ngồi đây chờ một lát, thiếu gia sẽ về!”
Bảo Bảo thấy hơi áy náy vì cô đâu phải Âu tiểu thư gì đó nên định nói thật với quản gia Lương:
“ Dì ơi…”
Chưa kịp để cô nói hết câu thì dì Lương đã đi mất hút. Bảo Bảo lấy ly nước trên bàn uống thử một ngụm, nước mát lạnh chảy vào cổ họng làm cô thấy khoan khoái vô cùng, đúng là nước ép nho vẫn là số 1. Nhưng có điều tự nhiên vào nhà Kỷ Minh Hàn cũng có chút kì kì. Bất giác cô gõ đầu mình: “ Đúng là ngốc quá đi!” Cứ mãi nhấm nháp ly nước nho ngon lành kia, vừa ngắm nghía cả nhà. Nội thất trong nhà màu chủ đạo lại là trắng, đối với người như hắn lại có sở thích mộc mạc như vậy thật là rất khó hiểu. Lát sau cô mới nhớ ra mục đính chính ở đây là: “Xin chữ kí”.Chỉ là sáng giờ cô đã điều tra trên mạng, Kỷ Minh Hàn từ trước tới giờ chưa cho ai biết chữ kí của mình. Tuy rất nổi tếng nhưng chưa lần nào tổ chức kí tặng cả, cô xin chưa chắc hắn đã cho…Vậy chi bằng sẵn dịp này lên phòng hắn tìm xem hắn có kí tài liệu nào đó rồi bắt chước là được, chắc gì họ phát hiện được. Cô bỏ mũ lưỡi trai xuống ghế so fa. Vừa nghĩ ra cô liền rón rén leo lên lầu. Lần này để xem phòng hắn như thế nào, hắn ăn ở như thế nào?
Từng bậc, từng bậc mở ra phòng đọc sách. Phòng đọc sách vốn ở đối diện cầu thang, hôm trước lúc cô ra về có đi ngang qua phòng này. Lúc ấy phòng không đóng cửa, bên trong có bàn làm việc và nhiều sách trên kệ. Công nhận là đã từng vào đây một lần sẽ rất có lợi thế.
Cánh cửa phòng bật mở, mảng đèn trắng sáng tự động hiện lên làm cô giật mình. Có câu: “Có tật giật mình” thật là đúng.
Cô ngước mắt nhìn lên cao, giá sách cao ngất làm cô thấy thích thú vô cùng nào là bút kí, truyện ngắn, tiểu thuyết Hồng lâu mộng, Khu vườn bí ẩn, Đồi gió hú, Cuốn theo chiều gió, Tiếng chim hót trong bụi mận gai, cả cuốn Hồn ma đêm giáng sinh…Toàn những cuốn sách hay. Không ngờ hắn cũng đọc những cuốn sách này. Cô cố gắng rời mắt chỗ những cuốn sách kia. Cô từng nói rằng: “Sau này cô sẽ kiếm thật nhiều tiền để mua những cuôn sách này, mua nhiều đến mức có thể tạo thành một thư viện chỉ toàn là những cuốn tiểu thuyết để tất cả mọi người ai cũng có thể đọc được mà không cần phải lên mạng Internet.” Hắn có cuộc sống như vậy thật đáng ngưỡng mộ, đâu phải ai cũng có thể sống như vậy.
Cô tiến lại cạnh bàn làm việc cố gắng lục lọi nhiều nơi. Tìm mãi mà không thấy một tài liệu nào có chữ kí của hắn. Qúa chán nản cô liền ngồi lên ghế duỗi chân ra. Đã ngồi xuống ghế thì phải chấp nhận là nó rất thoải mái, đã ngồi vào thì không thể đứng dậy, nó êm ái, ấm áp làm người ta nghiện luôn ấy chứ. Cô dựa ra sau ghế, ằng hắng giọng nói như cấp trên:
“ E… hèm. Các anh chị làm việc như vậy hả? Tôi nối rồi, phải tăng gấp chỉ tiêu.”
Nói rồi cô bụm miệng cười. Ghế có bánh xe nên cô dùng chân đẩy đi khắp phòng, cười vui vẻ. Đúng là không hiểu tại sao cô lại đơn thuần tới mức chỉ cần chơi cùng cái ghế này cũng làm cô cười nhiều như vậy. Tất cả đều được ghi lại bởi một con mắt điện tử treo trên trần nhà không môt ai phát hiện.
Cô rời ghế tìm thêm trong ngăn kéo tủ, tìm được một xấp giấy gì đó bên dưới có chữ kí của Kỷ Minh Hàn. Bảo Bảo tập đến đổ mồ hôi mà không cách nào kí giống được. Chắc là chữ kí của hắn phức tạp quá. Cô bĩu môi nói:
“ Chữ kí nhìn đẹp thật đấy nhưng tại sao lại kí phức tạp vậy nhỉ? Đúng là con người phức tạp mà!”.