Sai Một Bước, Lạc Nhau Một Đời

Chương 5




Bảo mang cặp trên lưng đi đến lớp. Bảo Hân và Tiêu Mặc vừa đi vừa son môi. Xung quanh toàn là những sinh viên nữ chia làm hai nhánh: Nhánh một là nhìn cô với ánh măt ngưỡng mộ, nhánh hai thì...bạn biết rồi đó, ánh măt hình viên đạn phóng ra dòng chữ” Con nhỏ xâu xí này mà cũng là người yêu của Minh Hàn á. Khó tin.” Cô bỏ qua xì xào ngoài kia đi vào lơp. Các sinh viên trong lớp “ồ” lên tiếng vừa ngưỡng mộ vừa châm biếm.

“Có chuyện gì mà các cậu “ồ” lên vậy?” Cô muốn làm rõ rốt cuộc đây là có ý gì? Họ ắt hẳn rât căm ghét cô. Nêu xét về sự yêu thích của fan nữ đối với thần tượng của mình là nam thì thường suy nghĩ đến việc “ ước gì mình là bạn gái của anh ấy“. Đây chắc cũng là lẽ thương. Xem ra thập phần là mỉa mai cô.

Từ trong đám nữ sinh bước ra một cô gái xinh đẹp, ăn mặc rất sang trọng, chăm chút từng nếp áo, chắc là con gái nhà quyền quý. Ả ta ẻo lả đến mức khiến người khác muốn phát nôn.

“ Cô đúng là gan lớn quá nhỉ? Minh Hàn là người của công chúng, cô cướp anh ấy nghĩ sẽ được yên hả?”

“ Tôi không cướp ai cả. Để tôi yên đi.”

Cô ta đúng là quá ngạo mạn, nghĩ Kỷ Minh Hàn là của cô ta sao? Nhìn thấy sự chán ghét trong mắt Bảo Bảo cô ta liền trừng mắt nhìn cô, giơ tay lên định đánh thì Tiêu Mặc bước vào. Ar liền rút tay lại. Cả đám nữ sinh sau lưng cô ta bẻ tay “ rắc rắc” cơ hồ oai phong lắm. Bảo Hân trưng bộ mặt lạnh lùng của mình đi vào, ánh mắt quét trên người mấy cô gái kia làm họ lạnh sống lưng. Ả kia hoảng hốt lùi lại mấy bước:

“ Cô… cô định làm gì?”

“ Cô nghĩ tôi sẽ làm gì?” Bảo Hân liếc mắt sắc bén nhìn cô ta.

Đường đường Bảo Hân là đại tiểu thư nhà họ Ương, đâu dễ gì tha cho cô ả kia. Bảo Hân khoanh tay trước ngực hách dịch nhìn cô:

“ Tôi cảnh cáo cô, từ nay trở về sau không được ăn hiếp Bảo Bảo. Nếu không… cô biết tôi là ai rồi đó.”

Cô gái hốt hỏang giải tán đám sinh viên đang xoắn tay áo. Chỉ một lát sau không ai nói gì nữa. Buổi học trôi qua không ai còn dám nhắc đến chuyện của Bảo Bảo nữa.

Bảo Bảo gần đây tìm được một công việc làm them rất tốt. Bài báo về scandal của Kỷ Minh Hàn và cô chỉ còn là quá khứ mặc dù đôi khi ra dường cũng có nhiều người xì xào về việc kia. Cũng chỉ tại Kỷ Minh Hàn tại sao không tìm ai lại tìm cô.

Công việc tuy tốt nhưng có chút xa đại học T. Gần đây cô cũng rất hay về muộn khiến cho Tiêu Mặc và Bảo Hân vô cùng lo lắng. Ban đêm cô thường đi qua đoạn đường trải đầy hoa gạo. Giữa tháng ba hao gạo nở tỏa sắc thắm, tươi đẹp vô cùng. Dưới áng đèn lập lòe trên đường phố vắng bóng người. Trên người cô chỉ mặc phong phanh một chiếc quần mỏng dài hơn đầu gối, áo sơ mi trắng đơn giả. Tiết trời tháng ba mát lạnh kì lạ, không còn hanh hao như tháng một tháng hai. Tuy ban ngày nóng bức khó chịu nhưng ban đêm thì không tệ chút nào. Tiết trời như vậy không đi dạo thì thật uổng phí.

Cô cứ mãi đi bộ chầm chậm ngắm nghía sắc đro thắm tươi của hoa gạo mà quên mất bây giờ đã muộn. Người qua lại lúc trước đã thưa thớt nhưng bây giờ càng thưa thớt hơn. Một cơn gió lạnh thổi qua làm cô rợn cả người. Bước chân cô ngày một khẩn trương, bước mãi mà sao không thấy đến cuối đường. Cô cứ có cảm giác ghê rợn làm sao? Đẹp nhờ sắc hoa nhưng ghê rợn lại là cơn giớ lạnh và sự vắng vẻ ở đây. Con đường này không hiểu sao ít người qua lại quá. Một chiếc xe hơi trắng bật đèn sang lóa đi ngang qua cô, bóng người trên xe rất quen thuộc, hình như là…Kỷ Minh Hàn.

Hắn nhìn qua cô gái đang bộ trên vỉa hè kia, trong cứ như… là cô gái đó, là cô gái hôm đó hắn bế đây mà. Hắn đi thẳng, chỉ có điều con gái mà đi giữa đêm như vậy rất nguy hiểm, cô không quan tâm sao? Nhưng lái xe lại cạnh cô rồi bảo cô lên xe thì có chút bất tiện. Có cách gì để cô tự nguyện lên xe của hắn thì tốt biết mấy.

Hắn lui xe lại cạnh cô, lái chầm chậm theo bước chân cô đi mà lái xe, lên tiếng hỏi:

“ Này?”

Cô quay sang nhìn hắn. Suy nghĩ đầu tiên cô nhìn hắn là” Đẹp trai quá!”, sau đó mới chịu định thần lại xem xét là ai.

“ Kỷ…Minh Hàn.”

“ Tôi kể cho cô nghe chuyện này.”

“ Anh đùa hả?”

Hắn nhún vai.

“ Không.”

“ Trên đoạn đường này vào ba năm trước…”

Hắn nói nho nhỏ đủ để cô có thể nghe được. Hắn lái xe “ù ù” bên cạnh cô. Không khí vô cùng lạnh lẽo, từng bước chân cô run run cố gắng bước tiếp. Hắn thỏ thẻ kể tiếp.

“ Một cô gái mặc sơ mi trắng đi bộ trên đường… Không gian liền bị phá vỡ bởi một đám người chặn cô gái lại, cười độc ác…”

Hắn nhìn vẻ mặt cô, cô có chút hoảng, đúng ý hắn, dọa cho cô bé này sợ chết khiếp.

“ Họ có ý cưỡng đoạt cô. Cô không đồng ý…”

Cơn gió lạnh từ trong lòng cô một giấy thổi đến não khiến cô nhận ra rằng mình đang rất sợ hãi.

“ Thật đáng thương, cô gái bị cưỡng đoạt đến chết. Họ không

buông tha cô, giày xéo than xác cô…”

Cô vẫn tiếp tục mạnh mẽ bước đi. Thật là quá quắt mà, hắn lui xe lại để kể chuyện này sao? Rõ ràng là muốn hù dọa cô mà. Hắn vẫn lái xe theo cô. Tiếp tục kể chuyện.

“ Sáng hôm sau người ta tìm thấy xác cô gái bị băm vằm thành mấy mảnh. Hằng đêm trên đoạn đường này cô gái vân hiện về rên khóc, nguyền rủa. Ai thường đi bộ qua đây muộn thường gặp được cô ấy…”

“ Im đi!”

Tiếng hét của cô làm hắn giật mình dừng xe lại rồi bước xuống xe. Cô bịt tai ngồi xụp xuống nền vỉa hè run sợ. Chưa có thứ gì đáng sợ bằng ma quỷ cả. Hắn im lặng nhìn cô. Cô run run nói giọng đứt đoạn:

“ Anh đưa tôi về… được không?”

Anh nghiêm túc quan sát cô. Có vẻ là hắn dọa cô hơi quá. Cô sợ đến nỗi đứng dậy ôm chặt hắn, dụi đầu vào lồng ngực ấm áp kia. Hắn nhận thấy vai cô run run, bản năng đàn nông khiến hắn vỗ vỗ lưng cô trấn an.

“ Không sao rồi!”

“ Là do anh, ai bảo kể chuyện ma làm gì? Đưa tôi về, nhanh lên!”

Bước lên xe, tiếng xe hơi khởi động ù ù như ru Bảo Bảo ngủ. Lát sau cô liền thiếp vào trong giấc ngủ. Hắn chăm chú lái xe, lát sau quay sang nhìn cô thế nào mới thấy cô dựa vào ghế ngủ ngon lành. Cô ấy đúng là… Nếu lên xe hắn ngủ thì không sao chứ nếu ngủ trên xe người khác là rất nguy hiểm. Hắn cười mỉm nhìn dáng ngủ ngoan ngoãn của cô, vô cùng yên bình lại rất nữ tính dịu dàng nữ tính làm cho hắn vô tình lung lay. Hắn ằng hắng giọng tập trung lái xe mặc dù chốc chốc lại nhìn lên gương chiếu xem xem cô như thế nào.