Bác Linh cười khổ, ánh mắt lại trở nên đỏ ửng, cô nghẹn ngào nói: “ Chị Ý Noãn em mang thai rồi. “
Ý Noãn một lần nữa không hết kinh ngạc, những chuyện Bác Linh kể cho cô nghe chuyện nào cũng vượt tầm suy nghĩ của Ý Noãn, chưa kịp tiêu hoá hết Bác Linh lại giáng tiếp cho Ý Noãn một cú sốc khác.
“ Nhưng chị Ý Noãn, anh ấy không muốn đứa bé này, anh ấy muốn chia tay, anh ấy bảo bỏ đứa bé này đi sẽ bồi thường tiền cho em. Thì ra tình cảm của em lại có thể dễ dàng giải quyết bằng tiền bạc. “ - Bác Linh khó khăn kể lại mọi chuyện cho Ý Noãn nghe.
Bác Linh vẫn vùi mặt vào gối, Ý Noãn lại ngồi gần hơn, cô ôm Bác Linh nói: “ Đừng nghĩ như vậy, anh ta từ trước giờ vẫn là một tên khốn. Tiểu Linh hiện tại em tính đứa bé thế nào? “
Ánh mắt Bác Linh trầm xuống, lúc đợi Ý Noãn về cô đã suy nghĩ rất nhiều về đứa bé cuối cùng tuy không nỡ nhưng Bác Linh vẫn phải bỏ nó: “ Em không thể giữ đứa bé này, em không đủ khả năng nuôi nó, cũng không đủ cho nó tình thương của gia đình. Chị Ý Noãn em đã khổ rồi không thể để con phải chịu khổ theo, hơn nữa nếu để mẹ em biết chuyện này em sợ bà ấy không chịu được. “
Những lời Bác Linh nói đều đúng, Ý Noãn xoa lưng cô nói: “ Chị hiểu, Tiểu Linh chị luôn ủng hộ mọi quyết định của em. “ - Chỉ mong cho sau này cuộc sống của em sẽ dễ dàng hơn.
Lúc này chuông điện thoại lại reo lên, là Dương Anh Kiệt gọi đến. Cô nhìn Ý Noãn, Ý Noãn liền khuyên nói: “ Em thử bắt máy xem. “ - Cô cũng muốn biết tên khốn Dương Anh Kiệt sẽ nói gì với Bác Linh.ậy mà câu đầu tiên Dương Anh Kiệt nói lại là: “ Em suy nghĩ kĩ chưa? “
Bác Linh mím môi, tuy đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng vẫn không ngăn được nước mắt rơi: “ Rồi, Dương Anh Kiệt tôi chấp nhận bỏ đứa bé.
"
Trong lòng như hàng ngàn mũi tên thay phiên nhau đâm vào lồng ngực, Bác Linh từ trước giờ luôn tin mình đủ lạc quan đến đón nhận mọi chuyện chỉ là đến giờ phút này cô lại trở nên mệt mỏi, cô không muốn biết ngày mai mình
sẽ ra sao. Trong lòng Bác Linh không ngừng áy náy và tự trách với đứa bé.
Ý Noãn nhìn cô đau lòng không kém, cô hiểu cảm giác bị phản bội này của Bác Linh, không biết an ủi ra sao Ý Noãn cũng chỉ có thể ra sức ôm chặt Bác Linh, cho cô thêm điểm tựa.
“ Chị Ý Noãn, chị đến bệnh viện cùng em nhé? “
“Được. “
Lại là một ngày không vui vẻ.
“ Chết tiệt! “ - Hoàng Kì Văn chửi tục một câu, vừa lo cho sức khoẻ của Lục Thế Nam xong, Dương Anh Kiệt đã lập tức gọi điện khiến anh chỉ muốn lập tức lao đến đánh cậu ta.
Anh không nghĩ đến Dương Anh Kiệt sẽ làm đến mức này, khi cậu ta đến bệnh viện câu Hoàng Kì Văn nói đi nói lại với Dương Anh Kiệt: “ Cậu suy nghĩ kĩ chưa? “
Mỗi lần như vậy Dương Anh Kiệt đều nói không lên lời, anh chưa chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng chưa chắc về quyết định của mình chỉ là đó là lựa chọn tốt nhất cho hiện tại rồi.
Không phải lần đầu Hoàng Kì Văn nhắc nhở Dương Anh Kiệt, nhìn cậu ta Hoàng Kì Văn muốn giận thay cho Bác Linh, anh nhìn Dương Anh Kiệt nói: Sau này cậu đừng để hối hận. “Rất nhanh sau cuộc trò chuyện của hai người, Bác Linh cũng đã có mặt bên cạnh còn có Ý Noãn. Nhìn hai người phụ nữ trước mắt, Hoàng Kì Văn cảm thấy hổ thẹn với họ vì những việc hai người bạn của mình đã làm.
Bác Linh được đẩy vào phòng phụ sản, ba người đứng ở ngoài, Ý Noãn run lên không kìm được tát thật mạnh vào mặt Dương Anh Kiệt: “ Tên khốn? Anh hại Bác Linh như vậy sau này em ấy sống thế nào? Em ấy yêu anh như vậy anh đáp trả tình cảm em ấy cũng tốt thật nhỉ? “
Dương Anh Kiệt không lên tiếng, anh cũng cảm thấy cú tát của Ý Noãn là rất đúng. Vài giây trước khi Bác Linh được đẩy vào phòng, có một tia lí trí kêu Dương Anh Kiệt hãy cho mọi chuyện dừng lại, nhưng anh vẫn không đủ dũng cảm làm điều đó, liền trơ mắt để bác sĩ đẩy cô vào trong. Bỏ đi đứa con của cả hai..
Phẫu thuật không tốn nhiều thời gian sau khi Bác Linh tỉnh dậy người đầu tiên cô thấy không phải Ý Noãn mà là Dương Anh Kiệt, để được là người đầu tiên bước vào phòng bệnh, Dương Anh Kiệt bị Ý Noãn tát thêm hai cái nữa.
Bác Linh quay phắc đi, người bây giờ cô không muốn thấy nhất là anh ta, trước khi bị đẩy vào phòng phẫu thuật Bác Linh vẫn hi vọng Dương Anh Kiệt sẽ suy nghĩ lại nhưng anh thực sự không làm, anh vẫn tuyệt tình như vậy.
Dương Anh Kiệt lấy ra một tấm thẻ, anh đặt lên tủ đầu giường phòng bệnh nói: “ Đây là tiền bồi thường. “
Bác Linh nhắm mắt, nước mắt vẫn không kìm được mà chảy xuống, không quan tâm tấm thẻ đó, cô nói: “ Dương Anh Kiệt, anh từng là điều tôi tự hào nhất nhưng giờ thì hết rồi, hiện tại anh là thất bại, là điều tồi tệ nhất tôi muốn quên đi. Tại sao tôi lại gặp anh chứ? Giá như từ đầu chúng ta không biết nhau.. “
“ Anh xin lỗi. “ - Đây là câu anh nói nhiều nhất với Bác Linh, ngoài câu này ra Dương Anh Kiệt cũng không biết nên nói gì thêm.Nhưng làm gì có giá như chứ? Duyên phận chính là thứ luôn trêu đùa bọn họ, để bọn họ đến với nhau rồi lại tàn nhẫn tách bọn họ ra.
Mỗi Bác Linh trắng bệt, cô không nhìn cũng không trả lời lại Dương Anh Kiệt.
Dương Anh Kiệt muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, anh nhìn cô, trong lòng như có hàng ngàn con kiến đang từ từ gặm vào lòng anh.
Chỉ là Dương Anh Kiệt không biết quyết định ngày hôm nay của anh sẽ khiến anh của sau này sẽ hối hận đến nhường nào, cũng sẽ khiến anh muốn quên mà chẳng quên được lời Bác Linh đã nói.
Vậy là mọi chuyện của họ thật sự kết thúc rồi.
Đợi Dương Anh Kiệt đi rồi, Ý Noãn mới bước vào trong, cô không nhắc gì đến đứa bé mà quan tâm hỏi: “ Em có muốn ăn gì không? “
Bác Linh lắc đầu nước mắt thấm hết vào gối, khó khăn mở lời: “ Chị Ý Noãn đứa bé không còn nữa. “
Ý Noãn gật đầu chỉ có thể nói: “ Chị biết. “ - Nhìn Bác Linh như vậy Ý Noãn không quen, cô đau lòng nhìn Bác Linh.
Lúc này Bác Linh cũng không cần giấu đi cảm xúc của mình nữa, cô nghẹn ngào khóc lớn, lớn đến mức lòng Ý Noãn cũng bị khuấy đảo, không kìm được mà khóc theo.