“ Bác Linh, chúng ta chia tay đi. “
Bác Linh đã nghĩ đến rất nhiều lí do Dương Anh Kiệt sẽ nói với mình, ngàn vạn lần cô chưa từng suy nghĩ đến hai chữ chia tay.
Đối với Bác Linh hai chữ đó rất nặng nề, sao Dương Anh Kiệt có thể dễ dàng thốt ra được?
Lỗ tại Bác Linh trở nên ong ong, hiện thực chẳng khác gì tát vào mặt cô một cái, cũng phải làm gì có hoàng tử nào sẽ chịu một cô bé lọ lem, tất cả chỉ là cổ tích thôi... tất cả đều là giả dối.
Ngực Bác Linh phập phồng, cô mở miệng hỏi: “ Tại sao? “
Dương Anh Kiệt né tránh ánh mắt của Bác Linh, anh nói: “ Anh thấy chúng ta dừng lại là thích hợp nhất, chúng ta không hợp nhau. “
Bác Linh sao không nhận ra được ánh mắt né tránh đó của Dương Anh Kiệt, nếu anh không trả lời được cô giúp anh trả lời: “ Anh chán em rồi đúng không?"
Giọng cô dần trở nên bất lực, Dương Anh Kiệt không phản bác được, điều đó càng chứng tỏ lời cô nói là đúng rồi.
Anh xin lỗi. “ - Ngoài câu này Dương Anh Kiệt cũng không biết nên nói gì hơn.
'Dương Anh Kiệt tôi mang thai rồi. “ - Bác Linh bình tĩnh nói.
Lần này đến lượt Dương Anh Kiệt trở nên kinh ngạc, câu đầu tiên anh nói lại là:
“ Không thể nào..Bác Linh thê lương cười lên một tiếng, cô còn ảo tưởng dùng đứa bé này thử lòng anh kết quả thế nào, câu đầu tiên anh nói lại là “ Không thể nào. “
Tâm trạng Bác Linh lập tức trở nên kích động: “ Ý anh là sao? Dương Anh Kiệt anh nghi ngờ tôi đem chuyện này ra lừa dối anh? “ - Vừa nói Bác Linh tìm lại tờ khám thai ném thẳng vào mặt Dương Anh Kiệt.“ Tên khốn, sáng nay tôi vừa biết được sự tồn tại của đứa bé thôi? Sao anh có thể nghĩ tôi là con người như vậy? “
“ Nhưng chúng ta đều sử dụng biện pháp.. “ - Dương Anh Kiệt vẫn không hết nghi hoặc nói.
Bác Linh chưa bao giờ ngờ được cái người cô yêu sâu đậm lại là con người khốn nạn đến mức này: “ Anh nghĩ đứa bé này không phải của anh? “Dương Anh Kiệt nuốt nước bạo, hô hấp cũng bắt đầu khó khăn hơn.
Nước mắt Bác Linh không ngừng chảy xuống, cô nhìn anh chất vấn: “ Từ trước giờ trong mắt anh tôi và mấy loại phụ nữ kia của anh đều là cùng một loại người đúng không? Dương Anh Kiệt nhà tôi có nghèo nhưng tôi luôn có tự trọng. “
Dương Anh Kiệt lập tức tiến đến, trấn an cảm xúc của Bác Linh: “ Nghe anh nói, anh không nghi ngờ đứa bé này nhưng Bác Linh đứa bé này không thể sinh ra. “
Lời Dương Anh Kiệt vừa dứt, Bác Linh nhìn anh xem như nhìn rõ lại con người thật của Dương Anh Kiệt: “ Anh vừa nói cái gì? Dương Anh Kiệt đây mới là con người thật của anh sao? Nó là con của anh đấy.. “
Dương Anh Kiệt chưa chấp nhận được việc mình có một đứa con, đối với anh hay đối với Bác Linh đứa bé này tốt nhất vẫn không nên sinh ra.
Anh biết rõ nói ra câu này Bác Linh sẽ tổn thương nhưng Dương Anh Kiệt cũng hết cách, anh sợ mình không có trách nhiệm với đứa bé này lại càng không thể chịu được trách nhiệm được với Bác Linh. Nhìn nước mắt của cô không ngừng rơi, anh chỉ muốn lập tức không thấy cô nữa, anh không rõ cảm xúc hiện tại của bản thân là gì nhưng anh không muốn nhìn thấy cô khóc.
Anh biết, xin lỗi.. anh sẽ bồi thường tiền cho em.
Không thể nghe được nữa, Bác Linh lập tức lao ra cửa, cô sợ mình càng nghe sẽ lại càng biết con người Dương Anh Kiệt ghê tởm đến mức nào, cô lại càng không dám đối mặt.
Đầu Lục Thế Nam trở nên nóng ran, nóng đến mức Ý Noãn cuống cuồng lên không biết phải làm sao. Vừa hoảng sợ Ý Noãn vừa gọi điện vào số bệnh viện.Rất nhanh Lục Thế Nam đã ở bệnh viện truyền nước, Hoàng Kì Văn bước ra khỏi phòng bệnh nhìn Ý Noãn: “ Cũng may là có cô, nếu không cậu ta đêm nay mất mạng rồi. “
Ý Noãn lo lắng hỏi: “ Anh ta không sao chứ? “
"
Cô yên tâm hiện tại đã đỡ nhiều rồi, chỉ cần nghỉ ngơi đủ, ăn uống đàng hoàng hơn thì không sao. “
Nhìn mắt Ý Noãn trở nên thầm quầng, quần áo cũng không còn sạch sẽ, mà hiện tại Lục Thế Nam vẫn còn ngủ, Hoàng Kì Văn nhìn cô nói: “ Cô về tắm rửa đi, ở đây có tôi lo rồi. Cảm ơn cô đã chăm sóc cho Nam.
"
Ý Noãn cũng chỉ đợi được câu này, cô nói: “ Được, tôi xin phép đi trước. “
Khi Ý Noãn quay về nhà của mình, Bác Linh đang ngồi trước cửa thẫn thờ, Ý Noãn khó hiểu lập tức gọi to: “ Tiểu Linh? “
Chờ mãi cuối cùng Bác Linh cũng chờ được Ý Noãn trở về, nhìn Bác Linh không đúng lắm, Ý Noãn lại càng hoảng hốt hơn, cô nhanh chóng lấy chìa khoá ra mở cửa.
Hai người vừa tiến vào nhà, Ý Noãn đã lên tiếng: “ Có chuyện gì sao? “
Bác Linh rũ mắt: “ Chị Ý Noãn em kể cho chị nghe một câu chuyện. “
Chuyện Bác Linh kể là việc Dương Anh Kiệt lấy đi lần đầu của cô, rồi mới dẫn đến những việc hai người tiếp xúc nhau sau này, Ý Noãn không tin hai người đã làm đến bước này, cũng không tin Dương Anh Kiệt từng cưỡng bức Bác Linh.
“ Xin lỗi vì đã giấu chị lâu như thế."Ý Noãn lắc đầu nói: “ Không sao, nhưng tại sao bây giờ lại kể cho chị nghe? “. Nhìn sắc mặt Bác Linh, Ý Noãn đoán được không chỉ có mỗi chuyện này.