Sách Niệm Đường Lệ

Chương 34




Ầm một tiếng trời đánh đến rung chuyển mặt đất, ta từ trong mê mang tỉnh lại.

Tiếng trời đất rung động, từng đợt ánh sáng trắng hiện lên rồi tan đi, ta vẫn cứ thế mê mang nhìn đỉnh trần nhà trên kia.

Trong đầu là một khoảng trắng mờ mịt, như một đứa ngốc, ngơ ngác với mọi thứ.

Bên cạnh truyền tới từng đợt nức nở nho nhỏ, tiếng nghẹt mũi, sự bi ai lay chuyển trong không trung, ta biết, là Tứ Bà Bà đang thầm gạt lệ cùng với Ngũ Thúc hai mắt sẽ đỏ bừng trừng lớn nhìn bầu trời ngoài kia.

Ta còn biết bên cạnh nơi ta nằm, có một bóng người như thân tùng, kiên định ngồi đấy, không làm gì, không nói gì cả, chỉ là đang yên lặng chờ đợi.

Đợi ta thoát khỏi những mộng ảo ta tự giăng lấy chính bản thân mình.

Lại ầm ầm những đợt thiên lôi đánh ngoài kia, trần nhà cứ thế ẩn hiện những vệt sáng đổ vào.
Ba ngày, phụ thân đã rời đi ba ngày rồi.

Và ta cũng bị giam lỏng ở lại nơi đây trong ba ngày.

Tề Sách sợ, đúng vậy hắn đang sợ hãi.

Sợ ta sẽ bất chấp tất cả để mà đuổi theo Thiên Sát Quân đến kinh đô Vạn Niên.

Chỉ để giải cứu phụ thân ta.

Kể cả có mất cái mạng nhỏ này, hắn hiểu rõ ta, ta vẫn sẽ bất chấp mà đi.

Nên hắn chọn cách giam lỏng ta lại nơi này.

Lại một đợt thiên lôi đánh xuống, ta biết trời sẽ lại chuẩn bị đổ cơn mưa lớn ngoài kia.

Giữa không gian yên tĩnh như thế, ta nhẹ nhàng động người ngồi dậy.

Hành động của ta lập tức kéo tới sự chú ý của ba người kia, Tề Sách đứng lên, vội đưa người tới gần ta, ta nhìn dung nhan họa thủy của hắn, đôi hắc mâu đen như vạn vì tinh tú, chăm chú nhìn ta, dường như chứa muôn vàn suy nghĩ, nhưng đều tồn đọng lại nơi đáy lòng.
"Đường Trân."

Âm thanh hắn ôn nhu, như tiếng đàn hạc gảy lên giữa đêm xuân.

Ta như lạc vào sương mù, suối tóc đen nhẹ nhàng rơi xuống, ta xuyên qua hắn nhìn bầu trời sắp mưa ngoài kia, trông thấy dung nhan sầu bi đầy lệ của Tứ Bà Bà và Ngũ Thúc, đáy mắt ta lóe sáng, ta trông thấy cơ thể hai người họ dường như chấn động.

Sau đấy ta đưa ánh mắt trở về, nhìn vào dung nhan của Tề Sách, ta nghiêng đầu bảo.

"Hầu gia có thể tránh đường không?"

Tề Sách vẫn ở yên đấy, sừng sững như một ngọn núi.

Ta hạ mi mắt, hờ hững nói.

"Thảo dân muốn tới rừng trúc."

Ta thấy được đáy mắt của hắn có tia sáng vụt nhanh qua.

Sau đấy, Hầu gia một đường hộ tống ta tới mái nhà ngói đỏ ở giữa cánh rừng trúc. Ta bỏ lại hắn ở ngoài cổng, chậm rãi tiến vào bên trong, nhìn bồ đệm cùng bàn đặt lư hương ở đấy, trước thanh gươm đen xì treo trên tường, ta bùm một tiếng quỳ xuống.
Ta cứ thế quỳ ở đấy trong một khắc, đóng lại đôi hàng mi, dường như có một làn gió nhẹ vừa lướt trên chóp mũi ta.

Ta khẽ cong khóe miệng.

Lọn tóc không gió mà động.

Nương, người là đang ủng hộ ta đúng không?

Bình phong khẽ rung rinh, từ trong không trung lượn lờ một tàn hoa trắng muốt.

Tàn hoa rơi xuống trên vỏ gươm đen xì ấy, một nét hải đường nổi bật, đâm thẳng vào ánh mắt ta. Ta khẽ cất tiếng cười đinh đang.

Vươn tay gỡ xuống thanh gươm, không ngoảnh đầu lại, ta tiến thẳng đến cửa sau của căn phòng.

Băng qua lối mòn nhỏ của rừng trúc, ta trông thấy Hồng Phi đang đứng đấy đợi ta, nó lắc lắc cái đầu, phì phì những đợt thở từ mũi.

Ta vuốt ve mi tâm của nó, ta biết Hồng Phi rất có linh tinh, đáy mắt nó luôn là những điều tinh khiết nhất trên đời này.

Phốc một tiếng, ta leo lên lưng ngựa, dắt gươm bên hông, ngẩng cao đầu ngạo nghễ, trên trời thét lên tiếng hùng ưng lượn vòng, níu lấy cương ngựa, giá một tiếng lớn, Hồng Phi đem ta vượt gió mà đi.
Lầm cập lầm cập, bốn vó đập xuống nền đất của Cẩm Thành, đường cái đông đúc dường như đã nghe đến tiếng hùng ưng ngân mà lập tức dạt vào hai bờ đường, ta ánh mắt trông về phía trước, vượt qua gốc cây xấu xí bên bờ sông Lịch, nhìn đến cổng lớn của Cẩm Thành càng lúc càng gần.

Băng qua cổng, ta không bất ngờ mà trông thấy hai hàng vây quanh của Cấm Vệ Quân, cùng với nhân ảnh bạch y ngồi trên lưng hắc mã kia.

Hắn tuấn duật, lam nhan như ngọc, đôi hắc mâu như bầu trời đêm ấy.

Ám ảnh ta đến tận tâm hồn.

Ta ngồi trên yên ngựa, mắt không dời nhìn thẳng, dường như hai hàng Cấm Vệ ấy không tồn tại. Từ bên hông thành vụt đến hai đạo nhân ảnh cưỡi chiến mã phi tới.

Ngũ Thúc tay cầm đao, dung nhan uy nghiêm như hổ, hai mắt híp lại, đao trên tay vung tỏa ra ánh sắc lạnh lẽo. Tứ Bà Bà trong ngực là tiểu Bạch ngu ngốc, cầm tiễn mà căng cung.
Một tả một hữu, mở rộng đường cho Hồng Phi rong đuổi.

Trên thế gian này, người không hiểu ta nhất chính là thiên hạ.

Người hiểu ta nhất lại là Tề Sách.

Cho nên y mới xuất hiện ở Cẩm Thành, phụ thân thường bảo, ta vốn trời sinh thông minh, chỉ cần một mấu chốt, cũng có thể suy ra tường tận câu chuyện.

Ngay từ ngày đầu Hầu gia quyền thế ngập trời, dưới một trên vạn xuất hiện ở Cẩm Thành, ta đã biết sau lưng hắn là thảm họa. Nhϊếp Chính Vương ngoài mặt thuận theo triều đình truy đuổi phản thần, nhưng bên trong lại dấu diếm thiên hạ, cử nhi tử của mình đến để thông tri và bảo hộ.

Bởi phụ thân ta và Nhϊếp Chính Vương, từng là bằng hữu thập cửu nhất sinh trên chiến trường năm ấy huyết tẩy hoàng thất họ Tề.

Ta đã từng nói, chúng ta không sai. Chỉ là thế sự họ không hiểu.
Phụ thân ta không đáng tội chết, nhưng ngài chọn cách ngu muội thuận theo thiên hạ.

Ta biết bản thân không tài nào cứu được ngài, kể cả Hầu gia hay Nhϊếp Chính Vương, cũng khó có thể địch lại ánh nhìn của thiên hạ.

Thiên hạ muốn phản thần chết, thần tử chỉ có thể nhắm mắt xuôi theo.

Phụ thân biết khó tránh khỏi đao tử thần, nhất là khi Hoàng Đế là kẻ khó dung những người như chúng ta, cho nên y gửi gắm ta cho Hầu gia, vì ngài biết hắn có thể kiềm chế ta, giữ chân ta lại Cẩm Thành, cả đời an ổn mà sống, không như một phản thần như ngài, sống chui rúc chỉ để tồn tại.

Phụ thân lấy tư cách là trưởng bối, ra lệnh Tề Sách giam lỏng ta lại Cẩm Thành cả đời.

Nhưng trớ trêu thay.

Thứ ta muốn, chính là được trông thấy phụ thân lần cuối.

Ta không thể đập bỏ những công sức phụ thân đã làm chỉ để bảo hộ tính mạng nhỏ bé này, ta dù đau tận tâm can, cũng không tài nào làm nghịch ý của phụ thân.
Tề Sách biết, hắn hiểu ta. Dù chúng ta chia cách chín năm ròng rã, nhưng từ trong tâm hồn, vốn đã nhìn thấu nhau từ lâu rồi.

Nhân sinh là chuyện kì lạ, ai nào có thể giải thích được.

Ta trừng lớn con ngươi, đỏ ngầu nhìn nhân ảnh càng lúc càng gần của Tề Sách, hắn biết dưới cước vó của Hồng Phi, không ai có thể đuổi kịp được ta.

Ta biết, chỉ cần hắn muốn, ta đừng hòng rời khỏi Cẩm Thành.

Sau đấy, Hồng Phi vượt qua mặt Tề Sách, đem ta rời xa Cẩm Thành.

Ta mím môi, hạ xuống đôi hàng mi.

Tề Sách, lần nữa dung túng ta tự tiện, mà phá bỏ quy tắc của mình.

Thiên hạ rộng lớn lại tàn nhẫn, người dung túng ta được như thế, dường như chỉ có mình hắn.

Sau lưng vang lên âm thanh vó ngựa, ta biết, là Tề Sách đi theo ta.

Chợt nhớ hai tháng trước, khi hắn lần đầu đến Cẩm Thành, ta từng hỏi, vì sao lúc nào cũng có bóng chân hắn ở những nơi ta đi?
Tề Sách cong đôi mắt, phong lưu đung đưa chiết phiến, học theo dáng vẻ lưu manh của ta mà bảo.

"Chỉ cần nàng quay đầu, sẽ luôn có bổn Hầu ở đấy."

Tâm vì hắn mà rung động.

Bốn vó phi như bay, tiến đến kinh đô Vạn Niên bị bỏ lại sau chín năm dài.

Mễ Bối.

[Cả bọn phi ngựa chạy vùn vụt lướt qua Mễ đại nhân]

Mễ đại nhân (tay cầm ống kính siêu nét ghi hình cho con dân):.................

Có nhầm hay không?!

Bỏ đi cả lũ, ta quay kiểu gì?

Mắt thấy bóng người và ngựa ngày càng xa, âm thanh chọi gạch của dân chúng ngày càng lớn, Mễ đại nhân khóc thét xách váy hai chân rượt theo. (iДi)