Sách Niệm Đường Lệ

Chương 33




Có người phát hiện ra chúng ta, Thiên Sát Quân trông thấy Tề Sách, ầm ầm quỳ xuống hô vạn tuế, Cấm Vệ Quân lập tức vây tới bao bọc hắn và ta.

Ta y phục hắc bào rối loạn, con ngươi trừng lớn nhìn bóng dáng của phụ thân yên tĩnh đứng đằng kia, ngài trông thấy ta và Tề Sách, chỉ hời hợt cúi đầu mà nói.

"Đường Hữu bái kiến Hầu gia."

Lời nói bên khóe môi dường như bị nghẹn lại, ta hai mắt trừng lớn nhìn phụ thân. Bàn tay dưới gấu áo run bần bật được một nắm tay rộng lớn khác phủ lên.

Hơi ấm của hắn như đang xót thương vỗ về trái tim đổ máu của ta.

Thiên Sát Quân trầm giọng nói.

"Hầu gia, người này là kẻ mưu phản bị truy nã. Tiền Tể tướng đương triều Đường Hữu. Mong Hầu gia hạ lệnh Cấm Vệ Quân lui xuống, lệnh của Hoàng Đế khó cãi, Hầu gia minh xét!"

"Bấy lâu nay dối gạt Hầu gia, tội dân đáng chết vạn lần."
Phụ thân âm thanh trầm ấm, từ tốn quỳ xuống mặt đất, hướng về đôi chân của ta và Tề Sách mà dập đầu.

Ngày trước khi còn làm Tể Tướng quan nhất phẩm cao quý, phụ thân được Tiên hoàng ban thưởng chiếu chỉ miễn lễ quỳ. Bây giờ trớ trêu thay, ngài lại quỳ trước mặt ta, trước vạn đôi mắt xung quanh. Bóng lưng vốn quyền uy không thể xâm phạm, từ lúc nào đã yếu hèn đến như vậy?

Tề Sách dung nhan như phủ một tầng mây mù, hắn ra sức siết chặt lấy bàn tay run rẩy của, ép ta đến đau đớn, dường như ta nghe thấy tiếng lòng hắn bảo ta cần tỉnh táo. Ta con ngươi chăm chú nhìn phụ thân, Thiên Sát Quân kề dao tại cuống họng của ngài hỏi ấu nữ của phản thần ở đâu?

Phụ thân gông xiềng treo trên người, chỉ lặng lẽ hời hợt nhìn Thiên Sát Quân mà nói.

"Tại hạ vốn đã không còn lục thân."
Đột nhiên ta nghe thấy tiếng thiên lôi đánh sáng cả vùng trời.

Thiên Sát Quân điều tra cả Cẩm Thành, người dân chết khϊếp kinh hãi, tụ tập trước phủ gia nhà ta đông như trẩy hội.

Thiên Sát Quân là những kẻ bán tín bán nghi, bọn họ truy lùng khắp các mối quan hệ có giao hảo với phụ thân ta, kể cả Ngũ Thúc cùng Tứ Bà Bà đều bị tra hình lấy lời khai, nhưng không một ai biết ấu nữ ấy ở nơi nào, đột nhiên kẻ cầm đầu luôn trông về phía ta và Tề Sách, hắn bước tới, rút đao kề vào cổ ta, hai mắt sắc bén hỏi, ta là ai.

Ta khóe môi khô nứt, dường như là bị đả kích đến ngu ngốc, cổ hằn lên vết đao đè cũng không đau không sợ, chỉ biết ngây dại nhìn phụ thân quỳ ở đấy cúi gằm mặt, đột nhiên trong không trung ầm ầm tiếng bá tánh muôn dân cất lời.

"Thối tiểu tử đó chỉ là nghịch tử của thành chúng ta, không liên quan đến Đường lão chủ."
"Đường lão chủ nhận nuôi hắn từ khi còn bé, vốn không phải máu mủ."

"Đúng vậy, các ngươi kiếm ấu nữ, hắn là nam hài thì liên quan gì!"

"Ta nói các ngươi động khẩu thôi sao lại kề đao vào người hắn thế này!"

Xầm xì xầm xì, nhốn nháo cả một thành trì.

"Làm càn."

Âm thanh của Tề Sách vang lên, lạnh lẽo đến vô cùng, như một thanh gươm cùn chém vào đá vang lên tiếng mài sắt chói tai.

Hắn nhìn thanh đao kề vào cổ ta, nơi cổ trắng ngần dần dà chảy huyết, đôi hắc mâu như ánh lên tia sắc lạnh của tử thần, bùm một tiếng, kẻ đó quỳ xuống, đao rớt trên mặt đất, thân hình đứt đoạn, trong chớp mắt đã bị Cấm Vệ Quân chém làm hai.

Mùi máu tanh vờn quanh, ta hình như tỉnh ngộ.

Không gian lâm vào yên tĩnh đến đáng sợ, tiếng người hít khí lạnh vang dội.

"Người của Bổn Hầu, từ khi nào đến phiên các ngươi tra hỏi?"
Tề Sách siết lấy bàn tay dưới gấu áo ta, che ta sau bóng lưng cao lớn của hắn.

Thiên Sát Quân có người bước lên, đôi mắt như vạn đao chém tới, uy hϊếp nhìn ta, như một cỗ thi thể chỉ biết làm theo lệnh mà cất lời.

"Ngươi là con nuôi của Đường Hữu?"

Ta hai mắt mở lớn, nhìn bóng lưng của Tề Sách cứng ngắc, nghe âm thanh yên tĩnh của mọi người xung quanh, nhìn bóng phụ thân quỳ cách ta hai mươi bước chân.

Ta yên lặng.

Yên lặng đến đáng sợ.

Tóc mai lay động theo gió, che đi ánh nhìn mịt mù của ta.

Đến khi tưởng như thiên hoang đã sớm vùi dưới biển cát, từ trong không trung vang lên âm thanh thanh thúy như tiếng đàn hạc, ôn nhuận như làn gió xuân.

"Ta là Đường Trọng. Đường Trân vốn đã chết rồi."

Tan nát.

Tiếng lòng ta vỡ thành vạn mảnh.

Phụ thân bị giải đi.

Khoảng khắc ngài bước ngang qua ta, không một ánh nhìn lưu luyến, phụ thân rất ôn hòa, nhưng cũng rất lạnh lùng.
Câu nói cuối cùng ngài nói cho ta nghe chính là ngài không có lục thân.

Câu nói cuối cùng ta đáp lại ngài, ta chỉ là nghịch tử của Cẩm Thành.

Phụ thân nói chuyện rất huyền diệu, ẩn ẩn hiện hiện, như trêu chọc tấm lòng của người ta.

Chín năm, ngài từ tốn thay đổi ta từ da thịt đến tâm hồn. Ta nghĩ, nếu có khả năng, chỉ sợ phụ thân cũng muốn rửa sạch dòng máu đang chảy trong cơ thể này.

Chín năm, lừa dối đè lên lừa dối.

Ngũ Thúc và Tứ Bà Bà quỳ dưới đất, khóc đến tê tâm liệt phế.

Cổng lớn phủ gia mở toang, bá tánh vây lấy, nhưng không một ai bước vào, sảnh chính vắng vẻ bóng Thiên Sát Quân và chủ nhà, trước mắt ta chỉ còn là bờ vai kiên cố của Tề Sách và Cấm Vệ Quân xung quanh.

Ta trông thấy đôi môi động đậy của Tề Sách, nhưng bên tai dường như chỉ còn là tiếng ù ù, mọi lời nói của thiên hạ dường như đã biến mất rồi.
Bùm một tiếng lớn.

Ta như kiệt sức, ngã khụy xuống nền đất lạnh lẽo.

Mễ Bối. Hầy, đêm về là lại tâm trạng, dở người quá. ("_`)