Editor: Chang + Beta: Amouriel – Linh
Cái tên Từ Thụ luôn gắn bó với Giang Ninh.“Chú Giang, cháu không muốn có con.”
Chu Liệt lại nhớ những lời Giang Ninh từng nói.“Cũng không biết thằng nhóc Từ Thụ kia thế nào rồi. Từ lúc lên đại học, chưa từng thấy thằng đó nữa…”Khi anh nói ra điều này, anh rất nghiêm túc.Hai năm trước, Giang Ninh không cố ý xa lánh anh mà là bị tai nạn xe cộ.
[Anh Chu, bố em nói chỉ cần em thi đậu đại học, thì sẽ cho phép em yêu đương!】Giang Ninh trốn trong phòng điều hòa, ngay cả một bước cũng không muốn đi ra ngoài
Lúc đó, giọng nói của thiếu nữ Giang Ninh vừa hưng phấn vừa vui vẻ như vậy.Giang Hải nói xong những lời này, ông luôn lén lút nhìn biểu cảm của Chu Liệt, sau đó đáy mắt nhanh chóng hiện lên áy náy.
Chu Liệt đau lòng không muốn nghĩ ra chuyện tiếp theoTừ lúc đó trở đi, Chu Liệt bèn nói với Giang Ninh:Cho nên từ đó về sau, anh càng ngày ít liên hệ với nhà họ Giang, chỉ có ngày nghỉ lễ khách sáo thăm hỏi….
Cho nên từ đó về sau, anh càng ngày ít liên hệ với nhà họ Giang, chỉ có ngày nghỉ lễ khách sáo thăm hỏi….Vậy nênCuối cùng theo yêu cầu của Giang Hải, bọn họ từ bỏ điều trị đưa ông trở về nhà.Có thứ gì đó nặng nề đụng vào suy nghĩ của Chu Liệt, hỗn loạn như ma, làm cho anh trong lúc nhất thời không nghĩ rõ toàn bộ.
Nếu như không phải lúc này Giang Hải bị bệnh, bọn họ cũng không biết khi nào còn có thể gặp nhau.Bọn họ đổi mấy bệnh viện, kiểm tra thân thể toàn diện cho Giang Hải, nhưng đây là ung thư giai đoạn cuối, thuốc men chữa cũng vô dụng
Mà bây giờ.Ông dường như biến thành người bố vui vẻ, thích nói đùa.Chu Liệt mang đi quả dưa hấu đá vừa lấy ra khỏi tủ lạnh trước mặt cô, “Bởi vì anh là chồng của em.”
Giang Hải lại nói cho anh biết, tất cả chỉ là nói dối.“Aida, nếu cơ thể của chú chống đỡ thêm hai năm nữa thì tốt rồi…”
Hai năm trước, Giang Ninh không cố ý xa lánh anh mà là bị tai nạn xe cộ.Giang Hải lại nói cho anh biết, tất cả chỉ là nói dối.“Chú Giang, mong chú giao A Ninh cho cháu.”
Có thứ gì đó nặng nề đụng vào suy nghĩ của Chu Liệt, hỗn loạn như ma, làm cho anh trong lúc nhất thời không nghĩ rõ toàn bộ.Nhìn thấy sự chăm sóc tỉ mỉ của Chu Liệt dành cho Giang Ninh, lấy lời nói “Chăm sóc cô ấy cả đời” thể hiện trong từng hành động của của anh.
Nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại.Điều hòa không khí tối thiểu không được vượt quá hai mươi sáu độ, ở trong phòng phải đi tất, khi đi tắm phải sử dụng nước nóng …..
Chu Liệt hạ quyết tâm.Giang Hải đã ra đi ba tháng sau khi bọn họ kết hôn.Vào giữa mùa hè tháng bảy.
“Chú Giang, cháu không muốn có con.”Chu Liệt cưng chiều cô, chăm sóc cô và cũng kiểm soát cô.Ông tin tưởng Chu Liệt nghe hiểu lời nói này.
“A Ninh không thể sinh được thì cháu cũng không muốn có con, cháu chỉ cần cô ấy thôi.”Chu Liệt nói điều tương tự lần thứ ba.Trong hôn lễ, ông nắm chặt tay Giang Ninh, “A Ninh, bố không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy ngày con lấy chồng, thật tốt… Thật tốt…..’’
“Chú Giang, mong chú giao A Ninh cho cháu.”Nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại.
Chu Liệt nói điều tương tự lần thứ ba.Nhiệt độ là bốn mươi độ cao trong nhiều ngày liên tiếp.
Phản ứng của Giang Hải đối với Chu Liệt là khiếp sợ, rồi lại bị ông giấu sâu trong đáy lòng.
Ông dường như biến thành người bố vui vẻ, thích nói đùa.Cũng thấy… ánh mắt Chu Liệt nhìn Giang Ninh…Giang Ninh nhỏ giọng mắng thầm: “Bố em cũng không quản nhiều như anh.”Cứ như vậy.
Ông cười nói: “A Liệt, chuyện kết hôn này, cháu không nên đến hỏi chú, cháu nên hỏi ý kiến của A Ninh nhé.”Nếu như không phải lúc này Giang Hải bị bệnh, bọn họ cũng không biết khi nào còn có thể gặp nhau.
Vậy nênChu Liệt lại nhớ những lời Giang Ninh từng nói.Từng chuyện từng chuyện một.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Giang Hải, Chu Liệt nhìn thấy Giang Ninh đang ngồi ở hành lang, hồn bay phách lạc
Anh đưa ra yêu cầu “A Ninh, chúng ta kết hôn đi.”
Dùng lo lắng của Giang Hải làm lợi thế để đổi lấy sự đồng ý của Giang Ninh.
Giang Ninh đồng ý, Giang Hải cũng đồng ý.
Sau đó.
Bọn họ đổi mấy bệnh viện, kiểm tra thân thể toàn diện cho Giang Hải, nhưng đây là ung thư giai đoạn cuối, thuốc men chữa cũng vô dụngNhưng Giang Hải rất hạnh phúc.
Cuối cùng theo yêu cầu của Giang Hải, bọn họ từ bỏ điều trị đưa ông trở về nhà.Những lời này, Giang Hải chỉ lẩm bẩm với Chu Liệt.
Ngôi nhà cũ đơn giản nhưng ấm áp.Ông cười nói: “A Liệt, chuyện kết hôn này, cháu không nên đến hỏi chú, cháu nên hỏi ý kiến của A Ninh nhé.”Chu Liệt và Giang Ninh tổ chức hôn lễ trong căn nhà cũ, bởi vì người trong thôn biết thân thể Giang Hải không tốt, cũng không làm ầm ĩ trong đám cưới, mọi thứ rất đơn giản.
Chu Liệt và Giang Ninh tổ chức hôn lễ trong căn nhà cũ, bởi vì người trong thôn biết thân thể Giang Hải không tốt, cũng không làm ầm ĩ trong đám cưới, mọi thứ rất đơn giản.Giang Ninh đồng ý, Giang Hải cũng đồng ý.
Nhưng Giang Hải rất hạnh phúc.Cô chỉ cần tiếp xúc với ánh nắng mặt trời liền cảm thấy tức ngực, có chút chóng mặt buồn nôn.Chu Liệt hạ quyết tâm.Giang Ninh yên lặng ghi nhớ trong lòng.
Bị bệnh đau tra tấn đau đớn không chịu nổi mà vẫn còn đang cười nữa.Giang Hải nhìn thấy Chu Liệt cởi áo vest ra, lại cầm cuốc lên lần nữa, giữ lời hứa ở lại đây.
Trong hôn lễ, ông nắm chặt tay Giang Ninh, “A Ninh, bố không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy ngày con lấy chồng, thật tốt… Thật tốt…..’’Cái tên Từ Thụ luôn gắn bó với Giang Ninh.Nhưng trong ba tháng Giang Hải vẫn còn sống, có đôi khi ông sẽ cảm khái
Giang Hải đã ra đi ba tháng sau khi bọn họ kết hôn.
Trong ba tháng này.
Giang Hải nhìn thấy Chu Liệt cởi áo vest ra, lại cầm cuốc lên lần nữa, giữ lời hứa ở lại đây.
Nhìn thấy sự chăm sóc tỉ mỉ của Chu Liệt dành cho Giang Ninh, lấy lời nói “Chăm sóc cô ấy cả đời” thể hiện trong từng hành động của của anh.Giang Ninh dưới sự chăm sóc của Chu Liệt, thoát khỏi cái bóng người bố rời đi, trên người cũng dần dần đẫy đà một chút, mọc thêm chút thịt.
Cũng thấy… ánh mắt Chu Liệt nhìn Giang Ninh…Sức khỏe lúc tốt lúc không, luôn ra ra vào vào bệnh viện.
Tuy rằng Giang Hải là một người đàn ông thô kệch, nhưng dù sao cũng là người đã từng trải qua kết hôn.
Ông hoàn toàn yên tâm.
Nhưng trong ba tháng Giang Hải vẫn còn sống, có đôi khi ông sẽ cảm kháiDùng lo lắng của Giang Hải làm lợi thế để đổi lấy sự đồng ý của Giang Ninh.