Tôi không có chút do dự nào, dùng hết sức nắm lấy sợi dây lăn sang một bên, phút cuối cùng bụng ngửa lên trời, lưng va vào mép tấm sắt, chiếc đinh nhọn đâm thẳng vào cánh tay phải, trong tích tắc máu chảy như tên bắn.
Nỗi đau thấu tận tim khiến đôi mắt tôi đầy sương mù, những miếng ngói trên đầu, những viên gạch, mạng nhện đều phủ một lớp hơi nước và bụi bẩn, những góc mục nát đó, rơm mốc meo, và khuôn mặt xa lạ nhìn chằm chằm tôi từ phía xa, tất cả đều trở nên mờ hồ và trống rỗng.
Nỗi đau trong tim không chỉ ở cánh tay, mà còn ở bụng, chỗ phình to trong mắt tôi không ngừng run rẩy, co rút, thăng trầm, tất cả nỗi sợ hãi của tôi đều ở đứa con xấu số đó, tôi thật sự không muốn có nó, nhưng đó là khi tôi vừa biết sự tồn tại của nó, tôi mang nó hơn bốn tháng rồi, bây giờ tôi thực sự không nỡ chút nào.
Tôi liều mạng muốn tránh khỏi tấm ván đinh này, dùng thân thể của mình để bảo vệ đứa con, nhưng vẫn không thể khống chế nổi những cú va chạm dữ dội trên mặt đất, tôi cảm thấy toàn thân tê dại, cơn đau dần dần mất đi và tê dại.
Nếu không nhờ quá trình rơi xuống dừng lại nhiều lần, làm giảm sức lực của cú rơi xuống gần như không còn, tôi có thể sẽ không thể nào sống sót được, sẽ chết ngay trong giây phút rơi xuống đất.
Phùng Hoài Bạo nhìn thấy cảnh này, ông ta không quan tâm đến việc khám phá sự sống chết của tôi, ông ta để lại hơn chục Tên đàn em che chở, đem theo nhóm người đang phục kích bên ngoài cửa sổ lập tức lái xe đến con đường cao tốc vắng vẻ, chạy nhanh về phía nam, biến mất một cách nhanh chóng.
Tôi nằm trên mặt đất thở hổn hển, trong tầm mắt tôi sắc mặt của Kiều Dĩ Thương còn trắng hơn lúc tôi mới ngã xuống đất, thậm chí còn có một chút tái nhợt, ông ta gần như cởi bỏ hết ngụy trang, phơi bày cho mọi người ở đây thấy sự bất lực và sợ hãi lúc này.
Chắc ông ta sợ rằng tôi sẽ rời đi.
Còn về nỗi sợ của ông ấy là dành cho tôi, hay là đối với dục vọng chưa chinh phục được hoàn toàn và chưa có được một trái tim hoàn chỉnh của tôi mà không cam lòng không, tôi không biết.
Những gì tôi có thể nhìn thấy là khuôn mặt trước giờ luôn bình tĩnh phẳng lặng không chút gợn sóng, có lẽ nỗi hoảng sợ đầu tiên trong đời ông ta đã thực sự xuất hiện.
Tôi cười mỉa mai, người phụ nữ mà ông ta bảo vệ, đều không xứng đáng giống như tôi, nhưng ít ra tôi vẫn còn đứa con của ông ta, ông ta giam cầm tôi, ra lệnh cho tôi, thậm chí van xin tôi, hãy sinh đứa con này, rốt cuộc chính ông ta lại bỏ rơi nó.
Hơn mười Tên đàn em ở lại đều sợ hãi sự báo thù của Kiều Dĩ Thương, trực tiếp đốt dây sấm sét, ngay trước lúc tiếng nổ vang lên, bọn họ leo qua cửa số bỏ chạy, dòng sấm sét bắt đầu bốc cháy từ dưới đống rơm ở bức tường đối diện, ngọn lửa bùng lên, những tiếng động liên tiếp bị bóp nghẹt nâng tất cả cát bụi trên mặt đất bay lên, sụp đổ, nổ tung, cát vàng bay đầy trời, gạch đá đổ ập xuống ngay tầm mắt, sụp đổ từng đống, tan hoang, cảnh tượng như là ngày tận thế.
Hoàng Mao đứng ở cửa sặc khói bụi, vừa ho vừa hét lên anh Thương mau chạy đi! Sấm sét nổ tung! Không kịp rồi!
Kiều Dĩ Thương bước qua tấm ván đinh lao đến bên tôi, nằm sấp lên người tôi để che đi đống đổ nát bị đổ sập xuống, đôi môi mỏng của ông ta khép lại như đang hỏi tôi điều gì, nhưng tôi không thể nghe thấy, bên tai toàn bộ là những tiếng nổ bị bóp nghẹt, âm thanh nghẹt thở đó giống như xương bị vỡ vụn vậy, tôi thà rằng trong trẻo, sắc bén, ít nhất cũng không nặng nề phiền muộn trong lòng.
Vào khoảnh khắc khi chiếc xà gỗ màu nâu nặng hàng trăm cân loạng choạng rơi xuống mái nhà, Kiều Dĩ Thương đã không màng tất cả bế tôi lao ra khỏi khu nhà xưởng.
Một tiếng động nghẹt thở lớn hơn nổ ra sau lưng ông ta, toàn bộ tòa nhà hoàn toàn biến thành đống đổ nát.
Chỉ mười giây thôi, thậm chí năm giây, tôi và Kiều Dị Thương đều sẽ chôn vùi ở đó.
Phía sau ngọn lửa bùng lên bầu trời, chiếu đỏ cả bầu trời mờ mịt, khói dày cuồn cuộn phía trên toàn bộ đống đổ nát khổng lồ, bao trùm cả núi rừng cách đó không xa, chôn sâu trong đống tro tàn.
Kiều Dĩ Thương không đứng vững mà ngã xuống đất, ông ta quỳ gối, ánh mắt dừng lại trên cánh tay đẫm máu của tôi, sau lưng ông ta thiếu một mảnh áo sơ mi, để lộ một làn da ngăm đen, lộ ra sau khi bị ngọn lửa thiêu hủy sau vụ nổ.
Tôi nhìn ông ta bằng ánh mắt xa lạ và lạnh lùng, tôi vẫn nhớ rằng trong tang lễ của Chu Dung Thành, đó là thời điểm tôi hận ông ta nhất, phản kháng lại mãnh liệt nhất, trong ánh mắt tôi ẩn chứa tia sáng muốn giết chết ông ta. Kiều Dĩ Thương nói rằng chẳng thà tôi hận ông ta, còn mạnh hơn so với tất cả mọi thứ, nếu có hận, thì sẽ có tình cảm, sẽ có ngày bị ông ta khuất phục.
Tôi dùng ánh mắt với vẻ bình tĩnh không chút gợn sóng hay cảm tình nhìn ông ta rất lâu: “Anh cũng có lúc bị mất kiềm soát.”
Giọng tôi khản đặc, không uống nổi một ngụm nước, vốn dĩ đã khô nứt, lại bị sặc khói, đã gần như không thể phát ra tiếng: “Tôi không nói đến cục diện quyết định sinh tử lúc nãy, mà là anh cho rằng bản than đã sắp chinh phục được tôi, nhưng lại không thể được nữa. Anh mất đi sự kiểm soát, chính là mất đi con người và trái tim của tôi, toàn bộ mất hết rồi.”
Cơ thể ông ta trở nên cứng đờ, không cử động trong một lúc lâu.
Thường Cẩm Hoa nghe thấy tiếng nổ không ngừng từ phía xa lao xuống xe, chạy về phía bên này, bà ta nhìn thấy Kiều Dĩ Thương thất thần ôm lấy tôi và lướt qua bà ta, bà ta vừa nắm tay của ông ta, máu thịt và xương từ cánh tay của tôi khiến bà ta phải che môi suýt phun ra: “Anh Thương, đứa bé…”
Bà ta nuốt nước bọt, ngập ngừng hỏi: “Con của cô Hà vẫn còn chứ?”
Kiều Dĩ Thương nén chặt hai chữ trầm thấp khàn khàn từ kẽ răng: “Buông ra.”
Thường Cẩm Hoa chạm vào đôi mắt đỏ rực của ông ta, cũng như sự điên cuồng trong mắt ông ta, bà ta sửng sốt một lúc, vô thức buông tay ra, khi gốc tay áo của Kiều Dĩ Thương thoát khỏi bàn tay của bà ta, không còn bất cứ sự ngăn cản hay ràng buộc nào, ông ta ôm lấy tôi nhanh chóng lao vào chiếc xe ô tô đang chờ sẵn, đến thẳng bệnh viện gần nhất.
Tôi đã trải qua một ca phẫu thuật kéo dài ba tiếng đồng hồ, giữ thai, ghép xương, loại bỏ phần thịt thối nát và hoại tử, truyền huyết tương, vì đứa bé không bị mất đi, may vết mổ không thể chích thuốc mê được, tôi cắn nát cả môi và ngón tay, chảy không biết bao nhiêu mồ hôi, mấy lần suýt nữa hôn mê, gắng gượng chịu đựng may xong mười chin mũi kim.
Tôi nhìn chằm chằm vào trần nhà được chiếu sáng bởi ánh sáng trắng, cồn khử trùng và sự đau nhói của những vết khâu, là cảm giác còn tàn nhẫn hơn tất cả những đau khổ bằng xương bằng thịt mà cả đời tôi từng trải qua, mặc dù khoảnh khắc đó chỉ vài giờ, tôi vẫn còn hồi hộp sợ hãi kéo dài, có vẻ như vẫn đang trải qua, tôi thực sự không thể nghĩ ra bất cứ điều gì khác có thể vượt qua loại bi thảm này.
Kiều Dĩ Thương nắm lấy tay tôi, trong giọng nói có một sự run rẩy hiếm thấy, ông ta kêu tôi la lên đi, đừng cố chịu đựng. Tôi cố hết sức rút tay ra khỏi lòng bàn tay của ông ta, ông ta không chịu buông ra, cuối cùng ông ta cũng không hề nghe thấy một tiếng rên rỉ của tôi.
Kiều Dĩ Thương ở với tôi trong phòng bệnh ba ngày, từ đầu tới cuối ông ta không hề rời đi, kể cả ăn uống, một bước cũng không rời giường bệnh, thư ký chuyển tất cả tài liệu cần xem xét và phê duyệt đến bệnh viện, ông ta làm việc trên ghế sô pha trước cửa sổ, mỗi sáng sớm tôi mở mắt ra, có thể nhìn thấy ông ta nhẹ ngủ say ngược hướng ánh mặt trời, mỗi buổi chiều thức dậy, ông ta vẫn dưới ánh mặt trời, chỉ là càng chói chang hơn, càng mạnh hơn, làm cho khuôn mặt của ông ta mờ mịt và hư vô.
Tôi có thể nhìn rõ hàng lông mày của anh ấy qua chùm ánh sáng vàng hoặc tấm kính trắng. Trong buổi hoàng hôn dài lặng lẽ, là khoảnh khắc đẹp nhất của anh ấy.
Đôi khi ông ta nhận ra ánh mắt của tôi và ngẩng đầu lên, mắt chúng tôi chạm nhau, ông ta nhẹ nhàng hỏi tôi rằng còn đau hay không, uống nước không.
Tôi không bao giờ trả lời, những ngày đó tôi chính là một người câm, có thề nói là câm trước mặt ông ta, ngoại trừ ông ta tôi nói chuyện với tất cả những người vào phòng bệnh, kể cả y tá và vệ sĩ, duy nhất không để ý đến ông ta.
Mãi đến trưa ngày thứ năm Kiều Dĩ Thương mới kết thúc thời gian ở với tôi, ông ta đút cháo cho tôi ăn xong, đợi đến khi bảo mẫu đến, mặc vào một bộ âu phục rồi vội vàng rời đi.
Bảo mẫu lấy ra một lon trà khô từ trong túi vải, đem đến lắc lắc trước mắt tôi: “Thưa cô, đây là để bổ khí huyết đấy, ngâm thành nước trà uống, cô lần này suýt nữa thì chết, đứa bé có thể giữ được không phải là chuyện dễ dàng, tuyệt đối không thể qua loa, phải để tâm thật nhiều.”
Bà ấy nắm lấy một nắm cho vào trong ly, đổ đầy nước nóng cho tôi, tôi dùng tay trái không bị Thương nhận lấy, tay còn lại bị thương ở khuỷu tay, rất đau khi nhấc lên, không thể tự ăn được cũng không thể tự mặc quần áo tắm rửa, nhưng miễn cưỡng cầm nắp ly không thành vấn đề, tôi ngửi mùi vị: “Rất ngọt thơm, vừa đúng lúc để giảm bớt vị đắng trong miệng tôi.”
Bà ấy ngừng nói, biết rằng tôi không muốn nghe, tôi không phải là người có thể đặt lời khuyên của người khác vào trong lòng, tốt hơn hết là đừng làm phiền tôi, bà ấy nhấc ấm nước và đi ra ngoài lấy nước, gặp phải Hoàng Mao đang đi tới, anh ta ôm hai bộ thuốc bước vào, cất vào ngăn kéo đầu giường: “Anh Thương buổi tối có việc không thể đến thăm cô, cô Hà có muốn gặp bạn bè nào không, tôi sẽ tìm đến cho cô.”
Tôi lạnh lùng hỏi anh: “Để bạn bè nhìn thấy bộ dạng tôi thế này sao? Anh cho rằng tôi đang thiếu sự thương hại, hay là thiếu sự cảm thông.”
Anh ta bị tôi làm cho choáng váng, nghiến răng nghiến lợi: “Cô đang có tâm trạng không tốt, tôi có một tin rất tốt, có thể nghe xong cô sẽ thấy dễ chịu chút.”
“Phùng Hoài Bạo bị phát hiện ngay khi vừa xuống máy bay từ Vân Giang, Chỉ cần bước chân vào biên giới Tam giác vàng và phóng xe đi thẳng, bị ám sát tở nơi lúc hỗn loạn nhất, chết cũng không biết ai đã giết mình. Già K nghi ngờ đó là anh Thương, nhưng anh Thương không hề làm, đây là quy tắc. Già K vì báo thù mà qua đây bắt cóc, lại không giết ai, nếu anh Thương làm ngược lại, thì không hợp đạo lí rồi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào những trái táo đỏ và dưa lưới nổi trên mặt trà: “Cho nên có lẽ là ông Ông Thường.”
Hoàng Mao gật đầu: “Thế lực của ông Thường ở tam giác vàng che giấu rất sâu, trước đây một chút cũng không nhận ra, chúng ta đều cho rằng ông ta nhiều nhất là mấy chục tên Tên đàn em, trong trường hợp này ít nhất cũng phải có hai ba trăm tên, trực tiếp tại địa bàn của già K. giết chết Phùng Hoài Bạo đắc lực nhất của ông ta, không có chút thế lực cũng không dám làm, tam giác vàng dù sao cũng không phải Hải Châu, không phải mình ông ta nói thôi là thôi, anh Thương mấy ngày nay đang bận kiểm tra xem ông Thường rốt cuộc có bao nhiêu thế lực bí mật mai phục ở Tam giác vàng.”
Tôi chuyển ánh mắt từ tách trà sang khuôn mặt anh ta: “Anh nói với tôi những chuyện này làm gì.”
Hoàng Mao nói: “Tôi muốn cô Hà biết rằng, rất nhiều lựa chọn không phải muốn là được, cô Thường là vợ của anh Thương, truyền ra để cứu người tình chứ không phải cứu vợ...”
Tôi ngắt lời anh ta một cách gay gắt: “Ông ta là người quan tâm đến danh tiếng sao.”
Hoàng Mao liếm môi dưới: “Danh tiếng không quan trọng, nhưng ông Thường cũng không thể đắc tội, cứu cô rồi, cô Thường có gì bất trắc, ông Thường bên đó xuất quân, mọi chuyện càng không dễ giải quyết.”
“Sao anh biết ông Thường lần này ám sát Phùng Hoài Bạo, không phải là vì tôi? Làm sao anh biết ông Thường rất coi trọng con gái của ông ta, thậm chí không màng tất cả đối đầu với trùm ma túy lớn ở tam giác vàng. Một nửa nguyên do, là để lấy lòng tôi.”
Hoàng Mao giật mình, anh ta trợn tròn mắt hỏi cái gì?
Tôi không trả lời anh ta, quay đầu nhìn lá cây đung đưa ngoài cửa sổ: “Cho dù không có ông Thường, anh có chắc chắn ông ta nhất định sẽ cứu tôi, bỏ rơi Thường Cẩm Hoa không?”
Hoàng Mao sững sờ trước câu hỏi của tôi, anh ta im lặng hồi lâu rồi lắc đầu.
Tôi cười: “Vậy thì đúng rồi. Anh không thể nhìn thấu ông ta, tôi cũng không thể nhìn thấu được, bất cứ ai trên thế giới này, cũng không nhìn thấu được ông ta.”
“Nhưng anh Thương…”
“Tôi buồn ngủ rồi, muốn ngủ một lát.”
Tôi ngắt lời anh ta bằng giọng nói bình tĩnh, mở chăn đắp lên người, nhắm mắt quay về hướng khác ngủ, anh ta đợi một lúc ở đầu giường, thấy tôi không động đậy hồi lâu, đành phải rời khỏi.
Trong giấc ngủ tôi cảm thấy có ai đó hôn lên trán mình, rất nhẹ, có vẻ như sợ đánh thức tôi, nhưng anh ta không chú ý những sợi râu cứng của mình, đâm vào da của tôi, khiến tôi cảm thấy hơi ngứa và đau.
Tôi không mở mắt ra để nhìn, tôi vô cùng mệt mỏi, chìm sâu trong giấc mộng, thực sự không còn sức lực, tôi ngửi thấy một mùi vị quen thuộc của một người đàn ông, là Kiều Dĩ Thương đi rồi quay trở về.
Ông ta dùng lòng bàn tay chạm nhẹ vào mặt tôi, lần đầu tiên ông ta chạm vào mặt tôi sau nhiều ngày như vậy, ông ta biết rằng tôi sẽ không cho khi tôi còn thức.
Ông ta dùng đôi môi mỏng cháy bỏng của mình gần bên cạnh mái tóc của tôi, rất lâu cũng không muốn rời khỏi.