Kiều Dĩ Thương dứt khoát cởi áo gió ra ném cho Hoàng Mao, bên trong ông ta mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu đen, ánh mặt trời dần lặn bao phủ trên người ông ta, chiếc áo sơ mi ôm sát vào da thịt, lộ ra cơ ngực cường tráng đầy đặn, nơi cường tráng nhất trước ngực bị che bởi chiếc cà vạt màu bạc treo trên cổ, khí chất lạnh lùng và kiêu ngạo, ông ta hỏi đường chủ Phùng muốn chơi như thế nào.
Đường chủ Phùng nhìn thấy điệu bộ quét sạch toàn quân của ông ta, cười chế nhạo: “Đương nhiên không phải tôi chơi với ông chủ Kiều rồi, đối với ông tôi không mảy may có thể nắm được phần thắng, nếu như ông lật lại tôi, thì làm sao tôi báo cáo với già K? Hay là chơi hạng mục nào có thể đảm bảo cho tôi và khiến ông kích thích.”
Đường chủ Phùng chỉ vào tôi và Thường Cẩm Hoa đang treo lơ lửng trên cao: “Chọn một trong hai người, hai người phụ nữ chỉ có thể cứu một người. Chuyện này là ông chủ Kiều không biết đường từ trước, phá hoại quy củ của đường đi. Đã làm xáo trộn địa bàn của già K còn đánh người của ông ta, già K niệm tình ông là lão đại của vùng Tam Giác Vàng , dặn dò tôi phải tôn trọng ông, để ông tự lựa chọn. Một phút thời gian ông cho tôi kết quả, người còn lại ông không lấy, tôi đem đến cho già K, xử lí cô ta như thế nào ông không cần quan tâm. Chuyện này xem như đã hòa rồi. Nếu không Tam giác vàng làm sao có thể lừa được ông chủ Kiều ông tự cân nhắc xem. Hàng ngàn người dưới tay ông, đều phải theo ông chịu thua rồi.”
Lời nói của Phùng đường chủ chưa dứt, bên ngoài cửa sổ một đầu xe màu trắng xanh đột nhiên xuất hiện ở con đường cách đó không xa, dưới ánh hoàng hôn vô cùng bắt mắt, đầu xe chạy một lát, toàn bộ chiếc xe đã lộ ra, là một chiếc xe cảnh sát chống đạn. Một lúc ba chiếc liên tiếp, có dán ký hiệu của cục thành phố, không có hú còi.
Thông thường cục thành phố xuất cảnh không hú còi có hai khả năng, một là để tránh bứt mây động rừng, chấp hành nhiệm vụ bảo mật nguy hiểm, khả năng còn lại là không khẩn cấp, lãnh đạo đến các khu cấp dưới kiểm tra. Rõ ràng nơi này cách xa thành thị, sẽ không thể nào là khả năng thứ hai, tên đàn em canh giữ ngoài cổng sắt đột nhiên hét vang lên, kêu to cảnh sát đến rồi! Cảnh sát đến rồi!
Chân mày nhăn nhó của Kiều Dĩ Thương chùng xuống, trầm giọng hỏi: “Thằng khốn nào báo cảnh sát vậy.”
Hoàng Mao nét mặt cũng rất hoảng hốt, kiên quyết nói rằng tuyệt đối không có ai gọi cảnh sát.
Trong cơn hỗn loạn Phùng đường chủ ra lệnh một tiếng, có hàng chục người ở tất cả các phía của bức tường, hàng chục người trong số họ, trong tay cầm theo gậy dao rựa và nhiều loại vũ khí khác nhau, xếp thành bức tường con người, vây quanh cả hội trường có mọc cánh cũng không thể thoát được.
Kiều Dĩ Thương thờ ơ với cảnh tượng này, từ khi xuống xe đến bước vào cửa mười mấy bước đã sớm nắm rõ địa hình, tầm mắt của ông ta và thành phủ làm sao có thể không nhìn thấy đội hình sắp xếp ở đây. Việc chọn những con đường vắng và rừng rậm tứ phía, mục đích chính là giấu người.
Hoàng Mao không lanh lợi bằng ông ta, ông ta vừa liếc một cái, nhỏ tiếng chửi chó chửi mèo, thật là khốn khiếp.
Tên đàn em xuyên qua cửa sổ đi vào, chạy đến trước mặt Phùng đường chủ “Mười hai cảnh sát, một xe bốn người, một nửa trong số họ mặc đồ đặc cảnh, nhưng họ không lái xe đặc cảnh.”
Phùng đường chủ nhổ nước bọt xuống đất, thể hiện sự dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông chủ Kiều, ông là một nhân vật tương đối có uy tín trong Đạo, làm móc nối bạc cho cảnh sát và liên kết với bọn họ không thấy nhục nhã sao? Ông chơi chiêu này với tôi sao?”
Móc bạc là tiếng lóng, ám chỉ mồi nhử, thông thường đều là những người liên quan đến xã hội đen, quy phục dưới trướng của cảnh sát giúp tiêu diệt người, gọi chung là móc bạc, gặp phải hắc đạo sẽ phải chịu chết.
Kiều Dĩ Thương cau mày: “Cảnh sátkhông phải là do tôi tìm, tôi không rõ chuyện gì đang xảy ra.”
Tâm trạng đường chủ Phùng có chút kích động, bàn tay cầm súng rung lên dữ dội, Hoàng Mao lo lắng ông ta bóp cò, chặn ngay phía trước Kiều Dĩ Thương, cặp mắt chăm chú nhìn cò súng và chốt an toàn của ông ta.
“Người cũng đến hết rồi, tôi làm sao có thể tin ông!”
Kiều Dĩ Thương với vẻ mặt bình tĩnh, dặn dò Hoàng Mao đi xem xem tình hình, Hoàng Mao kéo một người thuộc hạ, căn dặn anh ta bảo vệ anh Thương, sau đó đẩy cửa và nằm sấp xuống một đống đất bỏ hoang, dùng đá làm vật che, quan sát con đường rộng thênh thang không người đó.
Ba chiếc xe cảnh sát dàn hàng ngang, chạy rất nhanh từ Nam ra bắc, dường như đang gấp rút làm nhiệm vụ, khi đi qua ngã tư đối diện tòa nhà này, đồng loạt giảm tốc độ và rẽ trái, đến đoạn đường ổn định tiếp tục lao nhanh.
Anh thả lỏng tay trong túi quần, đứng dậy phủi bụi, rồi chỉ vào Tên đàn em đang gươm súng sẵn sàng xung quanh: “Mù sao? Đây là tìm anh cái giống gì sao?”
Phùng đường chủ nhìn thấy chiếc xe cảnh sát ầm ầm chạy đi, không hề dừng lại ở xung quanh, thậm chí ngay cả đèn xe cũng không chớp, hiển nhiên không phát hiện chuyện gì, càng không phải nhắm đến họ mà đến, ông ta thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay ra hiệu cho Tên đàn em ở cầu thang và ngoài cửa sổ lui xuống, ông ta mím chặt răng, ngượng ngùng nói “Đừng trách tôi cẩn trọng, ông chủ Kiều trên địa bàn Quảng Đà chơi chiêu, tôi thật sự chống đỡ không nổi.”
Vừa nói ông ta vừa lấy đầu súng gãi vào thái dương ngứa ngáy: “Ông chủ Kiều đã giữ lời hứa, thì tôi cũng nhượng bộ một chút, thay đổi cách chơi, cho ông them chút thời gian suy nghĩ. Tôi không nhìn theo đầu súng, cứ bắn đại thôi, bắn trúng ai thì trúng, tôi cũng may là có chút chính xác, không đến nỗi bể đầu vỡ sọ, quá lắm là để lại chút máu trên da, cố chịu vài tiếng đồng hồ đi bệnh viện là không thành vấn đề.”
Ông ta chỉ vào sợi dây phía trên đầu tôi và Thường Cẩm Hoa: “Một người hai sợi dây, tôi bắn đứt một sợi, nỗi đau khi treo trên đó sẽ tăng gấp đôi, nếu tôi hoàn thành phát súng đầu tiên, ông chủ Kiều vẫn chưa đưa ra quyết định, phát súng thứ hai là bắn trên sợi dây của một người khác, hay là dây của cùng một người, tôi không đảm bảo, nếu vẫn là cùng một người, hai sợi đều bị đứt hết, sẽ rơi từ độ cao mét tám xuống trong tích tắc, người yêu nhỏ của ông chủ Kiều đây sẽ còn lại nửa cái mạng thôi đấy.”
Kiều Dĩ Thương mặt không cảm xúc, lẳng lặng châm một điếu thuốc, không phải là xì gà, mà là một điếu rất bình thường, ông ta rít vài hơi trong cổ họng hỏi: “Anh có còn muốn rời khỏi Quảng Đà không đấy?”
Đường chủ Phùng nói: “Ông chủ Kiều phải trả lời tôi được hay là không được, được thì chúng ta bắt đầu chơi, không được thì tôi trực tiếp ra tay.”
Hoàng Mao nghe ra không có chỗ cho thương lượng, đường chủ Phùng cứng không chịu mềm cũng không chịu, căn bản không có ý định thương lượng điều kiện, vẻ mặt thay đổi: “Phùng Hoài Bạo, quy tắc trong giới bày ra rất rõ ràng, không phải người trên con đường này, thì không được dùng ba cái chiêu thức bừa bãi, anh Thương đã đến rồi, muốn thế nào anh nên lên tiếng! Là người các anh chúng ta dùng cách các anh để giải quyết.”
Phùng Hoài Bạo lộ ra một nụ cười ác độc khát máu: “Ông chủ Kiều, trong giới đúng là có quy tắc như vậy, nhưng đó là đối với nhân vật như ông, tôi là một đường chủ nhỏ không có thế lực gì, cho dù giở trò bừa bãi thì cũng không ai có thể làm gì được tôi, để tôi nói cho ông biết, già K ở Vân Giang chăm sóc cả gia đình lớn nhỏ của tôi, mọi việc đều làm tốt đẹp cho ông ấy, người nhà tôi mới có thể bình an, ông ta không vừa ý, tôi sẽ bị cấm cửa.”
Kiều Dĩ Thương nhìn anh ta chằm chằm với điếu thuốc trong tay: “Ông thả người đi đi, tôi đảm bảo già K không thể động đến người nhà của ông.”
Phùng Hoài Bạo cười lớn: “Ông chủ Kiều, ông không lừa được tôi đâu, trong Đạo ai mà không biết, ông là người có một chút thù hận nhỏ cũng phải báo thù, tôi đã trói vợ và nhân tình của ông, treo ở đây hành hạ lâu như vậy, ông sẽ bỏ qua sao?”
Kiều Dĩ Thương ánh mắt hung hăng bắn vào mặt anh ta: “Biết rõ vẫn không thả người, ông tưởng rằng già K có thể bảo vệ được cả gia đình anh, tôi muốn thiêu mấy mạng người ở Tam giác vàng, đơn giản như làm đứt vài chiếc lá thôi.”
Phùng Hoài Bạo vốn dĩ không hề bị ông ta làm mê hoặc, từ từ nâng cánh tay lên, chĩa đầu súng về phía trên cao, rồi di chuyển không ngừng giữa Thường Cẩm Hoa và tôi, ông ta quả nhiên không nhìn về phía bên này, ánh mắt sắc bén cân nhắc giao nhau với Kiều Dĩ Thương, nhưng mỗi khi cổ tay của ông ta tạm dừng, tất cả đều nhắm trên đầu chúng tôi, vô cùng chính xác.
Đạn không có mắt sống chết có số, không phải tất cả ai cũng có may mắn thoát chết giây phút nguy hiểm như vậy, Thường Cẩm Hoa hốt hoảng, hốt hoảng là vì đứa con hơn bốn tháng của tôi mặc cả, bà ta sợ Kiều Dĩ Thương không nhẫn tâm, bà ta ra vẻ đáng thương cầu cứu ông ta: “Anh Thương cứu em với...em sắp không thể chịu được nữa, em muốn về Hải Châu. Nếu ba em ở đây, em nhất định sẽ không xảy ra chuyện.”
Cơ thể Kiều Dĩ Thương trở nên cứng ngắc, bên hông mặt lộ ra một vài sợi gân xanh, phập phồng dữ dội khi ông ta nghiến răng.
“Phùng Hoài Bạo ép anh Thương đến như vậy sẽ không có kết quả tốt đẹp.”
Một tiếng pằng, Hoàng Mao còn chưa dứt lời, tiếng bóp cò súng vang lên ở nơi hoang vu không một tiếng quạ, tôi cảm nhận được một trận gió mạnh thổi tới trên mặt, khiến tóc trên trán tôi rối tung lên, chấn động mạnh khiến tôi bị lắc lư, đột nhiên việc mất cân bằng trọng lượng làm cho thân hình thẳng đứng của tôi nghiêng sang một bên, uốn lượn lắc lư trên cao.
Tôi nghĩ rằng mình sắp rơi xuống, sợ đến nhắm chặt mắt lại, trong hai giây dài đằng đẵng đó tôi bị điếc vì hoảng sợ tột độ, tôi không thể nghe thấy gì, cũng như không nhìn thấy gì cả, thế giới của tôi trống rỗng và mờ mịt.
Tôi nhớ lại cuộc đời hơn hai mươi năm của mình, không biết là sai hay đúng, là đáng hay là không đáng, tôi đã trải qua có được nhiều thứ như vậy, họ đều là một thời oanh liệt của tôi, là những câu chuyện đẹp đẽ lại chẳng ra gì của tôi, tôi thực sự nắm được trong tay lại rất ít, gần như là không có.
Ngay cả quyết định về cái chết, cũng là do người khác đưa ra thay tôi, chứ không phải bản thân mình.
Tôi thở ra hơi thở cuối cùng, vẫn chưa chào đón cơn đau khủng khiếp khi cơ thể tan xương nát thịt như trong tưởng tượng, tôi khẽ hé mắt, phát hiện mình vẫn đang treo lơ lửng trên không, chỉ là còn nguy hiểm hơn lúc nãy, đã không còn điểm tựa để ổn định thăng bằng nào nữa.
Tên đàn em phía dưới hét lên cô Hà! Hai tiếng súng tiếp theo, nhưng không có bắn về phía tôi, mà là bắn về hướng chân của tên đàn em đang định cứu tôi, tiếng chạy của anh ta đột ngột dừng lại, bụi bay lên hung hang như mặt đất bị nứt vậy, cao hơn nửa mét thậm chí hơn nữa, hỏa lực mạnh mẽ làm nổ tung ống quần nơi mắt cá chân của tên đàn em, lộ ra một mảng thịt chảy máu đỏ tươi.
Uy lực vỏ đạn mạnh mẽ đến như vậy, bạn có thể tưởng tượng được uy lực của khẩu súng lớn như thế nào.
Tôi bị treo nghiêng trên mái nhà, một sợi dây đứt đã móc tất cả trọng lượng của tôi lên, tôi bị treo trên đó vô cùng chịu lực, nỗi đau vốn dĩ có thể chia ra trong lồng ngực toàn bộ dồn hết vào một chỗ, tôi có chút thiếu dưỡng khí, lồng ngực giống như bị một cục đá chặn lại, chặt chẽ bóp chặt vào tim, không thể thở được.
Thường Cẩm Hoa sợ hãi hét lên bởi tiếng súng nổ bên tai, bà ta nghĩ chính mình là người bị trúng đạn, cho đến khi bà ta từ cơn hoảng loạn nhìn rõ là tôi, mới từ từ ngưng lại một chút, cổ họng bà ta nghẹn ngào, không ngừng kêu anh Thương, tiếng kêu càng lúc càng to hơn, bà ta đã không muốn dừng lại vào một giây phút nào.
Phùng đường chủ thậm chí còn không nhìn viên đạn sau khi bà ta bắn nó, ông ta có thể biết ai đang hứng chịu qua phản ứng và tiếng la hét của mọi người, ông ta mỉm cười giễu cợt, thổi vào đầu súng: “Ông chủ Kiều, trò chơi này có thú vị không?”
Sắc mặt Kiều Dĩ Thương lúc này um ám cực điểm, giống như một đám mây âm u khổng lồ cuồn cuộn trên bầu trời, chỉ cần ai đó đến gần, sẽ có thể bị hút vào trong và xoắn cho đến chết.
Hoàng Mao tức giận muốn lao tới, tên đàn em phía sau đã tóm lấy anh ta, khẽ bảo anh ta đừng nhúc nhích, đừng ép đối phương bắn lần thứ hai.
Kiều Dĩ Thương trước giờ luôn khống chế người khác, mà không chịu bị người khác khống chế, đột nhiên đảo ngược tình thế, đối phương ôm một trái tim không sợ chết, cho dù trên khuôn mặt rất bình tĩnh, nhưng ngón tay hơi run rẩy vẫn phản bội sự hoảng sợ của tình thế khó khống chế, rất lâu sau đó tất cả mọi người xem, ông ta nở ra một nụ cười khàn khàn đầy u ám: “Thật thú vị, kĩ thuật bắn rất chính xác.”
“Sợi dây rất dày, nhưng ở cự ly xa như vậy khó tránh khỏi việc lở tay, tôi cũng chỉ là cố gắng hết sức, ông chủ Kiều đừng tâng bốc tôi như vậy.”
Vừa nói ông ta vừa rút nòng súng, đếm xem còn bao nhiêu viên đạn, rồi hỏi đầy ẩn ý liệu có khả năng tôi bắn trượt không.
Nụ cười của Kiều Dĩ Thương không hề suy giảm, rất mạnh mẽ, chỉ là trên khuôn mặt, từng lớp da, không hề tồn tại trong ánh mắt, đây là nụ cười giả dối và đáng giận nhất.
Phùng đường chủ nói: “Bắn ra ngoài chỗ khác cũng tốt, bắn ở trên thịt sẽ hơi kinh khủng, ông chủ Kiều nên quyết định càng sớm càng tốt, phần còn lại là ai tôi sẽ báo cáo, chúng ta cũng bớt chuyện để làm.”
Kiều Dĩ Thương ngoắc ngoắc đầu lưỡi trong miệng, lẳng lặng lấy ra một miếng thuốc lá sợi, ông ta đem thuốc lá sợi nhả trên mặt đất, đẩy vào đống đất vàng: “Già K để ông chơi như vậy sao? Thật xuất sắc.”
Phùng Hoài Bạo làm ngơ trước sự tức giận của Kiều Dĩ Thương đang trên đà bùng phát, ông ta cười nói rằng ông chủ Kiều từ xa đến xem kịch, không xuất sắc một chút, tôi thật sự xấu hổ đấy.
Ông ta quay đầu lại và ra hiệu cho tên đàn em đang đợi trong góc: “Ngây người ra làm gì, ông chủ Kiều thời gian rất quý báu, không có thời gian dây dưa với chúng ta, nhanh chóng đóng ván.”
Bốn tên đàn em lấy ra những tấm ván sắt từ đống rơm khô, và chuyển chúng đến chân Thường Cẩm Hoa và tôi một cách khó khăn, đây là một cái thớt gỗ đủ lớn để chứa mười người, phía trên đóng đầy những cây kim bạc chi chit nhau, không dưới một trăm cây kim, đầu kim vót tới rất nhọn, chiếu sáng quang cảnh lạnh lẽo, đừng nói tới da thịt mỏng manh của nữ nhân, đến xương cốt của người đàn ông cũng có thể đâm thủng.
Nụ cười ảm đạm trên mặt Kiều Dĩ Thương đột nhiên bị mất đi sau khi nhìn thấy thứ này.
Phùng Hoài Bạo mỉm cười: “Ông chủ Kiều, con số mặc cả đã tăng lên, phát súng tiếp theo là khiến người tình bé bỏng đang mang thai của ông bị đinh đâm chết, hay là làm đứt sợi dây của vợ ông, để cô ấy thử cảm giác sống dở chết dở khi bị treo ngang trên cao, thì phải xem vận may của họ rồi.”
Ông ta ngẩng đầu nhìn lên trời, đây là lần đầu tiên anh ta ngẩng đầu lên sau khi chúng tôi bị tra tấn.”Cô Thường, cô Hà, đã nói là hoạn nạn thấy chân tình, người mà ông chủ Kiều bỏ lại không lấy, làm ma cũng đừng buông tha ông ta, mạng là do ông ta giết đó, không phải tôi.”
Thường Cẩm Hoa gần như suy sụp mất kiểm soát trước sự xúi giục và uy hiếp của Phùng Hoài Bạo, bà ta khàn giọng hét vào mặt Kiều Dĩ Thương: “Anh Thương, chúng ta là vợ chồng, em không muốn chết! Em vừa mang thai đứa con của anh, nó mới có hơn một tháng, không phải anh từng nói chỉ đùa giỡn và lợi dụng Hà Linh San, anh rất nhanh sẽ không cần cô ta nữa, anh không được thất hứa!”
Tôi choáng váng, sự kiềm nén và ngột ngạt ùn ùn kéo đến bao trùm khắp người tôi, không thể tin được nhìn Kiều Dĩ Thương đang bất động bên dưới, ông ta không nói một lời, chỉ đốt một nửa điếu thuốc trong tay, ngọn lửa bay nhảy chiếu ra phong cảnh vừa đẹp vừa tàn nhẫn của thế gian này.
Ông ta chỉ đang đùa giỡn và lợi dụng.
Đùa giỡn người phụ nữ chơi với kẻ thù trong Bạch đạo, lợi dụng tôi để làm tan nát trái tim của Chu Dung Thành, lấy đi những thứ của anh ấy.
Tôi đã tự hỏi bản thân mình vô số lần, có phải như vậy không.
Tại sao phải tin tưởng, tất cả chỉ là xuất phát từ tình yêu.
Khuôn mặt của ông ta, năm tháng để lại nếp nhăn ít như vậy, ông ta đương nhiên là người vô tình, ông trời nếu có tình cảm ông trời cũng sẽ già.
Từng khoảnh khắc đẹp đẽ ông ta dành cho tôi, đều như đang cười vào mặt tôi, lướt qua trước mắt tôi, lơ lửng, hỏi tôi có vui không, có nhớ không. Đem những trò chơi thật giả hư ảo lẫn lộn, sắp đổi lấy sự đau khổ có xứng đáng không?
Biển đèn lồng, hoa tử kinh, con nai và xích đu, đàn chim bồ câu trắng, con ngựa chạy mãnh liệt, nụ hôn sâu dưới nước cứu tôi bằng mọi giá, ông ta là một người không từ thủ đoạn, vì muốn đạt được mục tiêu, ông ta cái gì cũng có thể làm, có thể chi trả được.
Sự thật chứng minh ông ta đã thắng rồi, mọi thứ ông ta làm đều không hề uổng phí.
Cho dù khoảnh khắc tôi hận ông ta nhất, tôi vẫn rất nhớ, vẫn nhớ đến khắc cốt ghi tâm.
Phùng Hoài Bạo nhướng mày: “Thì ra cô Thường cũng đang mang thai, để ông chủ Kiều đưa ra quyết định khó khăn cho cả hai bên như vậy, thực sự có chút tàn nhẫn. Bỏ rơi ai thì cũng là một xác hai mạng, có thể còn bỏ cả một đứa con trai nữa. Ở Tam giác vàng bao nhiêu năm như vậy, các anh em quanh năm đều không nhìn thấy những người phụ nữ đẹp, người mà ông chủ Kiều thích chắc chắn sẽ là cực phẩm nhân gian, chúng tôi cũng rất muốn được thơm lây.”
Ông ta thay đổi cách nói chuyện: “Ông ở Tam giác vàng xử lí nhiều thuộc hạ của già K như vậy, thì ông nên biết rằng, sẽ có một ngày nào đó ông phải trả giá.”
Kiều Dĩ Thương nhắm mắt hít một hơi thật sâu, trên mặt ông ta lần đầu tiên hiện ra một tia bất lực.
Người trong Hắc đạo không được làm trái với quy định của Hắc đạo, ông ta bản lĩnh lớn địa vị cao, cũng không thể một người chống đỡ giới giang hồ này, một hai lần mọi người còn có thể bỏ qua cho ông ta, không ngừng xúc phạm giới hạn của đồng liêu sẽ dẫn đến thảm họa, ông ta muốn làm loạn thì không được hiếu thắng quá đà, trở thành mục tiêu của tất cả băng nhóm Hắc đạo.
Giữa những tia sáng và đá lửa, Kiều Dĩ Thương bẻ gãy điếu thuốc trên tay.
Ngọn lửa bùng cháy rơi trên đầu ngón tay, ông ta dường như không nhận ra cơn đau rát.
“Thả bà lớn của tôi ra.”
Tất cả âm thanh vắng lặng.
Tiếng thở cũng không nghe thấy.
Chỉ có mặt trời lặn ở phía tây, mới tỏa ra ánh hào quang cuối cùng, đó không hề ấm ấp, ngược lại còn thấy lạnh lẽo, chua xót thấu xương.
Năm chữ giống như mũi dao, mãnh liệt cắm vào trái tim tôi, năm chữ cũng giống như một bó hoa đẹp nhất trên thế giới, xua tan bóng tối trong cơn ác mộng của Thường Cẩm Hoa.
Ông ta đã chọn Thường Cẩm Hoa, không cần tôi rồi.
Từ “bà lớn” phát ra từ miệng ông ta, quả nhiên là đẹp đến động lòng.
Cơ thể tôi bất giác cứng lại, hơi thở và máu của tôi bị một ống kim khổng lồ rút đi, một sợi dây bị trêu ghẹo trong vô số ngày đêm, ngay lúc nào hoàn toàn sụp đổ, rạn nứt, đứt đoạn.
Thường Cẩm Hoa trong tiếng khóc đem theo một tiếng gọi anh Thương, âm thanh đó truyền qua hàng ngàn lần, tràn đầy vui mừng, cảm động, gần như si mê điên cuồng.
Đúng như trong dự đoán, nhưng cũng ngoài dự đoán.
Phùng Hoài Bạo cười và hỏi đã quyết định chưa.
Kiều Dĩ Thương giọng nói mạnh mẽ nói thả người.
“Như vậy cô Hà đã trở thành người bị bỏ rơi, kết cục của cô ta ra sao, ông chủ Kiều, quy tắc là trên hết, ông đừng quan tâm nữa.”
Nói xong Phùng Hoài Bạo vẫy tay, ra hiệu cho Tên đàn em phụ trách sợi dây hành động, Thường Cẩm Hoa từ từ được thả xuống, an toàn không hề hấn gì xuống đất, khi bà ta hoảng sợ chạy đến Kiều Dĩ Thương, dựa vào lòng của ông ta, khóc mà nói rằng em sợ lắm, sợ sẽ không bao giờ được gặp lại anh, sợ anh sẽ không chọn em, cũng sợ ba em sẽ biết, em thật sự rất dằn vặt, đau khổ.
Vẻ mặt tôi bình tĩnh, từ đầu đến cuối chưa bao giờ nghĩ Kiều Dĩ Thương sẽ yêu mình, từ ‘yêu’ đối với ông ta mà nói, đâu có dễ dàng như vậy, phải là xa xỉ lắm, hooang đường, thậm chí là không đáng để ý đến.
Giữa hai chúng tôi suy cho cùng cũng chỉ là một cuộc tình sai cực kì trầm trọng.
Nếu không có Chu Dung Thành làm người giới thiệu, ngay cả cơ hội để bắt đầu cũng không có.
Nhưng trái tim vẫn đau, đau đến mức muốn cuộn mình lại để bảo vệ bản thân, chia ra những nỗi đau sắc nhọn cho sự tuyệt vọng của tôi, nhưng tôi không thể cử động, tôi không còn sức lực, dưới sự trói buộc của sợi dây, nhỏ bé yếu ớt như vậy, một chút cũng không thể làm gì được.
Sự nhợt nhạt và cái chết, đóng băng trên khuôn mặt tôi, trong giây phút thoáng qua.
Tôi không còn hoang mang sợ hãi nữa, cũng mất đi sự kì vọng, thay vào đó là bình tĩnh hơn, tôi đang treo lơ lửng trên không trung, nhìn Thường Cẩm Hoa bị người của Kiều Dĩ Thương đưa ra khỏi nhà máy, bà ta quay đầu miễn cưỡng nhìn bóng lưng của Kiều Dĩ Thương, cuối cùng biến mất sau cánh cổng sắt màu xanh bên ngoài.
Phùng Hoài Bạo nói: “Ông chủ Kiều, ông có biết nợ máu phải trả bằng máu là gì không? Máu mà ông không thấy được, thì làm sao có thể thấu hiểu được nỗi xót xa và tức giận chứ? Người phụ nữ mà ông bỏ lại, có quá nhiều thủ đoạn, trên đường trở về Tam giác vàng, tôi không thể đề phòng được, chi bằng ngay dưới mắt của ông, để cho ông hiểu rõ rằng, Tam giác vàng ông cũng có chuyện không thể giải quyết, già K lại càng là người ông không thể trêu chọc được.”
Phùng Hoài Bạo còn chưa dứt lời, tranh thủ lúc Kiều Dĩ Thương không chú ý,, một lần nữa bắn về phía tôi, phát súng đó đã bắn trúng cây xà, mở ra một cái lỗ, lỗ hổng đó chính là vị trí cột lại sợi dây, vì vậy tôi run lên bần bật trong không khí, liền bắt đầu rơi xuống.
Sợi dây và xà ngang vẫn còn được nối với mảnh mùn cưa cuối cùng, quá trình rơi của tôi không suôn sẻ cho lắm, cũng không gấp gáp, lúc từ trên cao đến xuống dưới đất mà bị dừng lại, nguyên nhân dừng lại là vì mùn cưa không khéo đưa đẩy, vô ý bị mắc vào sợi dây, sợi dây không thể chuyển động, trong khoảnh khắc bị dừng lại khiến tôi gần như ngạt thở, tôi cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đang bị vắt ra, biến thành một vũng máu thịt mơ hồ.
Trong khoảnh khắc tôi rơi xuống, vị trí cách ván đinh chỉ còn chưa đến một mét, Kiều Dĩ Thương đã lao về phía tôi, ông ta trong tầm mắt tôi, sắc mặt có chút tái nhợt, trong con ngươi hiện lên vẻ hoảng sợ vô hạn, hiếm khi nào ông ta hoảng sợ, ông ta thật sự hiếm khi có bộ dạng như vậy.
Sợi dây được móc vào một bên của khúc gỗ uốn lượn ở cầu thang, và cơ thể tôi đang lao xuống lật ngửa trong khi đung đưa, ông ta đưa hai tay về phía tôi, cố gắng bắt lấy tôi vào phút cuối, ông ta không hề quan tâm ván đinh đang nhe răng múa vuốt trước mặt, nhưng đã quá muộn, ông ta còn cách tôi cả trăm mét, cho dù ông ta có nhanh đến đâu, cũng đã bất lực về trời rồi.