Sắc Dụ

Chương 225: Anh thật sự đến đây




Tim tôi bỗng nghẹn lại.

Anh ta nói là người của cảnh sát mà không phải cảnh sát, vậy thì quá chính xác rồi, hoặc là anh ta chỉ điều tra qua loa, nói gạt tôi nội tình bên trong, hoặc là anh ta đã thực sự nhìn ra điều gì đó.

Cơ thể tôi bất giác lắc lư, nhưng chỉ là một giây, tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, tiếp tục đi về phía trước như một người vô tội. Người đàn ông dừng lại một chút, giọng nói của anh ta lớn hơn: “Tôi bảo cô đứng lại.”

Mặt tôi không chút thay đổi liếc nhìn súng của mình, súng của Vương Thái và Lý Trung đã bị lấy đi khi soát người, lúc này họ không còn cách nào chống cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn tính mạng tôi rơi vào nguy cơ.

Tôi nhăn mày: “Cảnh sát gì?”

Người đàn ông đó nói tôi là người được cảnh sát phái tới.

Tôi lạnh lùng cười: “Trò đùa cũng quá mức rồi đấy, cái đám cảnh sát bất tài vô dụng đấy tôi mà thèm để vào mắt à, họ mà muốn phái tôi đến đây thì cũng phải có bản lĩnh khiến tôi tâm phục khẩu phục đã.”

Tôi giơ ra tay ra ném thật mạnh khẩu súng trong tay sang bên cạnh: “Nếu tôi không phải người của cảnh sát thì anh đã thiếu vài cái tay chân rồi đấy.”

Đôi mắt của tôi sắc lạnh và đáng sợ, giọng nói có lực âm vang, trong một lúc nhất thời người đàn ông không thể phán đoán chính xác, anh ta nói đã đánh hơi thấy mùi của cảnh sát trên người tôi.

“Tôi ngửi thấy mùi phân trên người anh thì anh là chó sao?”

Anh ta cau mày, tôi vỗ vai anh ta: “Người anh em, anh rất thông minh, nhưng mắt nhìn vẫn còn hơi kém, khi tôi làm nghề này, anh còn đang ở đầu đường làm xiếc với khỉ cơ.”

Anh ta hít vài hơi, sự hằn học và sát khí trong mắt dần biến mất, anh ta cất súng, nâng cằm ra hiệu cho tôi đi vào. Tôi nhanh chóng bước lên đá tung cánh cửa, một thứ mùi nồng nặc xộc thẳng vào mũi tôi, không phải là múi thuốc lá mà giống như mùi khói cháy mạnh, tôi sắp ho khan vài tiếng theo bản năng, nhưng chợt ý thức được liền cố ép lại cơn ho trong cổ họng.

Buôn lậu thuốc phiện không nhất định phải nghiện thuốc, nhưng nhất định có thể hít vào vài hơi, rõ ràng thứ mùi bay ra trong căn phòng này chính là thuốc phiện.

Một lần khảo sát vô hình vừa xảy ra, chỉ suýt chút nữa là tôi không qua nổi cửa này, nếu vừa rồi tôi không kịp kiềm lại cơn ho thì tối nay tôi sẽ không thể rời khỏi chỗ này.

Tôi lấy lại bình tĩnh đi tiếp vào bên trong, trong phòng rất tối, không có đồ đạc gì, không gian hoàn toàn trống rỗng, vách tường bốn phía được dựng nên toàn bằng gỗ, có gió thổi qua, người phụ nữ soát người đám chúng tôi lúc nãy đang đứng ở chính giữa. Bên cạnh cô ta là một chiếc ghế xoay màu đỏ quay lưng lại phía tôi, trên ghế xoay có một người đàn ông đang ngồi, cắt kiểu đầu đinh, cổ rất thô, trên vai thấp thoáng một nửa họa tiết đầu rồng, không nhìn thấy diện mạo, chỉ có thể nhìn thấy phần lưng rộng lớn ở phía sau.

Người phụ nữ cười cúi người, nũng nịu nói: “Anh Thế, người đã đến rồi.”

Người đàn ông phun ra một ngụm khói, không nhanh không vội, cho đến khi đám khói thuốc trên đầu tản hết đi mới thong thả xoay người lại, lúc này tôi mới nhìn rõ mặt anh ta, trên người bỗng nhiên chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, trên mặt người đàn ông trải đầy vết sẹo, chừng bảy tám chỗ, vết sẹo qua thời gian dài đã trở nên trắng bệch, trông như những khúc xương, khí thế rất âm u, lộ ra vẻ dữ tợn, ngọn đèn dầu cháy đã làm dịu bớt sự hung tợn của anh ta, nhưng dù vậy thì trông vẫn hết sức đáng sợ.

Một kẻ chưa phải là đàn anh số một mà đã có khí phách nhường này, “nước” trong Tam Giác Vàng quả nhiên rất sâu.

Anh Thế và tôi cách nhau mấy mét, anh ta nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ âm u, hút hết điếu thuốc mới đứng dậy từ trên ghế.

Tôi đứng bất động tại chỗ, tỏ vẻ cực kỳ tự cao tự đại, chờ anh ta đến gần thì nhìn ngó đánh giá anh ta, kiêu ngạo hỏi: “Anh là ai?”

“Cô đến tìm tôi nhưng lại không biết tôi là ai, nghe không hợp lý chút nào.”

“Tôi tìm đại ca của anh, nhưng anh ta lại phái anh tới, bộ não của tôi quý lắm, không phải ai cũng đều nhớ rõ.”

Tôi đánh một đòn phủ đầu hạ bớt uy thế của anh ta, anh ta chần chờ hai giây: “Tôi tên là Thế, người phụ trách giao dịch ở Tam Giác Vàng.”

Tôi gật đầu, ánh mắt như không có việc gì đánh giá quanh phòng: “Tôi là người thích rõ ràng, trực tiếp đàm phán đi, tiền tôi đã theo người rồi.”

Anh ta nói không vội.

Anh ta duỗi tay ra sau, người phụ nữ liền đưa một điếu thuốc chưa đóng gói, anh ta vẩy đầu thuốc, chỉ có một con mắt nhấc lên, con mắt còn lại không hề nhúc nhích: “Trước tiên cứ thử một điếu xem.”

Kiểm hàng.

Chợ đen dùng thuốc phiện và ống hút để thử. Đây được coi như là kỹ năng cơ bản, an toàn và trực quan trong nghề. Chất bột được cuốn vào điếu thuốc, sau khi cháy sẽ rất hăng, để thử xem người dùng có phải là chuyên gia hay không, trong khu buôn thuốc phiện trải rộng và tránh né cảnh sát chìm như Tam Giác Vàng thì phương pháp này càng ổn thỏa hơn.

Tôi đã hỏi qua bác sĩ, hút một hai hơi không có vấn đề gì với thai nhi, cũng sẽ không gây nghiện, cửa ải này không có cách nào tránh được, tôi vươn tay ra nhận lấy, ngậm vào khóe miệng, định dí đầu thuốc vào ngọn lửa đang bập bùng trên bật lửa của anh ta thì bỗng nhiên anh ta đè lại cổ tay tôi, dần dần tăng sức lực, tim tôi đập thình thịch, đây là hành động để kiểm tra xem tôi có võ hay không.

Nếu là nằm vùng thì tất nhiên phải biết võ, nếu không cũng không dám đến đây, bọn họ chỉ cần sờ một cái thì sẽ biết là người trong nghề thật sự hay giả bộ yếu.

Thật sự là bước nào cũng có cạm bẫy.

Tôi nhíu mày hít vào khí lạnh, sắc mặt trắng nhợt, anh Thế trầm mặc rồi buông lỏng tôi ra.

Tôi coi như đoạn nhạc đệm vừa rồi chưa từng xảy ra, từ từ nhắm hai mắt hút vào một hơi, sắc mặt trông như gió êm sóng lặng, nhưng trong đáy lòng đã cuộn sóng sôi trào.

Dựa theo điều tra của cảnh sát về thói quen hành nghề của đám buôn ma túy thì loại hàng được đưa ra đầu tiên là đồ thứ phẩm, khi bị phát hiện thì sẽ đổi lại, lấy cớ là để kiểm tra trình độ, hai bên cũng sẽ không xảy ra tranh chấp, nếu không phát hiện ra thì đen ăn đen, trực tiếp lừa gạt được một số tiền.

Chính vì cả cảnh sát và dân buôn ma túy đều biết rõ quy trình này nên dù Tam Giác Vàng là nơi tụ tập các trùm thuốc phiện có tiếng nhất của các nơi ở châu Á nhưng lại có khả năng sẽ hành động ngược lại, tôi không hiểu về thuốc phiện nên quyết đánh cược một phen.



“Lấy hàng này ra để lừa tôi chắc?”

Anh Thế thè đầu lưỡi dày dặn nặng nề ra khỏi miệng, liếm một vết sẹo dưới cằm: “Cô nói gì vậy, hàng trong tay tôi không có đồ thứ cấp.”

Tôi búng nhẹ tàn thuốc, bắn ra cái bàn phía sau anh ta, tàn thuốc rơi lất phất xuống mặt bàn, nghiêng ra phía cửa.

Tôi nhe răng ra vẻ dữ tợn: “Cái thứ này mà còn không phải hàng thứ cấp, mẹ nó chứ, thế sao anh không châm lửa hút thử đi.”

Giờ khắc này tôi thật sự đã đặt đầu mình để sẵn lên đoạn đầu đài, sống hay chết chỉ còn trông chờ vào số mệnh.

Thời gian trôi qua còn chậm hơn so với cảnh chịu ba ngàn vết lăng trì, xoáy cả vào tim, tôi không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu, khi sắp không thể chịu nổi nữa thì anh Thế bỗng cười rộ lên: “Tôi đây đã là thằng lõi đời lăn lộn ở trong cái giới buôn thuốc phiện này nhiều năm như vậy mà không thể nếm ra được, chỉ có thể nói là cô Lisa đúng là chuyên gia hàng đầu.”

Anh ta ra hiệu cho người phụ nữ lấy ra một điếu khác, tôi ra vẻ không thèm phản ứng, Vương Thái thuận thế nhận lấy, mở ra vê một ít bỏ vào miệng nếm thử, gật đầu nói đây là hàng tốt.

Lúc này sắc mặt tôi mới có vẻ dịu đi.

Anh Thế mời tôi ngồi xuống, bật đèn điện lên, ngọn đèn dầu được dập tắt, căn phòng trở nên sáng sủa hơn, tôi lặng lẽ nhìn xung quanh, nhưng không tìm thấy cái hộp đựng thuốc, xem ra đây mới là cửa đầu, không phải chỗ giao dịch.

“Cô Lisa, đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác. Cô đừng trách tôi không cẩn thận. Giờ cô còn chưa thể nhìn thấy số lượng hàng hóa lớn vì chúng ta phải quen thuộc với nhau hơn nữa. Gần đây Tam Giác Vàng không yên, nhiều người còn không dám làm ăn gì.”

“Đám lắt nhắt vớ vẩn thì đương nhiên không dám, còn trùm ma túy lớn thì không một ai rụt tay lại cả, Kiều Dĩ Thương định hợp tác làm ăn với tôi, nhưng tôi không tin anh ta, tác phong làm việc của người này không tốt.”

Anh Thế nhíu mày nói hóa ra tôi cũng đã tiếp xúc với bên Kiều Dĩ Thương rồi.

Tôi không hé răng, anh Thế nói Kiều Dĩ Thương là dạng người quen thói đen ăn đen, anh ta dựa vào Tam Giác Vàng mà hoành hành, nhưng không trọng nghĩa, cô Lisa không chọn anh ta quả là sáng suốt.

Tôi nhíu mày không kiên nhẫn, Vương Thái thấy thế thì cười nói: “Anh Thế, đừng trách anh em nói chuyện không dễ nghe, địa vị của anh chỉ sợ không đủ tư cách đàm phán giao dịch với cô Lisa, đơn hàng bốn mươi lăm tỷ các anh cũng chẳng gặp được vài lần như vậy đâu. Bớt dây dưa làm quen đi, vậy khó làm ăn lắm.”

Anh Thế nhấp môi dưới, giữ im lặng, miệng hút thêm mấy hơi thuốc: “Mấy người muốn gặp ai.”

“Tối thiểu cũng phải là cấp bậc đại ca, cho chúng tôi đủ mặt mũi, thể diện có đủ rồi thì tiền chẳng đáng là gì.”

Vương Thái chỉ vào thuốc lá anh vừa kiểm tra qua: “Cái này không tệ, để xem vụ này có bàn được không, nếu cô Lisa cao hứng lại cho thêm đơn hàng mấy tỷ cũng không phải là không thể. Anh Thế, chúng ta đều là người làm ăn, chúng tôi cũng có mối khác, tiền hơi thiệt chút nhưng cứ sảng khoái là được.”

Anh ta nói xong cúi đầu nhìn sắc mặt tôi, tôi cười lạnh: “Hôm nay nói lắm lời thừa với anh thế này trong mười lăm năm hành nghề của tôi mới là lần đầu tiên ngoại lệ đấy.”

Tôi ngửa người ra sau, giơ tay về phía Lý Trung, anh ta mở thùng ra, rút ra một cây xì gà cao cấp, tôi híp mắt châm lửa, hít vào một hơi lớn: “Vừa rồi người của anh vừa gặp đã nói chuyện quy củ với tôi, các anh cũng không biết rồi, vụ nào quá chục tỷ là một vụ lớn, người mua muốn gì thì anh phải lấy được cái đó ra. Trong Tam Giác Vàng này người có thể xuất ra một trăm cân rưỡi thuốc phiện có tầm bốn năm người, tôi cũng chẳng phải hiếm lạ một mình anh, nói đến đen ăn đen tôi không ngại, tôi dễ lắm.”

Anh Thế suy nghĩ trong chốc lát: “Tổ chức của chúng tôi không có quy củ đó, giá cả thích hợp thì hàng cho đối tác sẽ không thiếu, cái gì mà phải là nhân vật lớn ra mặt thì tôi không có nghe nói đến.”

Tôi nghe đến đây thì cười lạnh, ném điếu xì gà còn chưa cháy hết xuống đất, đứng dậy giẫm lên, nói: “Nếu không có thành ý thì tôi tìm nhà khác.”

Tôi xoay người đi về phía cửa, đi được vài bước mà phía sau vẫn lặng ngắt như tờ, khi chuẩn bị bước ra khỏi ngưỡng cửa anh Thế bỗng nhiên gọi tôi lại: “Già K đang ở Miến Điện, anh ấy chỉ lộ diện làm giao dịch trên chín mươi tỷ trong các giao dịch ở biên giới thôi, người còn ở Tam Giác Vàng mà có thể làm cô Lisa vừa lòng chỉ có anh Năm của chúng tôi thôi.”

Mật hiệu của Hắc Lang chính là 005.

Tôi nghịch chiếc nhẫn ruby trên ngón giữa: “Có nhân vật tầm cỡ đến đàm phán thì tôi sẽ thêm vào chín tỷ.”

Anh Thế lập tức nói: “Muốn gặp anh Năm của chúng tôi thì cần chờ anh ấy một thời gian, nếu không có việc gì bất ngờ xảy ra thì trong hai ngày tới anh ấy sẽ áp tải một chuyến hàng từ Miến Điện về, tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp nhau.”

Tôi nâng cổ áo váy đen lên, giọng điệu hết sức lạnh lùng: “Tôi chờ.”

Tôi dẫn theo Vương Thái và Lý Trung ra khỏi căn nhà gỗ, luôn cảm nhận được có ánh mắt từ phía sau đang nhìn trộm, ánh mắt nóng rực như muốn xuyên thấu tôi, tôi vờ như không hề phát hiện ra, xoay người lên xe, nghênh ngang rời đi.

Tôi ở khách sạn chân không bước ra khỏi phòng, đợi cho đến chạng vạng ngày kế tiếp Vương Thái đã nhận được cuộc gọi của anh Thế, nói rằng anh Năm không muốn gặp.

Anh ta nhíu mày: “Cô Lisa của chúng tôi sẽ không giao dịch với những người có địa vị thấp hơn anh Năm, vụ buôn bán này có làm hay không còn tùy vào các anh đấy.”

Anh Thế nói đương nhiên có làm chứ, quy củ giang hồ là không thể làm mất lòng người mua, nhưng tại sao cô Lisa lại phải gặp anh Năm vậy.

Vương Thái cười lạnh: “cô Lisa muốn gặp già K cơ, nhưng ông ta có đến không? Anh Năm cũng không chịu gặp, làm giá kinh thật, bàn vụ làm ăn lớn như vậy mà không tìm được một người có vai vế nào để đàm phán.”

Anh Thế trầm mặc một hồi: “Để tôi hỏi lại anh Năm.”

Tôi nảy ra ý định bảo Vương Thái đợi, anh ta che ống nghe cúi xuống trước mặt tôi, tôi thì thào nói: “Hỏi Hắc Lang xem tôi mời anh ta uống rượu, anh ta có nể mặt nhận lời không.”

Vương Thái lặp lại lời nói của tôi với anh Thế, phía bên kia báo máy chờ, tôi cứng người đứng trên ban công, cả người như muốn hồn lìa khỏi xác, những giây phút này lê thê mà chậm chạp, càng chờ càng khiến cho ruột gan tôi nóng cháy, vừa e ngại lại vừa mong chờ, vừa hoảng hốt lại vừa bất lực, anh Thế bên kia bỗng nhiên mở miệng: “Anh Năm nói chín giờ đêm nay gặp nhau.”

Tôi mở to mắt ra thẫn thờ nhìn tấm kính đóng kín trước mặt, trong phút chốc dường như mồ hôi của cả đời tôi đã tuôn ra ào ạt từ khắp các lỗ chân lông, gần như rút cạn kiệt, chảy khô tất cả mồ hôi trong người.



Trên đời này đâu có thứ rượu nào gọi là vui mừng, chẳng qua ngày ông Rỗ đưa tôi cho Chu Dung Thành tôi đã nhảy cho anh một điệu.

Tôi dùng thứ này để thử anh ấy, thế mà anh ấy thật sự chịu gặp mặt.

Tôi ngồi phịch xuống đất, đột nhiên thấy hết sạch cả can đảm, Vương Thái hỏi tôi có chuyện gì không, tôi lắc đầu, nói anh ấy đi ra ngoài, cho tôi không gian yên tĩnh.

Tôi ngồi trên ban công bằng gạch men lạnh lẽo suốt hai tiếng đồng hồ. Lúc tám giờ mười bảy phút, Vương Thái và Lý Trung đến tìm tôi, tôi trang điểm một chút, chuẩn bị rồi cùng họ rời khỏi khách sạn.

Trên đường đến đó, Vương Thái đã đưa cho tôi một tấm thẻ điện thoại đen, anh ta không tìm thấy nguồn và tên tài khoản, anh ta nói với tôi trong những ngày này hãy dùng thẻ này để liên lạc với người ở đặc khu của Vân Giang, đừng dùng số của mình.

Tôi nhận lấy rồi khởi động máy, Kiều Dĩ Thương có chín cuộc gọi nhỡ, còn chị Bối thì hơn hai mươi cuộc, xem ra ông ta tìm không tìm thấy tôi nên đã đi hỏi chị Bối, với tính cách của ông ta mà gọi đến chín cuộc thì chắc là đã nổi giận rồi, tôi hơi do dự, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, rút thẻ điện thoại cũ ra, nhét cái mới vào, hoàn toàn cắt đứt tung tích.

Đến quán bar Hoàng Phủ, có mười mấy vệ sĩ đứng ở cửa, bọn họ rất có khí thế, chặn cửa kín mít, có muốn chắp cánh cũng khó thoát khỏi, ánh mắt tôi bình thản như nước, không hề dừng lại trên người bọn họ. Tôi đi thẳng vào cửa, được một nhân viên phục vụ dẫn lối đi lên lầu.

Tôi mở cửa bước vào phòng bao kim cương, một dãy vệ sĩ áo đen đứng trên bức tường nhưng chỉ có anh Thế đang ngồi trên ghế sô pha. Mặt tôi sa sầm: “Anh lừa tôi à, tôi mất một buổi tối để đến đây, tôi mà bị đùa giỡn thì chỉ cần dậm chân một cái thì đất Tam Giác Vàng này cũng phải điêu đứng đấy, không tin cứ thử xem.”

Anh Thế cười nói Tam Giác Vàng mà điêu đứng thì chúng ta ai cũng không được lợi ích gì, chỉ có cảnh sát là sung sướng thôi, tôi mà dọa sợ khách hàng của đối tác thì không phải là làm thiệt cho chính mình sao. Cứ uống trước hai ly, anh Năm sẽ tới sau.

Tôi hất chiếc áo khoác đen trên vai ra sau, Vương Thái bắt lấy khoát lên cánh tay, phủi bụi trên sô pha, cúi người đỡ tôi ngồi xuống, một chuỗi động tác lưu loát, nhanh nhẹn làm anh Thế xem vào trong mắt càng thêm tin tưởng vài phần, trong cuộc đấu giữa hai giới trắng và đen, những chi tiết rất nhỏ không dễ nhìn thấy so với chi tiết, với sự to gan, với đầu óc thì lại càng là điểm mấu chốt có thể phá hỏng mọi thứ.

Tôi mới ngồi xuống mông còn chưa kịp ấm thì tú bà ngoài cửa đã đưa vào trong mấy anh chàng đô con, cao tầm một mét tám, khôi ngô, người toàn cơ bắp, chỉ mặc độc chiếc quần lót boxer, “cậu bé” cực lớn nổi lên dưới đùng quần, thỉnh thoảng còn rung rinh mấy lượt.

Tú bà hé mở đôi môi đỏ như máu: “Anh Thế, đúng theo chỉ đạo của anh, Thanh Nam, Miến Điện, Thái Lan, mỗi nơi lựa ra một hai em.”

Anh Thế hất cằm: “Để cô Lisa chọn, nói với tôi làm đếch gì.”

Mặt tôi không hề thay đổi, tầm mắt rời khỏi một hàng trai bao, nhìn chăm chú nước rượu đang chảy vào cái ly đế cao trước mặt: “Chơi cái này cũng chán, tôi không có hứng thú.”

“Uống rượu phải có người trợ hứng, bàn việc mới vui, có điềm may, đây là quy củ rồi.”

Tôi tựa tiếu phi tiếu nói sao tôi lại không biết đến cái quy củ này nhỉ.

Anh Thế híp mắt, ánh mắt dò xét, giọng điệu anh ta không mặn không nhạt, lộ vẻ nguy hiểm: “Lúc trước cô Lisa nhập hàng ở Tam Giác Vàng, Triệu Long không làm như thế này sao?”

Trong lòng tôi trầm xuống, hóa ra là lại tiếp tục thử sao.

Thật đúng là một khắc cũng không thể lơi lỏng.

Tôi đã bao giờ làm qua loại việc đàm phán này, giờ mà xin Vương Thái giúp đỡ thì chỉ có bại lộ, tôi giả vờ tức giận vỗ cái vòng ngọc trên tay xuống bàn: “Cái loại mặt hàng chó má gì đây, anh cho bọn nó là thuốc phiện à, hàng thứ phẩm cũng muốn bán? Bày da khoe thịt ở chỗ này, tôi không muốn nhìn anh còn bắt tôi nhắm mắt vào mà cố gặm à?”

Anh Thế rất bất ngờ trước sự tức giận đột ngột của tôi, Vương Thái nói không phải cô Lisa không có hứng thú, mà là hàng không vào nổi mắt.

Anh ta vẫy tay bảo tú bà lăn đi, tú bà nhìn anh Thế, liếm môi dưới rồi gật đầu đồng ý.

Căn phòng trở nên im ắng, không khí bế tắc, tôi làm bộ như đi ra ngoài nghe điện thoại, đi lòng vòng ngoài hành lang, vờ nói mấy câu với màn hình đen, lúc này có hai cô gái cao ráo, nóng bỏng bước vào phòng bao, tôi cân nhắc thấy đã được rồi bèn quay trở lại ngồi xuống.

Cô gái đang ngồi bên cạnh đút rượu cho anh Thế, toàn thân anh ta lộ ra vẻ tức giận, tôi hết sức cảnh giác nhìn chằm chằm vào ly rượu trước mặt, phát hiện màu sắc không đúng, hình như đậm hơn, tôi nhìn Vương Thái và Lý Trung, bọn họ đều không đáp lại, có lẽ khi người của anh Thế hành động thì họ đã bị người ta cầm chân, không phát hiện ra.

Trong lòng tôi cười lạnh, tuy nói chuyện buôn lậu thuốc phiện tôi chưa từng làm qua, nhưng ông Rỗ cũng là người từng trải, hơn nửa năm tôi sống cùng ông ta cũng không phải vô ích, mấy thứ mưu mô như này không thể qua mắt được tôi.

Tôi điềm tĩnh châm một điếu thuốc, không hút mà để nó tự cháy ra tàn thuốc, búng về phía miệng ly, tàn thuốc rơi vào ly, trân mặt rượu nổi lên một lớp tàn bụi, tôi cười nói: “Sắc đẹp hợp lòng người, tôi cũng say theo, mơ mơ màng màng lại nhầm ly rượu thành cái gạt tàn rồi.”

Tôi nhanh chóng cầm ly lên đổ ra ngoài, không để sót lại một giọt nào, rồi nhờ Lý Trung rót lại cho ly khác.

Anh Thế nheo mắt, có hơi kiêng kị với sự khôn khéo xảo quyệt của tôi, nhưng không nói gì.

Anh ta vừa trêu đùa người phụ nữ vừa nói chuyện với tôi về thị trường ma túy, những chuyện này ngày hôm qua tôi đã luyện tập qua nên trả lời khéo léo, không có một chút sai sót nào, anh ta đã cơ bản mất dần lòng hoài nghi với tôi, nếu có chỗ nào không hài lòng thì tôi cũng tỏ vẻ mềm cứng đều không ăn.

Tôi bưng ly rượu nhưng từ đầu đến cuối không hề nhấp môi, chỉ liên tục trò chuyện với anh ta, anh ta có phụ nữ dỗ đương nhiên uống tì tì hết ly này đến ly khác, cũng không còn để ý tôi có uống hay không.

Cho đến khi máy bộ đàm của vệ sĩ phía sau anh Thế vang lên, nói rằng anh Năm đã đến, mau mở cửa.

Người vệ sĩ bước tới cửa, nắm lấy tay vịn kéo ra, đợi mấy giây thì có tiếng giày da dẫm lên trên nền gạch, đi từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại ở vị trí cách tôi chừng một mét.

Lòng bàn tay tôi đã phủ kín mồ hôi, ngăn cũng không ngăn được, da đầu và lưng tôi tê dại. Đây hẳn là cảm giác mà tôi không bao giờ muốn phải trải nghiệm lại trong suốt cuộc đời mình.

Vệ sĩ cười nghiêng người nhường đường: “Anh Năm, đã lâu không gặp.”

Cơ thể tôi cứng đờ, tôi không còn sức để quay đầu lại, người đàn ông lặng lẽ bước vào phòng bao, một cơn gió thổi tới quét qua bên sườn mặt tôi. Hình bóng anh chiếu xuống mặt đất, cao lớn khôi ngô, tư thế oai hùng, trong lòng tôi run rẩy dữ dội, gợn sóng nổi lên bốn phía.