Sắc Dụ

Chương 224: Sinh tử biệt ly




Tôi thẫn thờ nhìn con phố dài đông đúc bên ngoài cửa sổ, màn hình LED trên tòa nhà cao tầng đối diện đang lấp ló mọi ngóc ngách của thành phố nham hiểm và chói lọi.

Tôi đã dùng không biết bao nhiêu nước mắt và vô số đêm mất ngủ để cho phép mình chấp nhận sự thật rằng anh ấy không còn sống, thậm chí là hận thù và biến thành một cỗ máy không biết tự kiềm chế. Tôi gần như phát điên, và suýt ra đi trong hối hận và suy sụp.

Nếu anh ấy còn sống, anh ấy có vạn lý do để trốn tránh tôi, một vạn lý do để bỏ qua tôi, nhưng anh ấy không biết tôi tuyệt vọng đến mức nào và hận bản thân đến nhường nào.

Tôi lấy hai tay che mặt và cố gắng hết sức để kìm nén khí huyết sôi trào, khí tức gầm thét trong người.

Tôi im lặng một lúc lâu, trái tim vừa rã rời vừa thắt lại, tôi mở đôi mắt ướt át và chua xót nhìn đội trưởng Vương từ kẽ hở giữa các ngón tay: “Dung Thành làm việc bí mật ở Tam giác vàng cho nhiều thế lực. nhiều năm trước khi trở thành trưởng Tam giác vàng. Có vị trí cao, là cánh tay phải của ông trùm ma túy lớn lúc bấy giờ, bọn buôn ma túy biết đến anh ấy và phát tán chân dung anh ấy khắp nơi.”

Đội trưởng Vương nhúng ngón tay vào một chút trà và vẽ một vài dấu chấm trên bàn: “Có bốn hoặc năm tổ chức tương đối lớn ở tam giác vàng, với hàng trăm người, chi nhánh nằm ở bốn góc của biên giới buôn bán ma túy các tỉnh, rải rác các chợ đen, khắp mọi miền đất nước đều là cờ bạc. Có khoảng hàng chục tổ chức nhỏ lẻ. Khi cục trưởng Chu còn là một đặc vụ ngầm, trong tổ chức lớn nhất ở phía Nam, đó là trùm ma túy trước cả Triệu Long. Về sau, Triệu Long lên đầu diệt trừ rất nhiều tay sai của ông chủ, người bên dưới chưa từng thấy cục trưởng Chu, anh ấy ở địa vị rất cao, không hề động đến cấp dưới. Tam giác vàng phát tán chân dung của anh, cũng chính trong tổ chức của anh bao vây, trấn áp. Nói cách khác, nếu một băng nhóm bị thôn tính, thì càng có nhiều ngân sách và quỹ cờ bạc được phân bổ. đó là mối quan hệ cạnh tranh, cướp bóc và thôn tính.”

Đen ăn đen ở tam giác vàng có thể ảnh hưởng cuộc sống của rất nhiều người. Nếu Chu Dung Thành hoạt động bí mật trong tổ chức mà anh ấy chưa từng tiếp xúc, chắc chắn sẽ không thấy anh ấy xuất hiện trong tổ chức này. Khi giao dịch với những kẻ buôn bán ma túy, anh ấy không lộ mặt, bí ẩn và che giấu danh tính của mình.

Đội trưởng Vương yêu cầu người phục vụ rót đầy một tách trà, ông ta uống cạn và nói: “Không loại trừ khả năng người này không phải là cục trưởng Chu, mà là các đồng chí khác do chính quyền tỉnh bí mật sắp xếp. Chỉ là tôi cảm thấy Hắc Lang là một người có tiếng nói lớn.”

Trái tim tôi dường như có một cái động, càng ngày càng lan lớn, không thể bù đắp, không thể khâu lại.

Cái động bằng xương bằng thịt này khiến nỗi đau mong chờ của tôi lại tái phát trở lại, Dung Thành có thể hận tôi, chán tôi thậm chí không bao giờ muốn gặp tôi nữa, vậy nên anh ấy thà sống trong làn đạn nóng bỏng kia.

“Anh ấy liên hệ với mọi người chưa.”

Đội trưởng Vương nói, nếu không có cuộc điện thoại của đội chống ma túy thì không ai biết về sự tồn tại của Hắc Lang, Hắc Lang chỉ liên lạc với Sở Công an tỉnh với nhiều cách khác nhau mà không bao giờ để lộ bộ mặt thật.

Nước trà trong cốc rung chuyển kịch liệt trong lòng bàn tay tôi, Hắc Lang thận trọng và lý trí xử lý mọi chuyện quả thực rất giống Chu Dung Thành, trừ phi trên đời này có hai người cực kỳ giống nhau, nếu không hẳn là anh ấy.

Tôi há hốc miệng và hít một vài hơi. Dù đã cố gắng hết sức để kiềm chế nhưng cơ thể tôi vẫn không thể ngừng run rẩy, sợ hãi, sốc và vui sướng. Tất cả mọi mùi vị trên đời đều cuốn lấy tôi vào lúc này, như hàng triệu côn trùng xói mòn cơ thể tôi.

Tôi nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy sự phiền muộn và ngột ngạt trong lòng cuối cùng cũng bớt đi một chút, sau đó tôi nói: “Hai ngày này tôi sẽ đi tam giác vàng.”

Vẻ mặt của đội trưởng Vương thay đổi rõ rệt, sắc mặt xanh mét.”Bà Chu, cô điên rồi sao! Cô đang mang thai sao vào hang cọp được, nếu để lộ hậu quả sẽ rất thảm khốc.”

Tôi đã không ngần ngại nói: “Các người chưa từng mất đi người thân hay người yêu thương. Thế nhưng chồng tôi anh ấy mất tích ở nơi như thế, giờ anh ấy xuất hiện rồi. Nếu ông là tôi, ông sẽ không làm gì sao? Nếu như tôi không đi, anh ấy có thể cả cuộc đời này sẽ không quay về, cũng có thể khi anh ấy trở lại tôi không còn ở đây nữa. Còn hơn là thế này, sống không thấy người chết không thấy xác! Làm tôi cả cuộc đời này cũng không thể buông xuống được!”

Đội trưởng Vương lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe, cười khổ nói thật sự không biết nói với tôi là đúng hay sai.

Trong lòng tôi biết rất rõ hội đồng thành phố muốn tìm sự thật cũng không kém gì tôi, nhưng họ không dám đi, đi thì không khác gì nộp mạng, Hắc :ang chắc chắn cũng sẽ không lộ mặt, chỉ có giao dịch rất lớn anh ta mới lộ mặt. Vào hang ma túy rất nguy hiểm, những kẻ buôn bán ma túy rất nhạy cảm với mọi chuyện, phụ nữ dễ dàng hơn nhiều. Dù tôi có như thế nào thì tôi vẫn có nhan sắc, có thể đối phó với những kẻ đó một thời gian.

Đội trưởng Vương ngẩng đầu nhìn tôi: “Cảnh sát chống ma tuý Quảng Đà ở tam giác vàng đều thuộc quyền cục trưởng Chu. Tôi sẽ nói trước để họ giải quyết cho cô. Tiến vào sâu hơn, nguy hiểm như thế nào chỉ để tìm kiếm Hắc Lang. Thứ lỗi cho tôi vì khả năng có hạn không thể giúp đỡ cô.”

Tôi nâng tách trà lên và chạm vào tách của ông ta: “Là tôi tự nguyện đi, sống chết có số.”

Chúng tôi chia tay nhau ở lối vào quán trà, ông talên xe rời đi, còn tôi thì đi dọc con phố ồn ào như một âm hồn.

Da mặt tôi ngứa ngáy, ngứa ngáy khiến tôi không thể chịu được nhất định phải chạm vào.

Tôi đưa tay ra lau, mới phát hiện đầu ngón tay và lòng bàn tay ướt đẫm, trước mắt có rất nhiều sương mù.

Chu Dung Thành là người đàn ông tàn nhẫn nhất trên đời, anh ấy bình tĩnh, im lặng, thậm chí không nhớ đến tình cảm cũ, nếu anh ấy thực sự còn sống, làm sao anh ấy có thể cam tâm bước đi như vậy.

Tôi tuyệt vọng quay về biệt thự, Kiều Dĩ Thương mặc bộ ở nhà đứng từ trên tầng hai. Ông ta đang cầm cốc nước thấy tôi liền dừng lại, hình như ông ta đã về lâu rồi.

Bảo mẫu lau lau tay vào chiếc tạp dề đeo trước mặt. Bà ta mỉm cười hỏi tôi đã mua gì. Tôi không cầm gì ...

Bà ta nói đến đây, thấy tay tôi không cầm gì liền hơi xấu hổ: “Cô không mua gì sao?”

Kiều Dĩ Thương đi đến trước mặt tôi hỏi tôi mua cái gì.

Tôi cúi xuống thay giày, thoải mái và nói: “Ồ, đừng nhắc đến chuyện đấy nữa. Tôi hẹn một chị đi mua đồ trẻ em. Chị ấy vừa sinh một con, có nhiều kinh nghiệm hơn tôi. Kết quả tôi vội về nên để quên đồ trong xe của chị ấy. Tôi cũng ngại bảo chị ấy gửi trả lại, nên tặng chị ấy luôn rồi.”



Tôi nói xong vô cùng khó chịu nói: “Có phải phụ nữ có thai toàn quên này quên kia không.”

Tôi nhẹ nhàng, nũng nịu nhất có thể, cứ như vậy mà ông ta buông bỏ sự nghi ngờ, mỉm cười đưa cho tôi cốc nước. tôi uống cạn sạch rồi hỏi ông ta. Chúng ta còn đi không?

Ông ta nói ở lại.

Sau bữa tối, tôi nhận được cuộc gọi từ đội trưởng Vương, ông ta nói rằng đã đặt chuyến bay đến Vân Giang vào chiều mai cho tôi, mọi việc đã ổn thỏa sẽ có người đến đón.

Tôi cúp máy và bước vào từ ban công, bàng hoàng khi thấy Kiều Dĩ Thương đang ngồi trên giường, lật giở một cuốn sách mà tôi thích đọc, tim tôi gần như ngừng đập, may mà tôi không nói gì cả. Đội trưởng Vương đang nói chuyện, nếu không có thể không đến được sân bay.

Tôi bộ nhảy lên giường, chồm lên lưng ông ta, dùng tai liếm và mút mạnh, bộ phận nhạy cảm nhất của Kiều Dĩ Thương ngoại trừ búi sạp là tai và cổ họng, nên lần nào tôi cũng cố tình hôn thật lâu.

Ông ta không ngờ tôi lại chủ động như vậy, cái lưỡi của tôi như thể là vũ khí sắc bén để giải trừ ông ta, ông ta nới lỏng tay đang cầm cuốn sách, trái tay ôm lấy tôi rồi tìm đến môi tôi và hôn thật sâu.

Tôi nheo mắt lại, đường nét cương quyết của Kiều Di Thương càng thắt chặt hơn khi vướng vào lưỡi tôi. Tôi chưa từng muốn chiếm hữu ông ta như vậy, ít nhất là trong ba tháng qua.

Tôi để ông ta hôn, phối hợp như chưa từng có chuyện gì, thậm chí còn trêu chọc khiêu khích, giữ chiếc lưỡi mảnh mai của ông ta vào miệng không chịu buông ra. Tôi đưa bàn tay mềm mại không xương vào trong áo ngủ của ông ta, dọc theo khuôn ngực nhấp nhô dữ dội, vuốt ve qua lại trên cơ bụng, trượt xuống đũng quần có phần sưng tấy của ông ta.

Tôi hôn ông ta, đôi khi chọc vào cổ họng ông ta. Khi ông ta khó thở và không thể thở được, tôi ngồi lên eo ông ta, và nhẹ nhàng đẩy ông ta về phía giường bằng những ngón tay trắng nõn của mình, ông ta ngã xuống. Trong tấm chăn bông lụa mềm mại, tôi tùy ý duỗi ra, một đôi mắt rực lửa dán chặt vào mặt tôi, toát lên một bầu không khí gợi cảm và hoang dã.

Tôi mỉm cười quyến rũ, nâng mông lên và ngồi lên đó, sự thoải mái gần như nghẹt thở khiến chúng tôi đồng thời hét lên, tôi có thể thấy cơ bắp của ông ta đột nhiên căng lên, phồng lên thành một vòng cung quyến rũ và mạnh mẽ, đầy màu đỏ thẫm và Mồ hôi, cám dỗ tôi như một kẻ điên, một kẻ điên đói và khát vô cùng, cuối cùng cũng có thức ăn và nước uống.

Vào đêm trước của lẽ sống và cái chết, trút bỏ mọi ham muốn của tôi một lần nữa.

Rốt cuộc ông ta cũng không rút ra khỏi cơ thể tôi, chúng tôi dung hòa là một trong cơ thể của nhau, tôi ngồi ở giữa háng, mồ hôi, ôm lấy ông ta.

Môi tôi chạm vào cọng râu đang mọc ra trên cằm ông ta, có chút ngứa ngáy: “Anh muốn sinh con trai hay con gái.”

Ông ta nói thế nào cũng được.

Đôi lông mày mảnh mai của tôi nhếch lên: “Câu này không phải từng nói với bà Kiều sao, giờ lại đến tôi rồi?”

Ông ta bất lực mỉm cười: “Con gái. Để nó giống cô.”

“Con gái không giống ba.”

Ông ta nắm tay tôi, đặt lên môi hôn: “Nếu nó giống tôi vậy thì xinh quá, xấu một chút như cô sẽ đỡ hơn. Ít người vây quanh.”

Tôi hét lên: “Con gái của Kiều Dĩ Thương, ai dám quấy rối, trốn còn trốn không kịp. tôi chỉ sợ sau này nó không xuất giá được.”

Tôi đột nhiên nhận ra vừa rồi ông ta nói tôi xấu xí, tức giận mở miệng cắn một cái má của ông ta: “Nói bậy, giống tôi mới xinh, giống anh có khác nào cẩu tặc.”

Ông ta ôm eo tôi nằm, để tôi nằm trên ngực ông ta: “Được rồi, giống cô. Một phiên bản thu nhỏ của cô.”

Tôi tựa vào bờ vai bỏng rát của ông ta và nhắm mắt im lặng. Hơi thở mạnh mẽ của ông ta phả ra, bao trùm lấy tôi, làm tôi hoang mang.

Tôi không giả vờ hào hoa đưa ông ta đến Thường Cẩm Hoa, cũng không mang mặc cảm tội lỗi không thể bỏ qua, tôi chỉ muốn giữ ông ta lại, tuyệt vọng, muốn giữ ông ta hơn từng giây từng phút. Thậm chí còn mong đêm nay trôi qua chậm hơn, trời sẽ không sáng, thậm chí không dám mơ đến sự ấm áp này về sau.

Tôi ngạc nhiên vì Chu Dung Thành không chết, chồng tôi vẫn còn sống, hôn nhân và cuộc sống của tôi chưa kết thúc, nhưng tôi sợ anh ấy vẫn còn sống, tôi phải đối mặt với anh ấy như thế nào, tôi nên sinh ra đứa trẻ này như thế nào? Không thuộc về anh ấy, tôi phải đối mặt với Kiều Dĩ Thương như thế nào, đối mặt với ân oán và tình yêu giữa chúng tôi.

Nếu Chu Dung Thành đứng trước mặt tôi ba tháng trước, cho dù anh ta tàn tật, mù lòa, không còn vẻ đẹp trai vạm vỡ trong trí nhớ của tôi, tôi vẫn yêu anh ấy, ôm hôn anh ấy, tôi chắc chắn điều đó. không có gì thay đổi giữa chúng tôi. Anh ấy sẽ tha thứ cho những gì tôi đã sai.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đã trở nên mất kiểm soát, tôi vẫn là Hà Linh Sam, anh ấy vẫn là anh ấy, nhưng chúng tôi không giống như trước nữa.

Ngày hôm sau, đến trưa Kiều Dĩ Thương vẫn chưa rời đi, tôi lo ông ta sẽ không rời đi, mãi một thời gian sau tôi đưa ông ta lên xe, lấy cớ ngủ trưa và bảo bảo mẫu đừng quấy rầy tôi. Khi bà ta vào bếp đóng cửa lại, tôi thu dọn đồ đạc trong yên lặng. Chiếc vali đã chuẩn bị sẵn để trốn khỏi biệt thự.

Tôi đáp chuyến bay cỡ vừa đến Vân Giang. Khi đến nơi, trời đã nhá nhem tối, sau khi máy bay hạ cánh, trong phòng tắm liền thay một chiếc váy da bó sát màu đen.

Tôi đeo một chiếc kính râm rộng che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi môi với son môi màu tím. Tôi đặc biệt mua son môi này. Tôi chưa dùng màu này bao giờ. Nó trông rất lạnh lùng và quyến rũ. Điều quan trọng nhất là nhìn như một người phụ nữ trưởng thành ở độ tuổi bao mươi bốn mươi, trải qua bao thay đổi, bản thân chẳng còn thấy bóng dáng của chính mình nữa.



Tôi đi theo đám đông ra khỏi sân bay và thấy cảnh sát phòng chống ma tuý mặc thường phục đón tôi, có hai người, họ đứng ở đầu xe nhìn tôi rất lâu, tôi tháo kính râm ra nhìn họ rồi nhanh chóng đeo lại, họ nhận ra tôi liền bước đến, họ đến chào hỏi, tôi liền đưa hành lý cho họ, lên xe.

“Xử lý ổn thỏa rồi sao?”

Cảnh sát chống ma túy tên Vuong Thái nói: “Chúng ta bây giờ đến gặp một trong những ông chủ của họ trước. Cấp độ này rủi ro hơn. Nó liên quan đến việc điều tra và kiểm tra hàng hóa của cả hai bên. Cô không được lộ diện. Đừng để họ thấy cô, ví dụ, Hắc lang.”

Hắc lang.

Tôi đến đây vì anh ấy, trong đầu tôi có vô số mộng tưởng. Tôi nhìn thấy anh ấy, nhìn thấy khuôn mặt thuộc về Chu Dung Thành, nhìn thấy đôi mắt mơ màng của tôi. Làm sao tôi có thể kiềm chế bản thân Tôi không thể chạy đến ôm anh ấy, hú hét và khóc, mà phải bình tĩnh như thường lệ.

Tôi sụp đổ và run rẩy.

Chiếc xe phóng nhanh, những cây đa khổng lồ ẩn hiện trong bóng tối hai bên như những cây cổ thụ giữa màn đêm, thỉnh thoảng lại bị một cơn gió thổi qua và lắc lư dữ dội, tưởng như có thể bật gốc lên bất cứ lúc nào.

Tôi không biết đã đi được bao lâu, khi đi ngang qua một vườn trà có đèn dầu, Vương Thái mở một tấm bản đồ cũ cho tôi xem: “Đây là khu vực nguy hiểm, tràn ngập những kẻ buôn bán ma túy, và gái điếm. ma túy được bán ở khắp mọi nơi. Mọi chuyện đã rõ ràng. Hắc lang xuất hiện ở khu vực này. Tổ chức mà anh ta theo dõi là lớn nhất ở tam giác vàng, tổ chức K là trùm ma túy ở tam Giác Vàng cùng Kiều Dĩ Thương đều nổi tiếng ngang nhau, đều là trùm đầu, nhưng nếu không hợp tác thì có rất nhiều mâu thuẫn.”

trong thâm tâm tôi cũng biết, những băng nhóm ma túy mà tôi sẽ đối đầu lần này cực kỳ hùng mạnh, ở Tam giác vàng, chúng tranh quyền bá chủ với Kiều Dĩ Thương, còn hắc lang thì nằm dưới tay trùm ma túy lớn K. muốn nhìn thấy Hắc Lang nhất định phải đi sâu vào tổ chức để nói chuyện làm ăn, quá khó khăn để vào ổ ma túy, những kẻ buôn bán ma túy rất cảnh giác và đáng ngờ.

Tôi nắm chặt tay cố gắng lấy lại bình tĩnh, xe va quẹt trên con đường núi hiểm trở hồi lâu, nỗi sợ hãi và hoảng sợ tột độ khiến tôi quên cả nôn mửa, lần này tôi nhiều lần xem lại nhân thân giả và kiến thức về ma túy. May mắn thay, tôi đã sống cùng cục trưởng nhiều năm như vậy, nêm cảm xúc lúc này khá ổn định.

Chiếc xe đi vào một khu rừng mưa nhiệt đới và lái thêm hai mươi phút nữa thì dừng lại trước một ngôi nhà gỗ có phần đổ nát. Lên một cái lớn một cái nhỏ hai cái va li màu đen, anh ta trầm giọng nói với tôi: “Đứng cửa là người bán, đừng hỏi nhiều, từng lời nói đều phải cẩn thận.”

Tôi bình tĩnh gật đầu.

Anh ta đi theo tôi về phía căn nhà gỗ, người bán cầm trên tay một ngọn đèn dầu, nhìn mặt tôi một lúc lâu, anh ta hẳn là người Miến Điện, lẩm bẩm những lời tôi không hiểu, rồi tiến lại gần tôi bước từng bước.

Khi ngọn đèn của anh ta sắp đốt cháy lông mày tôi, tôi giơ tay đấm thẳng vào mặt người đàn ông đó, anh ta rên rỉ lùi lại nửa mét vẻ kinh hoàng. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà

“Mắt chó đòi nhìn người. Tôi lăn lộn bao năm ở giới này lần đầu tiên thấy kẻ không hiểu chuyện như vậy. Cậu là cái thá gì, nói về tuổi tác, cháu ta còn lớn tuổi hơn cậu.”

Người đàn ông chửi bới lao tới định đánh trả, nhưng khí thế của tôi đã làm kinh động những người im lặng phía sau, đưa tay ra chặn anh ta lại, nháy mắt đẩy anh ta sang một bên, xoa tay và nhìn quanh tôi: “Mua hàng?”

Tôi cười lạnh “Mua gái đã không tìm đến các người”

Anh ta duỗi ra một ngón tay chọc lỗ mũi: “Thẳng đấy.”

Tôi quay mặt lại và ra hiệu cho Lý Trung, anh ta ném chiếc vali trên tay xuống đất. Người đàn ông liếc mắt ngập ngừng mở khóa kéo bằng mũi giày. Bên trong là hàng chục xấp tiền giấy được xếp ngay ngắn, Anh ta nói: “Cái này mua được hai mươi cân.”

“Đây chỉ là quà gặp mặt.” Tôi ngắt lời anh ta: “Tôi muốn mua gấp mười lần chỗ này.”

Người đàn ông cau mày: “Tên gì.”

Vương Thái chỉ vào tôi: “Chị Lisa, sống tại Mỹ.”

Người đàn ông nói: “Tại sao biết chúng tôi.”

“Tôi không chỉ giao dịch một hai lần ở tam giác vàng, Triệu Long chết rồi, tôi từng lấy hàng từ anh ta.”

Nói về người đã mất, không có bằng chứng mới không để lộ sơ hở.

Người đàn ông ấy không tìm ra sơ hở nào. Anh ta liền ra hiệu cho anh chàng người Miến Điện đến khám người. Khi Vương Thái thấy vậy, anh ta đứng trước mặt tôi: “Cô Lisa không thích người khác chạm vào cô ấy.”

Người đàn ông cười toe toét: “Nhóc con, đây là tam giác vàng. Đừng nghĩ đến chuyện mặc cả. Ông trời đến đây cũng thế cả thôi.”

Vương Thái nói, soát người cũng được. nhưng gọi phụ nữ đến soát.

Người đàn ông cũng lùi lại, quay mặt vào nhà, ngay sau đó dẫn ra một cô gái trạc ba mươi tuổi, đeo đầy đồ trang sức. Cô ta có tính khí rất quỷ dị. Cô ta mỉm cười và đi đến gần tôi, nói điều gì đó như thể xúc phạm, chạm vào tôi, Sau khi kiểm tra tóc và tai, cô ta gật đầu với người đàn ông.

Tôi đi về phía trước vài bước với vẻ mặt thờ ơ, định mở cửa trước mặt thì người đàn ông đột ngột rút súng ra và dí sát vào sau đầu tôi: “Khốn khiếp, cô là người của công an!”