Buổi chiều khi Hàn Lương đi vào đưa bản báo cáo, anh lén lút liếc nhìn bữa trưa còn nguyên trên bàn, không có dấu vết động vào.
Hiện tại trong lòng anh cũng biết rất rõ, từ sau khi ông chủ của mình kết hôn, phỏng chừng trưa hôm nào cũng không thể thiếu tiết mục này, phải gần hết giờ nghỉ trưa thì mới chịu thả người.
Anh bỗng đồng tình với Cố phu nhân.
Cố Thời Sâm vẫn đang làm việc, Ôn Tử Hề chưa động đến bữa trưa, và anh cũng vậy.
“Bỏ hộp cơm trên bàn đi.”
Hàn Lương nhìn thoáng qua vết răng trên quai hàm của ông chủ, xấu hổ cúi đầu, ho khan một tiếng.
Trong lòng thuận miệng liền hỏi, “Hôm nay phu nhân không dùng bữa trưa với ngài sao?”
Anh vừa cất giọng, ánh mắt sâu thẳm của Cố Thời Sâm đã nhìn sang, “Tìm cách mang cơm trưa xuống lầu đi.”
Hàn Lương khóc cạn nước mắt, tiểu nhân trong lòng đã tự vả miệng mình một trăm tám mươi lần, ai bảo lắm mồm này!
Khoảng 2 giờ 30 phút chiều, việc quay chụp lại bắt đầu.
Trải qua sự cố vào buổi sáng, trong vòng hai mét gần Tô Dật đã không có ai dám tùy ý tới gần, ngay cả người phụ trách trang điểm khi đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ của Tô Dật, tay đều run run.
Công việc quay chụp thực sự là quá căng thẳng, nhưng cũng đã sắp kết thúc, nhiếp ảnh gia đã chụp rất nhiều ảnh, nhưng những bức ảnh của Thụy Ảnh đều được Tô Dật chọn lựa.
Kết quả lưu lại mấy tấm hình đều là hắn cho rằng tương đối “vừa lòng”, nhưng kết quả lại là làm cho Cao Dương cùng vài người khác đều có chút khiến người khác phải đỏ mặt.
Xấu hổ nhất hẳn là Ôn Tử Hề.
Cô thờ ơ nhìn vài tấm ảnh trên bàn may mắn được Tô Dịch “khẳng định”, thật khéo, tất cả đều là cô chụp.
Cô bây giờ chỉ là thực tập sinh của Thuỵ Ảnh, hành động của Tô Dật chắc chắn là cố tình làm khó dễ cô.
Rõ ràng anh ta lấy việc công báo thù việc tư.
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng, Ôn Tử Hề chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, cô nhìn Tô Dật đang cười với mình đầy ác ý, khẽ rũ mi xuống.
Được lắm, mối thù này, tôi nhớ kỹ.
....
Ngay sau khi quá trình quay chụp kết thúc, vẫn còn một khoảng thời gian trước khi tan làm, studio liền có nhân viên mang hộp cơm liên tiếp đi vào.
“Mọi người đã làm việc vất vả rồi. Đây là trà chiều mà ông chủ của chúng tôi mua cho mọi người, mỗi người một phần, hãy đến nhận lấy.” Người phụ trách dẫn đầu vỗ tay, khóe miệng cười đều rộng ra tới gần hai bên phía sau tai.
Một đám người xúm lại, ồn ào và náo nhiệt, Ôn Tử Hề cũng lười tham gia cuộc vui mà càng tò mò về vị “ông chủ” hào phóng này.
Nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ thì Hàn Lương đã đến với một hộp cơm trên tay.
Ôn Tử Hề nhìn đoàn người đang mải mê uống trà sữa tán gẫu, hẳn là cô đã biết vị ông chủ hào phóng này là ai.
Một “ơn huệ nhỏ” đã muốn mua chuộc được cô, còn khuya!
Trước khi ngủ trưa cô đã dặn Cố Thời Sâm đánh thức cô dậy. Nếu cô không lo xa trước, đặt báo thức hẳn hoi thì chắc chắn buổi chiều lại phải “say bye” với công việc.
Ôn Tử Hề không ngờ một người nghiêm túc với công việc như Cố Thời Sâm lại có tác phong hành sự không đáng tin như thế.
Vì vậy, khi rời đi, cô đã trộm cắn vào cằm anh, để lại một dấu răng mờ nhạt.
Nên cho anh chịu xấu hổ một lần mới được, nếu không lúc nào cũng không chịu nghe cô xin xỏ, toàn để lại dấu vết ở những nơi dễ thấy trên người cô, hại cô đi đâu cũng bịt kín mít.
**
Cuối tuần, Ôn Tử Hề bắt đầu làm luận văn do giảng viên giao cho, hai ngày nay Cố Thời Sâm lại đi công tác nên cô ngang nhiên chiếm lấy thư phòng của anh.
Ngồi ở vị trí anh thường ngồi, vừa gõ máy tính, đồng thời còn không quên cầm theo một túi khoai tây chiên để nhấm nháp.
Nếu Cố Thời Sâm ở đây, cô chắc chắn sẽ không dám làm như vậy, anh có thói ở sạch sẽ nghiêm trọng, nên cô ít khi mang đồ ăn vặt đến thư phòng của anh.
Hơn nữa cô cũng không có ấn tượng tốt với cái thư phòng này cho lắm.
Cố Thời Sâm đi công tác hai ngày, Ôn Tử Hề vốn tưởng khi anh không có nhà thì mình sẽ thoải mái, nhưng trong đêm khuya thanh vắng, cô mới nhận ra: giường đơn gối chiếc thật khó ngủ!
Thói quen, thật đúng là một thứ đáng sợ.
Ngày xưa cô cũng sống một mình, nhưng bây giờ lại nhớ nhung cảm giác được ai đó che chở.
Cô không dám nghĩ, nếu sau này mình với Cố Thời Sâm ly hôn, liệu cô có quen nổi không?
Ôn Tử Hề lắc đầu ngăn không cho bản thân suy nghĩ lung tung nữa, gõ bàn phím, bắt đầu tập trung làm luận văn.
Không biết bao lâu, cô mới rời mắt khỏi máy tính, nhưng lại vô tình liếc thấy ngăn kéo nhỏ bên tay.
Cấu trúc thư phòng của Cố Thời Sâm thực ra rất đơn giản, căn bản là chẳng có cái gì đáng xem, mà cái ngăn kéo nhỏ này lại được khóa chặt, điều này thực sự rất kỳ lạ.
Đối với sự tình cô không biết trước nay đều rất tò mò muốn tìm hiểu, nhưng vẫn chưa tới mức có thể tự ý mở mà không cần sự đồng ý của chủ nhân căn phòng này.
Lấy đầu ngón tay chọc vào chiếc khóa nhỏ, kiểu dáng phục cổ, có lẽ đã để lâu rồi nên in hằn dấu vết năm tháng.
Nó dường như đã được mở nhiều lần và cũng bị khóa rất nhiều lần.
Nhưng lại mở ra không được, Ôn Tử Hề mất hứng, không quan tâm đến nó nữa.
....
Buổi chiều, Ôn Tử Hề nhận được tin nhắn của Cố Kiều Kiều, rủ cô ra ngoài dạo phố, cô đồng ý ngay tắp lự.
Hai người đi dạo cả buổi, cuối cùng dừng lại ở một tiệm bánh ngọt nghỉ ngơi.
Hôm nay Cố Kiều Kiều buộc tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc váy công chúa màu trắng dễ thương.
Làm một cô gái thanh tú, Cố Kiều Kiều không giỏi bộc lộ bản chất của mình, thỉnh thoảng lấy chiếc gương nhỏ để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mình.
Nhưng hôm nay, cô ấy dường như đã kìm nén rất lâu rồi.
“Này, Ôn Tử Hề, cậu đã thấy cái chuyện em gái Bạch Liên của cậu lên hot search chưa?” Cố Kiều Kiều cất chiếc gương nhỏ đi và nhích mặt lại gần, “Thật kích thích, đứng vững ở vị trí đầu tiên trên hot search Weibo!”
Nhiều tiền đến đâu cũng không làm chuyện này, Ôn Tử Di không ngu đến nỗi tự hắt nước bẩn vào mình để nổi tiếng.
Ôn Tử Hề lười nhác nâng mắt, có phần không muốn để ý đến cô, “Cậu không biết chuyện này đã xảy ra cách đây một tuần sao?”
Có lẽ điện thoại di động của Cố Kiều Kiều vẫn bị gia đình “quản lý hộ”, hiện tại tốc độ tra cứu thông tin của cô ấy còn chẳng bằng 2G.
Thật khó cho cô còn có thể thấy.
Cố Kiều Kiều kinh ngạc, “Không thể nào, hôm nay khi tớ xem vẫn là ở vị trí đầu tiên của hot search mà, làm tớ cứ tưởng chuyện mới xảy ra hai ngày.”
Cô vừa nói vừa không quên hút trà sữa, hai má phồng lên.
Một lúc sau, cô giơ điện thoại trước mặt Ôn Tử Hề, “Này, không tin cậu xem đi, vẫn luôn nằm top 1 hot search!”
Ôn Tử Hề trầm mặc, đúng là như vậy.
Như vậy xem ra, Ôn Tử Di đã đắc tội với không ít người, bình luận đều nói cô ta mua hot search.
Mặc dù Cố Thời Sâm đã xả giận thay cô. Nhưng chuyện rượu vang đỏ, cô sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Cố Kiều Kiều vẫn còn lướt di động, rất chuyên chú.
Lúc này Ôn Tử Hề thoáng hiểu lòng hiếu kỳ của người trên núi vừa xuống đồng bằng nên không chế nhạo cô bạn nữa.
Nhưng cô chợt nhớ đến chuyện ở Thụy Ảnh.
“Cố Kiều Kiều, cậu có nhìn thấy ảnh chiếc khuyên tai mà tớ gửi trên WeChat lần trước không?”
Động tác lướt di động của Cố Kiều Kiều dừng lại, Ôn Tử Hề thấy, cười đầy ẩn ý.
Quả nhiên, Cố Kiều Kiều và Tô Dật thật sự có mờ ám!
Nhưng cô lại không biết!
Cố Kiều Kiều không trả lời.
Ôn Tử Hề dường như vô tình hỏi: “Cậu đưa khuyên tai cho Tô Dật?”
Cố Kiều Kiều đột nhiên ngẩng đầu, như muốn cực lực phủ nhận, cô hung hăng nói: “Cho cái rắm! Rõ ràng anh ta đã cướp nó từ tớ!
Cô ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ đang xem kịch vui của Ôn Tử Hề, thẹn quá thành tức giận, trừng mắt đáp trả.
Ôn Tử Hề tỏ ra vô tội, giả vờ thất vọng thở dài, “Haizz, thật đáng tiếc. Mệt tớ còn vì khuyên tai của đại tiểu thư cậu mà tranh chấp với Tô Dật, không ngờ cậu lại giấu tớ!”
Đặc biệt, ngay cả người đàn ông cổ hủ Cố Thời Sâm kia còn biết chuyện này, bạn thân của Cố Kiều Kiều là cô lại không hề nhận ra.
“Tớ không cố ý”, Cố Kiều Kiều ủ rũ, “Chủ yếu là vì tớ rất chán ghét kẻ điên kia, không muốn nhắc đến anh ta một chút nào!”
Ôn Tử Hề giống như là hiểu ra gì đó, gật đầu, ngạc nhiên nói: “Thì ra cậu thích kiểu người như Tô Dật.”
Giọng cô đều đều, không phập phồng, như thể cô đang nói một điều gì đó rất bình thường.
Cố Kiều Kiều lại tức xù lông.
“Bộp!” Cô đập tay xuống bàn, “Bổn tiểu thư không thích anh ta!”
Nghe vậy, nụ cười trên môi Ôn Tử Hề càng sâu.
Tuy nhiên, hành động của cả hai đã thu hút rất nhiều người, Ôn Tử Hề không muốn bị vây xem như một chú hề nên đã kéo Cố Kiều Kiều rời đi.
Những con phố nhộn nhịp được thắp sáng rực rỡ, cuộc sống về đêm của thành phố chỉ bắt đầu khi đèn neon thắp sáng.
Dưới sự “ép buộc và dụ dỗ” của Ôn Tử Hề, Cố Kiều Kiều đã khai tất tần tật mọi chuyện về cô và Tô Dật.
Tuy rằng cũng giấu giếm một hai, nhưng cũng hiểu đại khái rồi.
Điều mà Ôn Tử Hề không ngờ là Cố Kiều Kiều đã bị bắt cóc khi còn nhỏ.
Mà cô ấy cùng Tô Dật quen biết nhau chính là từ vụ bắt cóc đó.
Cố Kiều Kiều nói khi trốn khỏi bọn bắt cóc, cô đã trốn vào một trại trẻ mồ côi, vì sợ bị bọn bắt cóc phát hiện nên cô đã trốn cùng Tô Dật suốt một thời gian.
Cả hai đã kết bạn như vậy, và trong tình huống đó cũng được coi là sống nương tựa vào nhau.
Hai thiếu niên thiếu nữ mười mấy tuổi nơi nương tựa, thế cho nên khi Cố Kiều Kiều bị Cố gia đón về, Tô Dật dường như phát điên, nhào lên cắn điên cuồng.
Cố Kiều Kiều đã ở chung với anh ta hai tháng, cô chưa bao giờ quên được Tô Dật tốt với mình như thế nào, nhưng dù sao cô cũng là tiểu công chúa sống trên đám mây, không thể vĩnh viễn lăn lộn dưới bùn với anh được.
Cho nên, cô đi năn nỉ Cố Thời Sâm, giúp cô đưa Tô Dật ra khỏi cô nhi viện, cũng coi như là một sự trả ơn đối với anh.
Tuy nhiên, Cố Thời Sâm lại trực tiếp giúp anh tìm lại cha mẹ ruột của mình.
Tô Dật chính là đứa con trai ngoài giá thú của Tống Vĩnh Thăng. Trong giới thượng lưu, có con riêng không phải điều đáng ngạc nhiên, Cố Kiều Kiều cũng là vì chuyện này mới tham gia buổi tiệc tối lần đó.
Nhưng cô không ngờ rằng, người anh có nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời, luôn chiều chuộng cô trong trí nhớ, hiện tại đã trở thành người đàn ông trưởng thành, tình tính cũng trở nên lạnh lùng thất thường.
Cố Kiều Kiều đỏ mặt khi nói chuyện khuyên tai bị mất trong bữa tiệc tối, tuy cô ấy không nói mất như thế nào, nhưng Ôn Tử Hề cũng thoáng đoán được.
Khi biết được chân tướng của sự việc, cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô thấy Tô Dật coi cái khuyên tai kia như bảo bối, còn tưởng rằng anh ta là một loại người điên cuồng rình rập, dùng thủ đoạn bất chính trộm khuyên tai.
Như vậy ngẫm lại, hóa ra Tô Dật cũng là một kẻ si tình, nhưng mà Cố đại tiểu thư lại không nhìn ra.
Trời đã khuya, Ôn Tử Hề không định đi chơi với Cố Kiều Kiều cả đêm, dù sao thì nơi Cố đại tiểu thư ở có gác cổng, cho nên hai người liền trở về sớm.
Ôn Tử Hề đứng đợi xe, nhàm chán lướt di động, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Cố Kiều Kiều cách đó không xa.
Cô ấy bị một người đàn ông mặc đồ đen lạnh lẽo, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang cùng màu dẫn vào trong một chiếc ô tô đang đậu ven đường.
Ôn Tử Hề cau mày, hơi rối rắm.
Bộ dạng Cô Kiều Kiều trông không giống bị ép buộc, mà nhìn thoáng qua cô cũng nhận ra người đàn ông đó là Tô Đật.
Nhưng ít nhiều cô vẫn lo lắng, Cố Kiều Kiều vô tư như một đứa trẻ, không có phần thắng trước Tô Dật, dễ bị ăn đến xương cốt chẳng còn!
Ôn Tử Hề nhìn chằm chằm nơi đó hồi lâu, khi xe chạy tới, cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống.
Hai người ngồi ghế sau quấn lấy nhau, hôn đến khó tách rời. Cố Kiều Kiều đưa lưng về phía cô, mà khi xe đi ngang qua, Tô Dật còn nhìn cô khoe khoang và đắc ý.
Ôn Tử Hề kinh ngạc trừng to mắt, hoàn toàn ngây người.