Khi cửa thang máy đóng lại, Ôn Tử Hề trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Không cần nói cô cũng biết nhất định Tô Dật đã phát hiện ra chiếc khuyên tai đã bị cô nhặt được.
Tâm tư của Tô Dật quá thâm trầm, cả người cũng âm u cực kỳ, nếu mọi chuyện thực sự như cô nghĩ …
Ôn Tử Hề dùng điện thoại di động gửi tin nhắn, cô bước ra khỏi thang máy, trước khi đi đến văn phòng của Cố Thời Sâm, cô nghe thấy giọng nói sau lưng mình, giọng nói lạnh lùng của Tô Dật.
“Ôn tiểu thư không biết, đồ không phải của mình thì đừng tùy tiện nhặt à?”
Ôn Tử Hê không ngờ Tô Dật sẽ đuổi theo, hơn nữa tốc độ lại còn nhanh nữa.
Có lẽ cô may mắn, không có ai khác bên ngoài phòng chủ tịch.
Cô không hề khiếp sợ, biểu cảm nghiêm túc càng khiến cô xinh đẹp hơn, “Có lẽ Tô tiên sinh nhầm rồi, khuyên tai này là đồ của con gái, sao anh lại chắc chắn nó không phải của tôi?”
Đôi môi mỏng của Tô Dật nhếch lên, cười lạnh, “Tôi không muốn nhiều lời vô nghĩa với cô! Trả khuyên tai cho tôi!”
Từ trước đến nay Ôn Tử Hề không ưa bị ai “uy hiếp”, lời nói của Tô Dật không hề nghi ngờ chính là một loại khiêu khích với cô.
Cô mở miệng, “Không đời nào!”
Lông mày cùng ánh mắt khiêu khích, khiến cả người lạnh lẽo vô cùng, cảm xúc cũng không nhìn rõ.
Tô Dật càng khẩn trương, cô càng cảm thấy không thích hợp.
Người này quá mức nham hiểm và đáng sợ, giờ lại lộ ra nanh vuốt, càng ngày càng cảm thấy hắn giống như con chuột sống dưới cống ngầm.
Ôn Tử Hề không muốn dây dưa với hắn, nhưng hiển nhiên Tô Dật không định buông tha.
Con ngươi mở to, thấy Tô Dật đang từng bước tới gần mình, cô vô thức lui về phía sau một bước, “Tô Dật, anh một vừa hai phải thôi!”
Một âm thanh lạnh lẽo truyền đến, Tô Dật duỗi bàn tay hướng về phía cô được nửa đường thì thu lại.
Nhịp tim của Ôn Tử Hề hỗn loạn, vừa ngẩng đầu đã thấy Cố Thời Sâm sau lưng.
Vẻ mặt của người đàn ông này còn đáng sợ hơn cả Tô Dật, Ôn Tử Hề tự dưng thấy chột dạ, nhìn anh chớp chớp mắt.
Cố Thời Sâm rũ mắt, đáy mắt là một bầu trời u ám, anh đẩy Ôn Tử Hề ra sau lưng mình, “Tô Dật, đây không phải nơi cậu có thể giương oai!”
Tô Dật trong mắt không sợ chút nào, ngược lại còn có phần điên cuồng cố chấp, hắn bướng bỉnh nhìn chằm chằm Ôn Tử Hề, “Trả đồ lại cho tôi!”
Ánh mắt Cố Thời Sâm rơi vào lòng bàn tay đang nắm chặt của Ôn Tử Hề, lông mày nhíu lại, “Tử Hề, trả đồ cho hắn.”
Ôn Tử Hề cắn môi, cô bị anh nuông chiều quen rồi, nào chịu được thái độ ra lệnh này, cô hất cằm, “Không!”
Lần này cô rất kiên quyết, nhưng nghĩ tới bây giờ Cố Thời Sâm lại đứng về phía Tô Dật, cô càng thêm tức giận.
Nhưng Tô Dật không quan tâm, hắn trừng mắt, dáng vẻ như kiểu nếu cô không trả thì sẽ xông lên cướp.
Nhưng Ôn Tử Hề không đợi anh ta tiến lên cướp thì đã bị Cố Thời Sâm ôm chặt eo, hai mắt thâm thúy, chặn tầm nhìn của cô.
Hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông bao phủ cả người cô, Ôn Tử Hề trợn tròn mắt, bất ngờ vì hành động đột ngột này của anh.
Mặc dù anh chặn tầm mắt của Tô Dật, nhưng thân thiết trước mặt người ngoài vẫn khiến người quen tùy ý như Ôn Tử Hề cũng phải trố mắt.
Cô ngây ngốc không biết phải làm gì, trên tay cô nóng bừng lên.
Cố Thời Sâm ôm cô vào lòng, đôi mắt đen láy nhìn Tô Dật phía sau, “Cầm đi!”
Chỉ cần một cái hất tay, anh đã ném chiếc khuyên tai ra ngoài, Tô Dật tinh mắt chụp một cách chính xác, quay lưng bỏ đi không nói một từ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xinh của Ôn Tử Hề tràn đầy kinh ngạc.
Ôm cô là để cướp khuyên tai trong tay cô? Ôn Tử Hề lập tức cảm thấy mình bị vũ nhục.
“Cố Thời Sâm, lão khốn, thả em ra!” Ôn Tử Hề bắt đầu giãy dụa.
Nhưng dường như hôm nay Cố Thời Sâm uống nhầm thuốc, nói thế nào cũng không chịu thả Ôn Tử Hề ra.
Cửa phòng làm việc đóng sầm lại, cô bị người đàn ông đè lên ván cửa.
Không gian chật chội và bầu không khí quỷ dị, dưới mắt kính là cảm xúc nguy hiểm, hơi thở nóng rực phả vào cổ cô, “Lão khốn? Ôn Tử Hề, ai cho em lá gan chạm vào đồ của tên đàn ông khác? Hửm?”
Môi anh đè lên không chút do dự, không phải nụ hôn chuồn chuồn lướt như trước kia mà giống như đang phát tiết thì đúng hơn.
Giọng nói của Cố Thời Sâm lúc này có chút khàn khàn, Ôn Tử Hề biết đây là dụ.c vọng chiếm hữu mỗi khi đ.ộng tình của anh, âm cuối trầm thấp quyến rũ làm lòng cô ngưa ngứa.
Hiện giờ, lời nói này mang theo d.ục vọng chiếm hữu không hề che giấu.
Có vẻ Ôn Tử Hề rất thích kiểu này, mặc dù cực kỳ nguy hiểm, sống lưng ớn lạnh nhưng nó lại khiến cô to gan hơn.
Cô càng thêm không sợ anh nữa.
Cũng căn bản quên việc mình nhặt được khuyên tai của Tô Dật, trong đầu chỉ còn hình bóng của Cố Thời Sâm, ngoan ngoãn mặc anh hôn.
Hai người thân mật hồi lâu, Ôn Tử Hề mới thôi nhón mũi chân, bởi vì tư thế lúc trước, Cố Thời Sâm và cô đứng rất sát nhau, ánh mắt gần như song song với cô.
Ôn Tử Hề mấp môi, đôi mắt ngập nước còn chưa tan đi sự quyến rũ và kiều mị, môi đỏ khẽ mở, hơi thở như lan.
“Ông xã em cho.”
Ôn Tử Hề nghiêng đầu nhìn anh, bộ dạng xinh đẹp lại phóng túng.
Câu trả lời này rõ ràng khiến Cố Thời Sâm ngạc nhiên, đôi mắt đen đình trệ, khẽ bật cười.
Anh không thể không thừa nhận, trình độ dỗ người của cô càng thêm thuần thục.
Đặc biệt là đối với anh.
Cố Thời Sâm không nói, nhưng rõ ràng lánh mắt đã dịu đi, lặng lẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mang người vào phòng nghỉ.
**
Một giờ chiều, hộp thức ăn trên bàn trà trong phòng chủ tịch vẫn còn nguyên chưa mở, cũng không có dấu hiệu bị động đến.
Mà trong phòng nghỉ, Ôn Tử Hề bị lăn lộn một hồi, đang nằm trong chăn bông với vẻ mặt ủ rũ, tóc buộc đuôi ngựa đã xõa ra, che đi khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.
Cố Thời Sâm tính đến việc cô sắp đi làm nên anh cũng không làm quá mức, nhưng Ôn Tử Hề cảm thấy chỉ cần động thôi đã phí không ít sức của cô.
Hơn nữa hôm nay cô cũng được mở mang tầm mắt, cái gì gọi là “thói ở sạch” của ông xã, chỉ cầm khuyên tai của Tô Dật thôi mà giờ tay cô sắp bị phế rồi.
Cô mệt mỏi nằm ở trong chăn mềm, lười cử động ngón tay, đột nhiên hiểu ý nghĩa của câu “Từ đây, quân vương không còn tảo triều nữa”.
Quả nhiên, đều tại sắc đẹp!
Ôn Tử Hề lắc bắp cẳng chân, cô vốn định giãn người, lại không cẩn thận đụng phải thứ gì đó. Còn chưa kịp quay đầu lại để xem thì đã bị người nào đó ôm vào chăn.
“Mệt sao?”
Cảm giác nóng rực lan tràn từ sau đầu, Ôn Tử Hề cuộn ngón tay, “Không mệt!”
Cô ngẩng đầu lên, tóc từ trán đến thái dương đều ướt át, trong ánh mắt còn đọng lại sự ái muội chưa phai, lông mi dài cụp xuống, rõ ràng là có chút mệt mỏi.
Cố Thời Sâm hôn lên vành tai nhỏ nhắn, trong lời nói mang theo một chút cảnh cáo, “Tí nữa về làm việc thì tránh xa Tô Dật, được chứ?”
Ôn Tử Hề quay sang bên cạnh anh, tạo ra một khoảng trống trong vòng tay anh, mặc kệ anh hỏi gì, hỏi: “Vậy anh nói cho em biết, quan hệ giữa anh ta và Cố Kiều Kiều là gì?”
Chiếc khuyên tai kia là khuyên tai bạn thân, có tên là “Đôi cánh thiên sứ” mà cô và Cố Kiều Kiều cùng đặt làm riêng. Của cô là màu trắng, của Cố Kiều Kiều là màu đen, hơn nữa phía sau khuyên tai còn khắc chữ.
Cho nên hôm nay nhìn thấy nó rơi, cô mới nhặt.
Mặc dù cô cũng nghĩ tới khả năng khuyên tai là Cố Kiều Kiều đưa cho Tô Dật, nhưng tính cách của Tô Dật rất quỷ dị và thâm trầm, nên cô không nghĩ giữa họ sẽ có quan hệ.
Hơn nữa, cô hiểu rất rõ Cố Kiều Kiều, cô ấy căn bản sẽ không bao giờ tiếp xúc với một người như Tô Dật.
Vì vậy, khả năng cao nhất là Tô Dật trộm khuyên tai của Cố Kiều Kiều.
Nhưng nhìn phản ứng hôm nay của Cố Thời Sâm, rõ ràng anh biết chuyện giữa Tô Dật và Cố Kiều Kiều, còn không tiếc dùng “sắc dụ” để đoạt khuyên tai từ tay cô!
Nhớ lấy điều này, tính tình của Ôn Tử Hề lại nổi lên, cô dùng ngón tay chọc chọc anh, “Cố tổng hôm nay đúng là xả thân vì nghĩa!”
Ai không biết còn cho rằng anh đối với Tô Dật còn có ý nghĩ gì..
Đôi mắt đen dưới ống kính của Cố Thời Sâm tụ lại một luồng hơi ấm lan tỏa.
Anh đã thay một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, cổ áo hơi chút mở rộng, trên xương quai xanh lạnh lẽo vẫn còn một vài dấu vết ái muội.
Anh vừa mới thay quần áo, vạt áo chưa kịp nhét vào trong quần âu, qua lớp vải trắng tinh, thấp thoáng hiện ra vòng eo gầy nhưng rắn chắc khỏe mạnh.
Khác hẳn với hình ảnh chỉn chu và cứng nhắc thường ngày của anh, lúc này anh vừa quyến rũ, vừa lãng tử lại được che đi phần nào bởi cặp kính vàng trên sống mũi.
Chính bộ dáng dưới lớp vải khiến Ôn Tử Hề không khỏi len lén nhìn.
Cố Thời Sâm nhanh trước một bước cầm bàn tay nhỏ muốn làm loạn của cô, vành tai Ôn Tử Hề đỏ lên, “Em muốn sờ thử, Cố tổng cũng thật là quá keo kiệt!”
Anh kéo người ôm vào trong lòng, không để ý lời trêu chọc của cô, chỉ kiên nhẫn dỗ dành cô, “Đừng lo lắng chuyện của Cố Kiều Kiều và Tô Dật, em chỉ cần nhớ tránh xa Tô Dật ra là được.”
Ôn Tử Hề cắn vào vai anh, có chút bất mãn với câu trả lời của anh, “Nếu anh không nói với em, em sẽ đi hỏi Tô Dật!”
Uy hiếp một cách tr.ần trụi.
Nhưng cô vừa dứt lời, hơi thở nóng rực bên tai liền truyền đến, hô hấp nặng nhọc hơn nhiều so với lời nói của người đàn ông.
“Em sai rồi.”
Ôn Tử Hề lập tức đầu hàng.
Thực sự là cô muốn đi làm và cô không có đủ tự tin để cùng Cố Thời Sâm lăn lộn nữa. Nếu làm lần nữa, cô nghĩ hôm nay mình về nhà luôn được rồi, khỏi cần đi làm.
Tuy nhiên, Ôn Tử Hề cảm thấy nhận thức của Cố Thời Sâm về mình rất lệch lạc, nếu không thì sao lại không cho cô nhúng tay quản?
Chuyện của Ôn Tử Di cũng không nói cho cô, hiện tại chuyện của Cố Kiều Kiều cũng không cho cô nhúng tay, coi cô như búp bê sứ ấy.
Nhưng cảm giác được che chở thực sự rất thích nha~
Chóp mũi truyền đến mùi hương mát nam tính mát lạnh, làm Ôn Tử Hề an tâm vô cùng, nhẹ nhàng cọ cọ.
Cô nghĩ, nếu mình muốn cưỡi lên đầu Cố Thời Sâm thì anh sẽ cho phép không hề do dự mất.
“Cố Thời Sâm, em phải đi làm rồi.”
Cô thì thầm, chui vào lòng anh, nói bằng giọng mũi, như bị bóp nghẹt.
Cố Thời Sâm rũ mắt, vỗ về tấm lưng mảnh mai của cô, trong lòng dịu lại, “Em có thể ngủ một giấc.”
“Không cần.”
Ôn Tử Hề cười đặt lên mặt anh một nụ hôn, “Ngoan ngoãn chờ em về nhà ha.”
Cô trắng trợn chiếm lấy tiện nghi của anh, nhưng Cố Thời Sâm không hề tức giận, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô, một lúc sau, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.
Khi Cố Thời Sâm rũ mắt nhìn xuống, Ôn Tử Hề đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ từ bao giờ. Trong mắt anh tràn đầy cưng chiều, bàn tay vuốt ve gáy cô càng thêm chậm rãi, nhẹ nhàng.
Ôn Tử Hề ngủ cũng không quá sâu, có lẽ là sợ đến muộn, trong lúc ngủ, cô khẽ lẩm bẩm: “Cố Thời Sâm, nhớ đánh thức em dậy.”