Rượu Yêu

Chương 62: Công ty truyền thông giải trí Vương Thắng




Tin nhắn của trợ lý đạo diễn Thắng đến lúc khuya, mọi thông tin và lịch trình đến Bắc Kinh đều rõ ràng trong đó.

Sáng sớm hôm sau, Thôi Kiệu Hôn đưa cho Tôn Dịch đọc, ngày khởi hành là thứ tư, anh lập tức nhắn cho Tôn Thiệu, nói mình muốn đến Bắc Kinh vào ngày đó.

Tôn Thiệu hỏi sao không đi chuyến cuối tuần, chuyến đó không đông bằng chuyến thứ tư, hôm thứ tư đó sẽ có vài đoàn phim, diễn viên minh tinh gì đó, cho nên khẳng định muốn di chuyển trong sân bay một cách dễ dàng là chuyện không tưởng.

Tôn Dịch nói người yêu của anh muốn đi vào thứ tư, cho nên anh cũng phải đi vào thứ tư. Tôn Thiệu cứng miệng, đặt vé cho Tôn Dịch xong lập tức nhắn tin cho anh cả, nói anh hai có bạn gái rồi.

Anh cả tỏ vẻ không có gì bất ngờ, còn nói ba cũng đã biết rồi, cho nên Tôn Thiệu không cần phải bày ra dáng vẻ ngốc nghếch như vậy, đồng thời cũng dặn Tôn Thiệu nhớ đến tiệc khánh thành ở Bắc Kinh.

Tôn Thiệu nói, không phải là anh ngạc nhiên, chỉ là nghe giọng điệu của Tôn Dịch lúc đó thật sự là muốn dựng tóc gáy!

Bấy giờ Tường Lệ cũng nhận được cuộc gọi của Dương Sung, anh ta nói muốn đưa cô ấy đi mua một chút đồ, tiện đường đưa cô ấy đến trường Thư Ngạn một chuyến.

Dương Sung không muốn thể hiện bản thân mình rất kích động. Chuyện anh và Tường Lệ chia tay là vì lý do từ phía Tường Lệ thì ai cũng biết, có nhiều người nói một cô gái mặc dù có chút nóng tính nhưng lại rất đáng yêu như Tường Lệ thì không hợp với Dương Sung.

Lúc hai người chia tay, cũng không có ít người ăn mật gấu mà muốn tỏ tình với Tường Lệ, nhưng lại e dè sự ảnh hưởng của Thôi Kiệu Hôn bên cạnh cô ấy, hơn nữa mặc dù nói là chia tay, nhưng mà lão đại của trường lúc nào cũng chú ý đến mọi sự kiện ở phía bên đó.

Tuy rằng lúc mới chia tay, Dương Sung có nói với mọi người rằng, mọi chuyện liên quan đến Tường Lệ có chết anh cũng không quan tâm, nhưng mà không phải đến lúc Tường Lệ bị một đám sinh viên năm nhất của trường trêu ghẹo, Dương Sung là người tự tay đánh bọn họ đến mức làm cho hai người gãy tay sao, bấy giờ còn mạnh miệng nói bản thân muốn dạy cho các học đệ biết ai là người đứng đầu của trường Thư Ngạn.

Đàn em của Dương Sung lúc đó đã nghĩ, cả cái Thượng Hải này, ai không biết anh là lão đại của trường Thư Ngạn?

Hơn nữa, anh yêu chị Lệ, thay vì đứng đó làm mặt lạnh, chi bằng đến chỗ chị ấy nói muốn quay lại, như vậy có phải đơn giản hơn một chút không, lúc đó có người muốn đến chỗ chị ấy thì có ăn mật gấu cũng không dám.

Cho nên, hiện giờ Dương Sung muốn làm cho những đứa ngu ở trường Thư Ngạn biết, hãy dùng mắt mà nhìn đi, Tường Lệ là người của anh, đến trại huấn tạo một lần rồi, hiện giờ anh cũng không ngại đi thêm mấy lần nữa đâu.

Lý Nhĩ Vy nói, nếu Tường Lệ không đến Thư Ngạn cùng Dương Sung, cô ấy cũng muốn lo lắng lần đi trại tiếp theo của anh ta cũng là vì bạn của mình. Chỉ sợ hiện giờ anh ta đã hai mươi lăm, không biết vào trại hay là vào đâu.

Thôi Kiệu Hôn tỏ vẻ, là cháu của Tôn Dịch, cô không muốn nhìn thấy người yêu của mình lại có đứa cháu lúc nào cũng đi ra đi vào đồn cảnh sát.

Cho nên cho dù không muốn, Tường Lệ cũng phải leo lên chiếc xe hơi đang đỗ ở trước ký túc xá nữ của trường. Chỉ cần nhìn dáng vẻ nhìn ai cũng khinh thường của con người đang phe phẩy điếu thuốc ngoài cửa xe, cả ký túc xá cũng biết từ nay chẳng ai dám động đến phòng số 238 của đám người Thôi Kiệu Hôn.

*** 

“Cắt.” Đạo diễn Kim hô lên, “Chuẩn bị diễn lại lần thứ 43.”

Phân cảnh ôm nhau thật sự rất khó. Thôi Kiệu Hôn không phải dễ dàng gì để tiếp xúc thân mật với người lạ, hơn nữa lại là một diễn viên nổi tiếng, can đảm từ đầu của cô dường như mất hết.

Nam chính của bộ phim tên thật là Lộ Cứ Viên, anh ta biết đây là lần đầu tiên Thôi Kiệu Hôn phải đóng cảnh tiếp xúc thân mật, các diễn viên mới khác cũng không khác cô là mấy, cho nên anh ta cũng không gắt gao, mỗi lần diễn lại đều kiên nhẫn mỉm cười với cô.

Lần này không biết đạo diễn tìm đâu ra diễn viên đẹp như vậy, nhiều lần anh ta đóng cùng các nữ diễn viên có tiếng khác cũng rất đẹp, nhưng tính ra thật sự không đẹp bằng cô gái này.

Hơn nữa cô này rất biết điều, tuy có lúc nhát nhưng cũng không phải là chuyện bất bình thường.

“Đừng vội, cứ thả lỏng đi.” Lộ Cứ Viên rất tốt bụng an ủi một câu, cũng nghe nói nữ diễn viên này đạt được vai phụ trong bộ “Gót Đỏ”, hiển nhiên tương lai của cô rất là tuyệt vời, qua lại nhiều lần không phải việc xấu đối với anh ta.

Thôi Kiệu Hôn cảm ơn, sau đó lại lặp lại lời thoại một lần nữa. 

Lần này tay Thôi Kiệu Hôn lại tiếp tục lơ lửng giữa không trung.

Đạo diễn thấy vẻ mặt khổ sở của Thôi Kiệu Hôn, cũng không nỡ mắng nhiều mà chỉ nói cô chú ý một chút. Lúc này cũng đã là giờ ăn trưa, đạo diễn Kim bèn cho nghỉ một giờ, ăn uống nghỉ ngơi xong liền tiếp tục lần quay thứ 44.

Lộ Cứ Viên đi theo người quản lý của mình, Thôi Kiệu Hôn không có ai đi cùng, bấy giờ mới vào phòng nghỉ của Giang Hoa.

Tuy hôm nay Giang Hoa không có cảnh quay nhưng cô ấy vẫn đến đây, thấy gương mặt ủ dột của Kiệu Hôn thì hỏi: “Làm sao vậy?”

Thôi Kiệu Hôn lắc đầu: “Em diễn cảnh ôm nam chính đã 43 lần rồi, nhưng vẫn không thể nào thoải mái được.”

Giang Hoa bật cười, “Mới có 43 lần, lần đầu tiên chị diễn cảnh thân mật là hơn 100 lần đó.” Cô ấy để điện thoại lên bàn, nói tiếp: “Không phải là chuyện bất bình thường, em đừng lo, cố gắng một chút thì có thể làm tốt rồi.”

Thôi Kiệu Hôn thở dài, lấy điện thoại từ túi ra xem tin nhắn.

Hôm nay cũng không phải ngày gì đặc biệt, Tôn Dịch đã đưa đơn xin tạm nghỉ đến trường, vài ngày này anh cũng chỉ đến công ty để xem công việc. Hộp thư đến cũng chỉ có mấy người bạn trong lớp, thêm vài tin nhắn hỏi thăm từ những người khác ban, Thôi Kiệu Hôn đọc lướt một chút thì nghe Giang Hoa bên kia đang gọi điện thoại.

Thôi Kiệu Hôn chỉ nghe được câu cuối của Giang Hoa với người ở đầu dây bên kia: “Đến sớm một chút.”

Giang Hoa tắt điện thoại xong mới gọi Kiệu Hôn một tiếng, sau đó nói: “Chị vừa tìm được một công ty truyền thông giải trí rất tốt, bên đó có ý định muốn thu em vào đào tạo, em có muốn xem thử không?”

“Công ty giải trí?” Thôi Kiệu Hôn có chút ngạc nhiên.

Giang Hoa cười nói: “Đây là một trong những công ty có tiếng lớn ở Thượng Hải, quản lý được đào tạo rất tốt, hiện giờ anh ta đang đến đây, chút nữa gặp mặt em có thể xem xét.”

“Nếu đồng ý thì vào công ty, còn không thì em có thể từ chối, không sao cả.”

Mặc dù Thôi Kiệu Hôn có lòng muốn cảm ơn Giang Hoa về chuyện này, nhưng mà ít nhất hiện giờ cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để làm công việc diễn viên. Hơn nữa chuyện này cô còn chưa hỏi ý kiến của ba mẹ, nhỡ đâu ba mẹ không đồng ý cho cô làm việc này thì chuyện có quản lý hay công ty riêng, thậm chí cô có nổi tiếng thì cũng bằng không.

Giang Hoa không hiểu vẻ mặt phức tạp kia của Thôi Kiệu Hôn là có ý gì, ngẫm một chút lại thấy chắc là Kiệu Hôn đang lo lắng về vấn đề công ty, đoạn cô ấy lại nói: “Em đừng lo, có quản lý cũng tốt cho em, đến khi đến Bắc Kinh em cũng không cần phải lo về các vấn đề khác ngoại trừ diễn cho tốt vai diễn của mình.”

Thôi Kiệu Hôn không biết phải nói gì nữa, chỉ cảm ơn một tiếng rồi lại cúi đầu xem lại phân cảnh của mình. Mặc kệ, dù sao Giang Hoa cũng có ý tốt, cứ để trước ngày đi Bắc Kinh một chuyến gọi về ba mẹ cũng được.

*** 

Người quản lý được mời đến là người gốc Thiên Tân, tên là Lưu Đào, năm nay vừa tròn hai mươi tám tuổi, bản thân anh ta có sáu năm kinh nghiệm làm quản lý, vừa nhìn thấy Thôi Kiệu Hôn lập tức cảm thấy rất mong muốn được nhận, đồng thời cũng thể hiện sự lão luyện của mình qua từng hành động lời nói.

Giang Hoa không có ý kiến, ngược lại Thôi Kiệu Hôn cảm thấy có chút quái dị.

Lưu Đào nói: “Công ty Vương Thắng có thể giúp cô trở thành một đại minh tinh, không những vậy, chúng tôi còn tự tin rằng việc đào tạo nghệ sĩ trong vòng một hai năm là tương đối dễ dàng, minh chứng rõ nhất là nữ minh tinh Lư Phương và nam thần Vương Triệu Anh, còn có rất nhiều người khác nữa.”

Nữ chính bộ phim “Gót Đỏ” và Vương Triệu Anh là một trong những đứa con của Vương Thắng, lời Lưu Đào nói tất nhiên không sai, hai người này chỉ mất mấy năm ngắn ngủi liền có thể trở thành những nhân vật gây bão.

Giang Hoa cũng biết mình không chọn sai, chỉ là quyền quyết định là ở chỗ Thôi Kiệu Hôn. Cô ấy cảm thấy so với hai người kia, Kiệu Hôn lại được ưu ái hơn rất nhiều.

Vốn dĩ Thôi Kiệu Hôn cũng không rõ mấy về những vấn đề này, nếu như ban đầu Giang Hoa đã nói có thể từ chối, vậy thì không bằng để Lưu Đào làm quản lý một thời gian, công ty Vương Thắng lớn như vậy, cũng không phải chỉ có mình anh ta có thể làm quản lý cho cô.

Thôi Kiệu Hôn nói: “Vậy thì chúng ta ký hợp đồng.”

Lưu Đào mừng rỡ, khuôn mặt tươi cười đến híp cả mắt.

*** 

Tối hôm đó, tin tức Thôi Kiệu Hôn được Vương Thắng thu làm diễn viên dưới tay nhanh chóng được phát tán. Tôn Dịch hỏi quản lý là nam hay nữ, trông người như thế nào.

Không phải anh không tin tưởng vợ nhỏ, chỉ là vợ anh đẹp như vậy, người tốt như anh còn muốn làm chuyện xấu, huống chi là người bình thường?

Thôi Kiệu Hôn không hiểu suy nghĩ này của Tôn Dịch, cô ngoan ngoãn trả lời hết những câu hỏi của anh. Sau đó lại cùng Tôn Dịch ngồi vào máy tính xem kĩ thông tin của công ty Vương Thắng.

Tôn Dịch đọc thấy hầu hết quản lý ở đây đều là nam, đột nhiên anh có cảm giác công ty đại diện này chẳng mấy an toàn.

“Anh đừng như vậy, thật ra thì quản lý nào cũng như nhau cả thôi.”

Tôn Dịch nhăn mày: “Em vẫn chưa hiểu rõ danh từ quản lý là như thế nào.”

Thôi Kiệu Hôn còn muốn bác bỏ, lại nghe Tôn Dịch nghiêm túc nói: “Một năm nữa tập đoàn ổn định, anh nhất định sẽ thêm một hạng mục quản lý đại diện nghệ sĩ.”

Thôi Kiệu Hôn: …? Rốt cuộc là Tôn Dịch đang bị cái gì vậy.

Chuyện Thôi Kiệu Hôn được Vương Thắng nhận Vương Triệu Anh cũng biết, không chỉ một mình anh ta, còn có rất nhiều người cùng giới nắm được. 

Mọi người cũng không mấy ngạc nhiên, một người được nhận danh hiệu Hoa hậu của cả trường đại học, hơn nữa lại được góp mặt vào danh sách diễn viên của “Gót Đỏ”, nếu Vương Thắng không bắt lấy cơ hội nhận người này, hiển nhiên là các công ty đại diện khác cũng sẽ nhanh chóng tìm đến.

Giám đốc Vương Thắng nhận thông tin này, vội vàng chuẩn bị xe và đoàn quản lý cho Thôi Kiệu Hôn, từ người cố vấn trang phục đến tài xế lái xe, tất tần tật đều là người có kinh nghiệm lâu năm, hơn nữa còn là những người từ những thành phố lớn đến.

Đương nhiên việc Thôi Kiệu Hôn được ưu ái hơn những nghệ sĩ công ty cũng nhanh chóng được dân mạng bàn tán, người hâm mộ hiện tại của cô có thể nói là rất nhiều, nhưng so với những người đi trước khác thì cũng không mấy đáng kể. Đối với việc thần tượng của mình được công ty đại diện yêu thương như vậy, mọi người tất nhiên là tỏ ra vô cùng vừa lòng.

Tuy nhiên, việc cô vượt mặt một vài tiền bối đi đầu của Vương Thắng lại là một điều rất chướng mắt đối với những người hâm mộ của nghệ sĩ khác. Trên mạng bình luận rất nhiều lời, bởi vì số lượng người biết đến Thôi Kiệu Hôn còn khá ít, cho nên dù có phản bác bao nhiêu cũng không thể chống lại được.

Đối với cộng đồng mạng, Thôi Kiệu Hôn cũng đã sớm làm quen. Cô chỉ làm theo lời Giang Hoa nói, cố gắng hoàn thành những cảnh quay ở Thượng Hải, đợi đến thứ ba, đoàn người đi theo Thôi Kiệu Hôn cũng đã chuẩn bị xong những việc cần làm để cùng cô sắp xếp lên máy bay, xuất phát đến thành phố xa hoa bậc nhất Trung Quốc, Bắc Kinh.

*** 

Hôm Thôi Kiệu Hôn gọi cho ba mẹ mình, Tôn Dịch xuống bếp nấu ăn, để cô không gian trên phòng khách nói chuyện.

Mẹ cô hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Thôi Kiệu Hôn nghe giọng điệu của mẹ mình cũng biết là bà không vui, vội hỏi lại: “Mẹ làm sao vậy?”

Mẹ Thôi nói: “Mẹ đang đợi con nói.”

“Mẹ…” Thôi Kiệu Hôn thở dài, “Mẹ có nhìn thấy con trên truyền hình không?”

“Thấy.” Mẹ cô cũng không phải người không biết công nghệ thông tin, hơn nữa ở nhà còn có cháu gái rất thích xem phim truyền hình, tin tức của Thôi Kiệu Hôn xuất hiện nhiều như vậy muốn không thấy cũng khó.

“Mẹ, ban đầu con cũng không nghĩ tới mình lại được mời làm diễn viên, lần này con gọi mẹ là muốn nói ngày mai con sẽ đến Bắc Kinh để đóng phim mới, việc học ở Thượng Hải có thể sẽ tạm dừng.”

Mẹ cô yên lặng một lúc, hiển nhiên không phải bà không muốn con gái mình tự do làm điều mình thích, nhưng mà cô vẫn chưa tốt nghiệp đại học, làm việc mà để ảnh hưởng đến việc học như vậy thì bà cũng không thích.

Thôi Kiệu Hôn lại nói: “Bên công ty cũng có nói, nếu như con muốn thì công ty có thể giúp con chuyển việc học đến Bắc Kinh, sẽ không làm trễ nãi việc con tốt nghiệp.”

Nhưng mẹ Thôi vẫn không an tâm: “Con là con gái mới lớn, đến Bắc Kinh một mình mẹ cũng lo.”

“Mẹ, con đã hai mươi ba tuổi.” Thôi Kiệu Hôn nói: “Hơn nữa sắp tới Tường Lệ cũng sẽ đến Bắc Kinh, bọn con có thể ở gần nhau, mẹ đừng lo.” Chuyện cô có bạn trai là Tôn Dịch cũng không thể tùy tiện nói được.

Mẹ Thôi hỏi: “Con bé đến Bắc Kinh làm gì?”

Thôi Kiệu Hôn đáp: “Cậu ấy đến dự tiệc của gia đình bạn trai.” 

Đầu dây bên kia là một tiếng thở dài. “Vậy để mẹ nói lại ba con, việc con đã làm thì con phải chịu trách nhiệm, bản thân là con gái, cũng đừng làm cho mình khổ cực quá.”

Thôi Kiệu Hôn biết rõ mẹ rất lo cho mình, trong lòng bồi hồi một lúc mới cam đoan: “Dạ, con có thể tự lo cho mình, mẹ ngủ sớm đi, chúc mẹ ngủ ngon.”

“Ừ, con ngủ ngon.”

Tôn Dịch đứng tựa người vào cửa bếp, đợi cho cô tắt máy rồi mới bưng đồ ăn lên bàn trên, “Đến ăn thôi.”

Thôi Kiệu Hôn ngồi vào bàn, đồ ăn Tôn Dịch nói rất ngon, chính cô tự nhận mình nấu ăn dở tệ, hiện tại về nhà anh, được anh thi thoảng nấu cho những bữa cơm như thế này, tất nhiên là Thôi Kiệu Hôn rất vui vẻ, nhiều lần còn vòi vĩnh anh nấu cho ăn.

Người đàn ông ba mươi bốn tuổi tự hào về tài nấu nướng của mình, cũng rất tự nguyện muốn nấu cơm cho vợ yêu.

Tôn Dịch là người dễ tính, ăn gì cũng được, ngược lại Thôi Kiệu Hôn thì rất kén ăn, thịt ăn nạc chứ không ăn mỡ, rau ăn lá chứ không ăn cọng, cá ăn đuôi chứ ăn bụng, lại đặc biệt ăn rất cay. Tôn Dịch nấu vài bữa cho cô, đi ra ngoài ăn nhiều lần, tự nhiên cũng để ý kĩ điểm này.

Bữa ăn trên bàn cũng đơn giản, nhưng đa số đều là những món Thôi Kiệu Hôn ăn nhiều, thịt nạc đều được tẩm ớt cay, rau cũng bỏ cọng đi khá nhiều. Tôn Dịch không ăn cay bằng Thôi Kiệu Hôn, mỗi miếng thịt đến chén cũng phải kèm thêm rau và cơm nhiều hơn một chút.

Hôm nay Tôn Dịch làm món tôm rang chua, vỏ đã được bóc sạch sẽ, Thôi Kiệu Hôn rất thích ăn hải sản, món ăn vừa miệng, đột ngột ăn nhiều hơn một chén cơm cũng không tính là gì.

Thấy anh ăn chỉ mới một chén đã ngừng lại, Thôi Kiệu Hôn hỏi: “Anh ăn ít vậy?”

“À, ban nãy trước khi về anh có cùng em trai ăn rồi, hiện giờ không đói lắm, em ăn đi.” Tôn Dịch đẩy đĩa tôm đến cạnh chén Thôi Kiệu Hôn, lại hỏi: “Ngày mai em đi chuyến bay lúc mấy giờ?”

“Tám giờ sáng.” Thôi Kiệu Hôn cũng hỏi: “Còn anh thì sao?”

“Ừ, anh đi cùng chuyến với em.”

Thôi Kiệu Hôn ngạc nhiên: “Trùng hợp vậy sao?”

Tôn Dịch cười cười: “Rất là trùng hợp. Em có cần chuẩn bị thêm gì nữa không? Có muốn tối nay ra ngoài mua thêm đồ mặc không, thời tiết ở Bắc Kinh mùa này cũng lạnh hơn Thượng Hải mấy độ.”

Thôi Kiệu Hôn gắp thêm một con tôm, lắc đầu đáp: “Không cần, đến Bắc Kinh mua cũng được, vả lại cố vấn trang phục của em cũng không có nói phải mua thêm.” Trang phục thì bên đoàn phim sẽ hỗ trợ, cho nên cô cũng không cần phải tốn thêm nhiều tiền.

Tôn Dịch gật đầu, đợi Thôi Kiệu Hôn ăn xong rồi dọn dẹp, nói cô lên trên chơi trước, còn mình thì pha sữa rồi rửa chén.

Đến tận khi Thôi Kiệu Hôn sắp ngủ, lúc này Tôn Dịch mới vào phòng sách, gọi một cuộc cho Tôn Thiệu, nói mình muốn đi chuyến tám giờ sáng, nhất định phải đổi vé, hơn nữa còn phải là đúng hãng hàng không mà Thôi Kiệu Hôn bay.

Tôn Thiệu cảm giác bản thân mình rất muốn rất muốn đến nhà Tôn Dịch mắng chửi, vì cớ gì đã khuya như vậy còn làm phiền giấc ngủ người ta, hơn nữa sớm không nói, đợi muộn như vậy đòi đổi vé, tiền anh nhiều cũng không phải để tốn vào những chuyện vô lý như thế này!