Rượu Yêu

Chương 55: “Mặn” và “nhạt” khác nhau




Lục Phiến Nhu vội đưa ly nước qua, cô ấy nhăn mặt hỏi: “Sao lại lấy tớ ra so sánh như vậy chứ?”

“Bởi vì cậu là kinh điển nhất.” Lý Nhĩ Vy cười, “Cũng không thể lấy Tường Lệ và Dương Sung được.”

Tường Lệ trợn mắt, giọng đột nhiên cao lên hỏi: “Tại sao lại không được?”

Lý Nhĩ Vy ngạc nhiên: “Cũng được sao?”

Tường Lệ đập bàn: “Tất nhiên là được, tớ và Dương Sung vốn dĩ rất… Á!”

“Hừm…” Thôi Kiệu Hôn híp mắt, “Rất như thế nào?”

Khuôn mặt Tường Lệ đỏ bừng hết lên, hai tay tự bịt miệng mình lắc đầu liên tục.

Chết rồi, ai bảo cái miệng này cứ lanh chanh như vậy, lúc nào cũng khống chế được. Tường Lệ thầm hét lớn trong lòng, trong đầu mong sao mọi người có thể quay lại vấn đề ban đầu của Hôn Hôn.

Nhưng mà một khi đã có thể chuyển đề tài thì Thôi Kiệu Hôn làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được. 

Thôi Kiệu Hôn nở nụ cười nham hiểm, uống một ngụm nước hỏi: “Có phải cậu đã quay lại với Dương Sung rồi đúng không?”

Tường Lệ giật mình chột dạ, “Cái, cái gì mà quay lại? Làm sao có thể được chứ?”

Lý Nhĩ Vy hỏi ngược: “Sao lại không thể?”

Lục Phiến Nhu cười ha hả: “Ban nãy cậu còn mạnh miệng như vậy, rốt cuộc là hai người như thế nào?”

“Không như thế nào cả.” Tường Lệ đảo mắt, “Bọn tớ vốn dĩ rất trái ngược nhau, tớ định là sẽ nói như vậy.”

Thôi Kiệu Hôn: “Hai câu cậu nói ban nãy hoàn toàn không ăn khớp gì hết, tớ nhớ điểm làm văn của cậu rất cao.”

“Cái gì mà không ăn khớp.” Tường Lệ trừng mắt, “Đừng có đánh trống lảng, ban đầu đang nói chuyện của cậu.”

Thôi Kiệu Hôn đập bàn: “Cậu mới là người đánh trống lảng.”

Lý Nhĩ Vy bắt lấy cái tay trắng mềm của Thôi Kiệu Hôn, tỏ vẻ rất không vui nói: “Cái tay này mềm mại như vậy, cậu vỗ không thấy đau nhưng mà thầy Tôn sẽ rất đau lòng.”

“…”

Lục Phiến Nhu: “Cuối cùng là nói chuyện nào đây?”

“Còn chưa hỏi Hôn Hôn, cậu nói trong cảnh diễn thử có đoạn đôi co, vậy cậu và Vương Triệu Anh diễn như thế nào?” 

“Chính là…” Thôi Kiệu Hôn vuốt trán, “Tớ đánh anh ta, lấy túi xách đánh.”

“Cái gì?” Tường Lệ cuối cùng cũng bỏ được cái gánh nặng kia xuống, cô ấy hoảng hốt hét: “Cậu đánh nam thần?”

Biết ngay sẽ là như vậy mà. Thôi Kiệu Hôn biểu đạt cảm xúc vô cảm, “Muốn đạt thì phải diễn sâu.”

“…”

“Cậu thật có số hưởng.” Tường Lệ cảm thán, “Vậy hôm qua đi mua sắm với thầy Tôn có cái gì cho tụi tớ không?”

“Tớ có mua rất nhiều, khi nào rảnh thì qua đó lấy mấy bộ.” Ba năm nay ở cùng nhau, mỗi khi ai có đi mua sắm gì về thì đều mua cho ba người còn lại chút gì đó. Nếu không thì sẽ có thể mặc chung đầm đẹp, hoặc là sắm thứ khác. Bốn người đã quen với việc chia sẻ này rất lâu rồi, cho nên cũng không cảm thấy ngượng ngùng.

Chung một phòng ký túc xá lâu như vậy, tất nhiên sẽ thân đến nỗi chuyện gì cũng muốn chia sẻ. 

Lý Nhĩ Vy tặc lưỡi nâng ly, “Phóng khoáng quá.” 

Đều là nước ngọt, nhưng bốn người lại uống như thể đang ngâm rượu. 

Thôi Kiệu Hôn hà một hơi, sau đó cùng ba đứa bạn của mình cười hì hì với nhau. Nói đến chuyện mua đồ hôm qua, bỗng nhiên cô lại nhớ tới chuyện của Á Giáng Lận. Trùng hợp ngồi với bạn mình, Thôi Kiệu Hôn một phen muốn nói xấu con nhỏ đó.

“Thôi Kiệu Hôn tớ đây là một người sống rất tốt, rất ít khi đi làm chuyện khẩu nghiệp. Nhưng mà cái Á Giáng Lận kia thật sự khiến tớ rất muốn tạo nghiệt.” Thôi Kiệu Hôn quẹt môi, “Ngày hôm qua đi mua sắm không may gặp phải hai người Á Giáng Lận và Chu Lân. Vốn dĩ tớ sẽ không biết nếu như con nhỏ đó dám chạy tới mắng tớ và Tôn Dịch.”

Tường Lệ ngạc nhiên: “Ở Nam Kinh hả? Trùng hợp vậy sao?”

“Chính là rất trùng hợp. Á Giáng Lận luôn dùng câu nói tớ là được Tôn Dịch bao nuôi, từ hôm nào đến giờ vẫn chưa thay đổi.”

“Cô ta lúc nào chẳng vậy.” Lục Phiến Nhu hiếm khi có dịp mắng chửi người khác, “Dơ bẩn chẳng bao giờ thay đổi.”

Lý Nhĩ Vy và Tường Lệ đồng loạt giơ ngón cái lên. Thôi Kiệu Hôn nhìn một màn này bỗng nhiên bật cười.

Con gái với nhau chính là như thế này, ngoại trừ nói về mua sắm này nọ, thì nói xấu người cả bọn cùng ghét chính là tạo niềm vui cho nhau.

Bốn người cùng ăn ăn uống uống, hết dạo phố rồi đi hát đến tận tối khuya mới chịu tạm biệt nhau trở về.

Thôi Kiệu Hôn gọi điện thoại cho Tôn Dịch trước, bởi vì trong người có chút cồn, cho nên cô vẫn nên chọn lựa an toàn là trên hết.

Lý Nhĩ Vy nhìn cô, cười nói với hai người còn lại: “Ước gì tớ có một góc nhỏ như Hôn Hôn.”

Tường Lệ bị cồn xông lên mắt, cô ấy lắc lắc đầu nói: “Chẳng phải chúng ta còn có tương lai rất dài sao, cậu lo cái gì?”

Lục Phiến Nhu gật đầu: “Phải, tận hưởng từng chút một thôi ha ha.”

“Chẳng qua là hiện giờ tớ muốn được như vậy thôi.” Lý Nhĩ Vy cúi đầu, “Tuổi thanh xuân của tớ tươi đẹp là nhờ cái gì, cái cậu có biết không?”

“Nhờ bọn tớ.” Thôi Kiệu Hôn cất điện thoại hét lên một tiếng, “Chính là nhờ ba cái mạng này hết, đừng ai nghĩ đến chuyện tranh công với bọn tớ.”

“Đúng vậy! Ha ha.” 

Lý Nhĩ Vy lại muốn nói, đột ngột bị Thôi Kiệu Hôn hôn chụt một cái lên má, sau đó lại nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của ba người bạn mình.

Cảm giác sóng mũi có chút cay cay, không phải Lý Nhĩ Vy chưa từng trải qua cảm giác này, nhưng không hiểu vì sao hiện tại dễ xúc động như thế này.

Cô ấy mở miệng, nhưng lại bị ba người còn lại chen vào nói khiến Lý Nhĩ Vy rất buồn cười. 

Lý do khiến ba người Thôi Kiệu Hôn làm vậy Lý Nhĩ Vy tất nhiên hiểu, cô ấy cũng không muốn nói nữa, chỉ đứng đợi xe cùng nhau.

Vẫn là chiếc Vivere bắt mắt của Tôn Dịch đến trước. Anh không ngại gặp mặt bạn bè của cô, hiển nhiên là vì trong lòng Tôn Dịch rất thích điều này. Để cho bạn bè cô quen với sự xuất hiện cô anh dần dần, sau này tiến vào cuộc sống của Kiệu Hôn sẽ dễ dàng hơn.

Bọn người Lý Nhĩ Vy vỗ vai Thôi Kiệu Hôn một cái, xe vừa dừng đã thấy Tôn Dịch nhanh chân bước xuống.

“Bọn em chào thầy.” 

Tôn Dịch đỡ tay Thôi Kiệu Hôn cười cười, “Những lúc không ở trường thì đừng gọi quá khách sáo.” 

Thôi Kiệu Hôn làm như rất quen thuộc đưa túi xách cho Tôn Dịch, cô nghe vậy cười ha hả: “Chẳng lẽ lại gọi là anh Dịch?”

Tôn Dịch gật đầu: “Chỉ cần các em thấy thoải mái là được.”

Ba người Lý Nhĩ Vy: Vì là bạn trai của Thôi Kiệu Hôn nên thầy mới cố ý như vậy sao?

Thôi Kiệu Hôn hừ mũi, cô vẫy tay tạm biệt bạn mình, sau đó mới cùng Tôn Dịch lên xe trở về.

Thắt dây an toàn xong, hôn nhẹ lên chóp mũi Thôi Kiệu Hôn một cái, Tôn Dịch mới bắt đầu lái xe.

Tôn Dịch hỏi: “Cả chiều nay có nhớ anh không?”

Thôi Kiệu Hôn: “Vì sao em phải nhớ anh?”

“Vì anh rất nhớ em.” Tôn Dịch đảo tay lái, “Anh còn tưởng em sẽ nhớ anh nữa chứ.”

Thôi Kiệu Hôn cười hì hì, đầu óc có chút lơ mơ vì rượu. Cô kéo lấy ống tay áo anh nói: “Hay là để ngày mai em nhớ anh, có được không?”

Tôn Dịch: … Còn có chuyện này nữa sao?

Chiếc xe một mạch đi thẳng về nhà Tôn Dịch, anh để Thôi Kiệu Hôn đi tắm trước, còn mình vào bếp nấu canh giải rượu. Dù nồng độ cồn ít nhưng vẫn là chú ý sức khỏe của Kiệu Hôn thì hơn.

“Tôn Dịch, ngày mai em sẽ đến trường quay.” Thôi Kiệu Hôn vừa lau tóc vừa ra ngoài. Tôn Dịch chỉ ừ một tiếng, sau đó lấy máy sấy tóc ra.

“Vậy ngày mai anh đưa em đi.” 

Tiếng máy sấy tóc thổi ù ù, Thôi Kiệu Hôn chữ được chữ không lớn tiếng đáp. 

Uống canh giải rượu, Thôi Kiệu Hôn ngồi xem truyền hình, còn Tôn Dịch thì ngồi bên cạnh làm việc. Để bụng thoải mái một chút, Tôn Dịch lại đưa cho Thôi Kiệu Hôn một ly sữa ấm.

Cô vừa uống vừa cười nói: “Nếu ngày nào cũng uống sữa như vậy thật sự em sẽ béo lên mất.”

Tôn Dịch không quan tâm cho lắm nói: “Béo hay không béo gì cũng như nhau cả thôi.” 

“Tại sao lại cũng như nhau.” Thôi Kiệu Hôn không đồng ý, “Béo ra thì em sẽ không đẹp nữa.”

Tôn Dịch: “Em lúc nào cũng đẹp, béo hay không béo gì thì vẫn là người yêu của anh.” 

Thôi Kiệu Hôn chồm người qua cắn vai anh một cái, “Anh chỉ được mỗi cái dẻo mép!”

Sức cắn như một con mèo con của Thôi Kiệu Hôn làm Tôn Dịch rộn rạo, anh bật cười xoay người kéo cô ngồi lên đùi mình.

Khuôn mặt Thôi Kiệu Hôn ửng đỏ, cũng không biết vì rượu vẫn còn hay là do ngượng ngùng. Cô cắn môi, hai tự chủ động vòng cổ Tôn Dịch.

Lúc đôi môi hai người chạm nhau, Tôn Dịch thậm chí còn nghe thấy nhịp tim đập mạnh của Thôi Kiệu Hôn. Anh vui vẻ trong lòng, nhẹ nhàng cuốn quýt cái lưỡi mềm mại bên trong.

Hôn và hôn, tay Thôi Kiệu Hôn chậm chậm thả xuống, nhưng vẫn qua một lúc lâu, Tôn Dịch vẫn chưa cảm nhận được điều gì cả.

Tay cô vẫn để trên ngực anh, Tôn Dịch nghi ngờ, anh vừa thả môi cô ra, Thôi Kiệu Hôn lập tức ngã thẳng vào người anh.

“Hôn Hôn?” Chẳng lẽ ngủ rồi sao…

Tôn Dịch lay người Thôi Kiệu Hôn một chút, chỉ nghe thấy tiếng hừ hừ thật nhỏ, cuối cùng người cũng ngủ. 

Kiệu Hôn ngủ rồi, anh thì phải làm sao đây…

Tôn Dịch thở dài nhưng trong lòng lại có chút tư vị ngọt ngào không hiểu nguyên do. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế, bản thân dọn nhanh công việc trên bàn, sau đó mới bế Thôi Kiệu Hôn lên phòng ngủ.

Có vẻ như hôm nay Thôi Kiệu Hôn hơi mệt, cô ngủ rất ngon, lúc nằm trong lòng Tôn Dịch còn không quên dụi đầu vào ngực anh nữa.

***  

Sáng sớm hôm sau, Tôn Dịch đưa Thôi Kiệu Hôn đi ăn sáng trước, sau đó mới đưa cô đến phim trường.

Bởi vì “Thêu Hoa” là bộ phim truyền hình đang công chiếu, cho nên các cảnh quay phải quay nhanh nhất có thể, Thôi Kiệu Hôn buộc phải đến phim trường hằng ngày.

Lúc vào trong vẫn là gặp Vương Triệu Anh, anh ta cười chào hỏi với cô đôi câu, sau đó chạy đi.

Đợi đến khi Giang Hoa đến nơi thì Thôi Kiệu Hôn cũng đã xong xuôi phần trang phục. 

Giang Hoa vội vã xin lỗi: “Trên đường kẹt xe quá, chị đến muộn một chút, em đợi có lâu không?”

Dù sao người dẫn dắt Thôi Kiệu Hôn đến đây cũng là Giang Hoa, dù Thôi Kiệu Hôn có thể tự mình ở đây, nhưng người mới đến thì cũng không thể nào hoàn toàn yên tâm được.

Thôi Kiệu Hôn cười lắc đầu, “Dạ không sao ạ, em cũng mới đến thôi.” Dù sao thì Thôi Kiệu Hôn cũng không có quản lý riêng, cho nên việc đi lại cũng chẳng có vấn đề gì to tát.

Giang Hoa gật đầu, trang phục cô ấy đã có sẵn, hiện giờ chỉ cần trang điểm nữa là xong. 

Lúc này bỗng nhiên bên ngoài có trận xôn xao, một chốc sau thì biến mất, Thôi Kiệu Hôn tò mò nhìn ra ngoài, chỉ thấy mọi người vẫn đang làm việc bình thường.

Thợ trang điểm cho Thôi Kiệu Hôn thấy người đẹp như vậy thì không mặn không nhạt giải thích: “Chắc cũng chỉ là nhân vật máu mặt đến thôi, không có gì đáng xem đâu.”

Thôi Kiệu Hôn à nhẹ, đợi cho đến khi thợ trang điểm đi rồi, Giang Hoa mới nhìn qua hỏi: “Em có biết Trần Diễn Tông không?”

Trần Diễn Tông là nam diễn viên nổi tiếng nhất nhì làng giải trí, vừa đẹp trai vừa tài giỏi, làm sao Thôi Kiệu Hôn không biết.

“Là anh ta đến đó, anh ta là nam phụ của “Thêu Hoa”.”

Thôi Kiệu Hôn knh ngạc: “Là nam phụ?”

Người nổi tiếng như vậy mà chỉ lấy nam phụ, hiển nhiên ai nghe cũng thấy khó tin. 

Giang Hoa gật gật đầu giải thích: “Là bởi vì Trần Diễn Tông đang làm nam chính cho “Gót Đỏ”, cho nên lúc đạo diễn “Thêu Hoa” mời đến, anh ta đã từ chối. Trần Diễn Tông nói chỉ muốn dành thời gian cho “Gót Đỏ” thôi.”

“Gót Đỏ” là bộ phim chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết cùng tên của tác giả tiếng tăm quốc tế Phù Thư. Bộ tiểu thuyết này được xuất bản ba năm về trước, nhưng hiện giờ độ nóng của nó vẫn còn cao. Một bộ sách có tận bốn cuốn, dài đến hơn hai trăm chương, được dịch thành năm thứ tiếng khác nhau.

Đến một năm sau thì các nhà làm phim bắt đầu muốn xây dựng tác phẩm. Chuẩn bị đến tận gần hai năm, hiển nhiên là Trần Diễn Tông chẳng thể nào muốn dành thời gian cho các bộ phim khác rồi.

Chỉ như vậy thôi cũng đủ biết tâm huyết của mọi người đổ vào “Gót Đỏ” là bao nhiêu, cũng như sự mong chờ của bao nhiêu người đọc người xem.

Thôi Kiệu Hôn đã hiểu, lại nghe Giang Hoa nói thêm: “Nhưng mà tuy rằng đã có thời gian chuẩn bị, nhưng chị nghe nói “Gót Đỏ” vẫn còn tìm nhân vật phụ.”

“Thật khủng khiếp…”

Giang Hoa cười thành tiếng, trong giọng có chút hồ hởi nói: “Chỉ cần góp mặt vào “Gót Đỏ” thì chắc chắn sẽ có thể nhanh chóng có tiếng tăm.”

“Kiệu Hôn, em là người mới, cố gắng làm cho đạo diễn chú ý.” Giang Hoa vỗ tay Thôi Kiệu Hôn một cái, “Chị đề cao khả năng của em, biết đâu được em có thể làm nhân vật gây sóng gió trong “Gót Đỏ” thì sao?”

Thôi Kiệu Hôn nghệt mặt, “Ý chị là?”

“Chị đã bị từ chối một lần,” Giang Hoa chớp chớp mắt, “Nhưng em thì chưa thử, vả lại em còn có bề ngoài đẹp, chỉ cần luyện một chút kĩ năng nữa thì không chừng đạo diễn chấp nhận để em thử vai “Gót Đỏ”.”

Nếu Giang Hoa đã không làm được, chẳng lẽ Thôi Kiệu Hôn cô còn có cửa sao?

Thôi Kiệu Hôn yên lặng ngẫm nghĩ, chị Giang, chị quá đề cao em rồi…