Rượu Yêu

Chương 52: Nhà anh không thiếu tiền




Editor: PNam Tiểu Thư

Nguồn: Diễn đàn

Chỗ nhà ở của Tôn Dịch là chỗ dành cho người có tiền, kề tiếp nhau là những ngôi nhà hoa lệ đầy sang trọng. Nhiều lần đi đi về về trong xe, tới nhà chỉ muốn nhanh vào trong, nên Thôi Kiệu Hôn cũng không mấy để ý khu vực này lắm.

Hiện giờ có dịp đi bộ, Thôi Kiệu Hôn bỗng nhiên cảm thấy mình như người nhà quê, lần đầu tiên được lên thành phố, đi đến đâu đều kinh ngạc cảm thán.

Nhà giàu đúng là nhà giàu, Tôn Dịch quả nhiên không phải thuộc dạng tầm thường mà.

Hiện giờ cũng còn sớm, cho nên trên đường mặc dù đã lên đèn nhưng cũng không có nhiều người mấy. Qua lại chỉ có vài người trẻ tuổi vội vội vàng vàng, ở gần đó có một công viên nhỏ, ở đó là đông người nhất.

Thôi Kiệu Hôn đi ngang qua công viên đó, ánh mắt không tự chủ liếc sang nhìn.

Khu nhà này gần như rất quen thuộc với nhau, có thể là do ở lâu năm, cho nên mọi người ở đây đều thân thiết, quen mặt. Hiển nhiên với việc có người lạ đi qua thì cũng không mấy thắc mắc, vì dù sao khu này cũng không phải chỉ duy nhất chủ nhân nhà ở mới được vào.

Chỉ có điều, người đẹp bước qua thì không thể bỏ lỡ được. Đúng dịp có hàng xóm gần kề nhà Tôn Dịch, đó là một người phụ nữ tầm độ hơn bốn mươi, vừa nhìn thấy bóng quen thuộc của cô gái mà bà có mấy lần nhìn thấy từ xe anh phía xa xa, lập tức xúm lại với đám bà tám bên kia.

“Này này, bấy lâu nay mấy bà có thấy lạ không, nhà Tôn tiên sinh ấy, hình như là có thêm một cô gái.” 

Một người khác tò mò hỏi lại: “Tôn tiên sinh không phải là người độc thân sao? Nghe nói còn là giáo sư, mà bà Trương có thấy cô ấy chưa?”

Bà Trương chính là người hàng xóm kia, bà ta chỉ chỉ tay: “Con bé đó trông còn trẻ lắm, lại rất là đẹp, đẹp cực kỳ.”

Mọi người cùng trừng mắt nhìn ra, mặc dù dưới ánh đèn đường vàng trắng đan xen, lại còn rất xa, nhưng mà bóng dáng thân hình Thôi Kiệu Hôn vẫn rất rõ. Khuôn mặt bị mái tóc che đi, làn da trắng nõn bật lên chỉ thấy được đôi chút.

Bà Trương lại nói: “Tôi nói con bé này mà không phải bạn gái của Tôn tiên sinh thì thật là thiệt thòi, vả lại nó mà ở đây thì có tổ mà hại nhà người ta.”

“Bà Trương chỉ được cái mồm thối, ở chung nhà với Tôn tiên sinh thì chắc chắn là như vậy rồi.”

“Cô ấy đẹp đến vậy sao?”

“Đẹp, đẹp lắm! Đến tôi chỉ mới lướt qua mấy lần mà còn thấy mê mẩn nữa, huống chi là mấy ông trong nhà.”

“Ôi…”

Thôi Kiệu Hôn cảm thấy như lưng mình đang bị đâm thọt, nhưng mà e dè nơi này không quen thuộc lắm, cho nên bước chân có hơi vội vàng, tâm trạng thấp thỏm muốn đi nhanh hơn một chút.

Quán ăn Trung mà Tôn Dịch nói nằm ở gần đầu đường, ở đây cũng rất đông đúc, người ra người vào tấp nập, không khí bên trong cũng khiến người ta nóng bừng lên.

Thôi Kiệu Hôn rất thích không khí nhộp nhịp, cho nên nhanh chân bước vào. Chủ quán là một ông chú lớn tuổi, ông nhiệt tình đưa Thôi Kiệu Hôn đến bàn trống bên trong, miệng hỏi: “Cô là lần đến đây đúng không?”

Thôi Kiệu Hôn cười toét miệng, “Dạ, con mới chuyển tới đây.”

“Vừa nhìn đã thấy rất lạ mà.” Ông chú đó đưa cho cô một bảng thực đơn, nói: “Ở đây cũng không có món gì lạ lùng, chỉ là những món đơn giản ở vùng Tô Châu chúng ta thôi.”

Thôi Kiệu Hôn cười cười, cuối cùng chọn ra món cá hấp Thái Hồ và món canh giò hầm. Cô là người gốc Quảng Châu, khẩu vị ăn cũng không có kén, cho nên lúc món ăn được đưa lên thì ăn rất là ngon miệng.

Ăn uống xong xuôi thì cũng đã trễ, Thôi Kiệu Hôn tính tiền rồi toan ra ngoài. Lúc này trùng hợp có vài người trẻ tuổi vào trong, nhìn thấy Thôi Kiệu Hôn thì thoáng kinh ngạc rồi hô nhỏ với nhau gì đó.

Thôi Kiệu Hôn đoán rằng đây là sinh viên cùng trường, cô liếc mắt không để ý tới, chậm chậm ra ngoài.

Giờ về nhà thì cũng chẳng có gì làm, nhân tiện đang cầm thẻ tín dụng số lớn, Thôi Kiệu Hôn quyết đoán bắt xe chạy đến phố Nam Kinh.

Ở đây có nhiều cửa hàng cô chưa từng ghé chân, hiện giờ đi một mình thì nên hưởng thụ một chút.

Phố Nam Kinh là nơi đông nhất nhì Thượng Hải, các quán ăn, tiệm vàng lụa bạc đều chạy về đây. Lúc trước có thời gian thì Thôi Kiệu Hôn có đôi lúc đến đây chơi bời cùng ba người bạn thân của mình, đại đa số đều có Chu Lân đi theo. 

Hiển nhiên, lúc đó Chu Lân cũng đóng vai là cái “ví tiền” của cô.

Trước đến nay Thôi Kiệu Hôn chưa từng dạo phố đêm như vậy một mình, hiện giờ trải nghiệm cảm giác này có chút kì lạ.

Nửa cảm thấy mình như con dở hơi, nửa cảm thấy rất là thích.

Được tự quyết, tỏ ra là một người trưởng thành, trong cái vội lại có chút thư thái, thật đúng là thoải mái.

Thôi Kiệu Hôn đi lòng vòng đi lòng vòng, nhìn trúng món hàng trong tủ kính lập tức sẽ vào tiệm mua ngay.

Đi được một thoáng đã có hai ba túi trên tay, Thôi Kiệu Hôn còn muốn mua thêm một lát, bất ngờ lại nhận được cuộc gọi của Tôn Dịch.

Anh hỏi: “Em ăn gì chưa?”

Thôi Kiệu Hôn nhìn đồng hồ, “Hơn một tiếng trước rồi.”

Tôn Dịch yên lặng một lát, sau đó lại hỏi: “Em đang ở ngoài?”

“Ừ, em đang ở phố Nam Kinh.” Thôi Kiệu Hôn nhìn túi xách trên tay nói tiếp: “Em đi mua chút đồ.”

Không cần hỏi cũng biết đồ cô mua là cái gì, đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười ấm áp của Tôn Dịch. 

Anh nói: “Vậy em mở định vị lên, khoảng mười phút nữa anh sẽ đến chỗ em, anh đưa em đi mua đồ, được không?”

Đi cùng đại gia, sao lại từ chối được?

“Đã rõ, em đứng đây đợi anh, đi cẩn thận.” 

Nhận lấy hai ba câu yêu thương của Tôn Dịch rồi Thôi Kiệu Hôn mới tắt máy. 

Gần đó có quán kem Thôi Kiệu Hôn cũng khá quen thuộc, trong lúc chờ Tôn Dịch thì đành ngồi đợi ở đây vậy.

Bà chủ quán này hồi trước cũng nhớ đám người Thôi Kiệu Hôn, hơn nữa còn nhớ hẳn mặt của đại thiếu Chu Lân.

Lúc này nhìn thấy cô đến một mình, ngược lại không ngạc nhiên nói: “Lâu rồi không gặp, em lại đẹp hơn trước.”

Cô ấy cũng xấp xỉ tuổi của Tôn Dịch, nhưng mà dáng vẻ vẫn còn rất trẻ trung, tên một chữ Duyên, họ Phùng. 

Thôi Kiệu Hôn cười cười, “Được nghỉ hè mà chị, hôm nay chị ở đây sao?”

Cô ấy là chủ, ngoài ra còn làm ở nơi khác nữa. Việc đến quán chỉ là thi thoảng có dư thời gian thôi, lúc trước Thôi Kiệu Hôn cũng không phải lúc nào đến cũng có thể gặp được.

Cô ấy phẩy tay, “Mấy ngày nay tâm trạng chị không tốt, cho nên ra đây cho khuây khỏa.”

Thôi Kiệu Hôn à một tiếng, sau đó không nói thêm nữa.

Phùng Duyên để cô thời gian chọn kem, một lúc sau mới vào trong lại.

Đến khi kem được mang ra, Phùng Duyên lại ngồi xuống cùng với Thôi Kiệu Hôn, dáng vẻ sẽ hàn thuyên lâu la.

Phùng Duyên nói: “Vốn dĩ chị cũng không muốn nói chuyện này, nhưng mà…”

Thôi Kiệu Hôn thấy điệu bộ ngập ngừng kia, nghĩ bụng đã không muốn nói thì gợi câu đó ra làm gì. 

Cô cười khoát tay, “Chị có gì thì cứ nói đi, em với chị cũng có qua lại nhiều lần rồi mà.” 

Phùng Duyên thở dài: “Chị có một đứa em họ, cũng là sinh viên của Lưu Sơ, nghe qua lời nó nói mới biết em và Chu Lân không còn quan hệ nữa.”

Thôi Kiệu Hôn cũng không lấy lạ, suy cho cùng đây cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. 

Nhưng nếu đã biết chuyện của Chu Lân, chắc hẳn Phùng Duyên cũng biết chuyện giữa cô và Tôn Dịch rồi mới đúng chứ nhỉ? Sao lại chỉ nói một chuyện này thôi?

Thôi Kiệu Hôn yên lặng đợi cô ấy nói hết.

Quả nhiên, Phùng Duyên lại nói: “Ngày trước Tôn Dịch từng là người chị thầm yêu.”

À, một mối tình đơn phương. 

Thôi Kiệu Hôn tiếp tục giữ yên lặng nghe cô ấy nói: “Chỉ là thầm thôi, đó cũng là chuyện rất lâu rồi, hiện giờ nghĩ tới chị còn không nhớ lúc trước đã từng thích anh ấy như thế nào.”

Thôi Kiệu Hôn buột miệng: “Chính là thích thầm.” 

Phùng Duyên: “…”

“Chuyện đã rất lâu rồi.” 

“Dạ, em chỉ nhắc để chị nhớ lúc trước chị từng thích anh ấy như thế nào thôi.” Thôi Kiệu Hôn cười hì hì, “Em không có ý gì đâu.”

Phùng Duyên cảm thấy người đẹp này thật biết làm người khác cười không nổi.

“Chỉ là chị không ngờ tới, bạn gái mới của Chu Lân lại có thể đăng tin mắng chửi Tôn Dịch.” Phùng Duyên uống ngụm nước có sẵn, “Nghe nói Tôn Dịch là giáo sư trường em, bạn gái mới của Chu Lân thật có phong cách.”

Thôi Kiệu Hôn kinh ngạc, bởi vì trước kia cô không thích Á Giáng Lận, cho nên chưa từng vào trang weibo của cô ta một lần nào. 

Lúc bạn bè cô cũng có nói, Á Giáng Lận rất thích chửi người, lúc còn học năm hai cô ta còn dám đăng một bài viết mắng một nữ giáo sư ban triết học nữa.

Hiện giờ không ngờ tới là cả Tôn Dịch mà Á Giáng Lận cũng dám chọc tới. Tôn Dịch là nhân vật lớn như thế nào.

Phùng Duyên cũng biết Thôi Kiệu Hôn nghĩ gì. Cô ấy nói tiếp: “Ban nãy chị còn nhìn thấy Chu Lân đi cùng con bé đó.”

Cho nên khi nhìn thấy Thôi Kiệu Hôn đi một mình, Phùng Duyên cũng không tỏ ra ngạc nhiên.

Thôi Kiệu Hôn trừng mắt, “Chị nhìn thấy ở đây sao?”

Phùng Duyên gật đầu, “Chỉ có hai người thôi.”

Nói như vậy thì chắc chắn là Chu Lân dắt con nhỏ đó đi mua sắm rồi. Ôi chao, lại là trên phố Nam Kinh nữa.

Có trùng hợp đến vậy không! Thôi Kiệu Hôn không lo lắng là sẽ gặp phải hai người đó, cô chỉ lo là Tôn Dịch sẽ không vui.

Anh rất không thích Chu Lân, hơn nữa ngày kia Á Giáng Lận đứng trước mặt anh nói anh là người có tuổi, nếu bây giờ nhìn thấy thì sẽ rất mất hứng.

Hiển nhiên là cô càng không muốn bị làm phiền, nhất là Á Giáng Lận kia.

Phùng Duyên còn muốn nói gì đó, lúc này lại có khách vào quán, cô ấy phải rời đi chốc lát. Thôi Kiệu Hôn ngồi yên một chỗ ăn kem, trong điện thoại báo tin nhắn tới, là Tường Lệ hỏi cô đang ở đâu.

Thôi Kiệu Hôn qua loa trả lời mấy câu, vừa đúng lúc Tôn Dịch cũng tìm tới.

*** 

Hôm nay Chu Lân rất mệt, vốn dĩ muốn về nhà ngủ một giấc cho khỏe người, nào ngờ vừa về tới nhà đã bị Á Giáng Lận kéo đi ra ngoài.

Không đi thì bị làm phiền, không còn cách nào khác, Chu Lân đành phải lết xác đi theo cô ta.

Phố Nam Kinh là nơi ngày trước Chu Lân thường lui đến để mua đồ cho Thôi Kiệu Hôn. Á Giáng Lận rất rõ điều này.

Hiện giờ cô ta muốn kéo anh ta đến đây, hiển nhiên cũng không ngoài mục đích muốn chọc đau Chu Lân, thêm nữa là thỏa lòng đố kỵ hư vinh của mình.

Cái giường cô ta nằm với Chu Lân cũng từng là của Thôi Kiệu Hôn, hiện giờ các hiệu quần áo ở đây cũng nên có dấu chân của cô ta đi.

Có nhiều một chút, để xóa mờ đi dấu chân Thôi Kiệu Hôn!

Á Giáng Lận kéo Chu Lân từ nơi này tới nơi khác, mua không biết bao nhiêu là đồ.

Mặc dù anh ta đồng ý thả tiền để cô ta mua sắm, nhưng mà từ trong lòng lẫn vẻ mặt đều thể hiện ý không vui.

Đi vào hiệu quần áo nổi tiếng, nhân viên trong đây khá quen với Chu Lân. Nhìn thấy dáng vẻ của hai người bọn họ cũng tự biết mà né sang một bên.

Bạn gái trước của Chu thiếu đáng yêu như thế nào, hiện giờ người này đáng ghét bấy nhiêu.

Chu Lân ngồi trên ghế chờ Á Giáng Lận thay đồ, chuông cửa reng lên thành tiếng, sau đó anh ta nghe thấy nhân viên hô lên ba chữ “Thôi tiểu thư”.

Thôi Kiệu Hôn biết nơi đây là nơi không nên vào. Nhưng mà đồ ở đây rất đẹp, giá cả không quá cao nhưng lại rất chất lượng. Hơn nữa Tôn Dịch còn nói anh cũng thấy thích cửa hiệu này.

Thôi Kiệu Hôn ôm tay Tôn Dịch cười hỏi nhân viên: “Dạo gần đây có mẫu đồ nào mới không ạ?”

Người nhân viên này nhìn thấy Tôn Dịch cạnh cô, lại nhớ tới Chu Lân vừa mới vào đây không lâu, tự nhiên trong đầu tuông ra vô vàn câu chuyện cẩu huyết.

Nhưng mà so sánh xem, Thôi Kiệu Hôn thật biết chọn người.

Người đàn ông này đẹp trai hơn hẳn Chu thiếu, đã vậy còn tỏa ra khí chất của người đàn ông thành đạt, thật sự là đáng mê muội.

“Dạ có rất nhiều, Thôi tiểu thư, mời đi lối này.” Người nhân viên tạm gác vấn đề này qua một bên, trước tiên vẫn nên dắt vị khách quý này xem đồ đã.

Tôn Dịch chưa từng đi cùng phụ nữ đến chỗ mua quần áo. Cũng là lần thứ hai Thôi Kiệu Hôn dắt anh đi mua đồ cho chính cô, như vậy thì anh có thể biết thêm về sở thích của cô rồi.

Cả người cô mềm mại dựa lên tay Tôn Dịch, tâm tình bỗng chốc tăng lên, anh cười khẽ hỏi: “Em có thường đến đây không?”

“Lúc trước rất thường hay đến.” Thôi Kiệu Hôn mím môi, “Một thời gian sau thì không ghé qua nữa.” Cũng là hơn hai tháng kia.

Tôn Dịch gật gật đầu, cũng không nghĩ nhiều hỏi tiếp: “Em thích kiểu trang phục gì?”

“Càng tôn dáng càng tốt.”

Nhớ tới các bộ đầm, váy trong tủ mình, Tôn Dịch lại gật gù, “Vậy em thích màu gì?”

“Em không có sở thích đặc biệt về màu sắc.” Thôi Kiệu Hôn dừng chân, ngước mắt nhìn anh hỏi lại: “Vậy anh thích màu gì?”

“Anh à?” Tôn Dịch ngẫm nghĩ một chút, “Màu xám.”

“Màu xám thật là xấu.” Trong đầu cô hiện lên ngôi nhà trắng đen của anh, phòng ngủ màu lạnh không chút ấm áp lập tức chê bai, “Khiếu thẩm mỹ màu sắc của anh thật tệ.”

Tôn Dịch nhoẻn miệng cười, “Không đâu, em chính là màu đẹp nhất trong đời anh.”

Anh nói xong, người nhân viên kia lập tức khụ một cái. Ôi mẹ ơi, mật ngọt chết người!

Hiển nhiên là khuôn mặt xinh đẹp của người nào đó không tự chủ đỏ hết lên. Có ai lại nói những lời này ở nơi công cộng như vậy được không chứ!

“Anh thật không biết xấu hổ.” 

Tôn Dịch cười vang thành tiếng. Xấu hổ là cái gì, không biết làm em vui mới là xấu hổ.

***

Những mẫu đồ mới ở đây rất đẹp, đa dạng đủ màu sắc. Thôi Kiệu Hôn nhìn nhìn một lúc, đột nhiên có cảm giác muốn ôm hết đống đồ này về nhà.

Tôn Dịch đứng cạnh cô, nhìn ánh mắt kia cũng đủ biết trong đầu cô có ý gì. Anh cười cười đến gần tai cô nói nhỏ: “Thích gì thì cứ lấy về hết đi, thẻ tín dụng của anh làm ra là để cho em.”

Người ta nói, đàn ông khi yêu chính là không ngại vung tiền cho bạn thỏa sức vui vẻ, cho bạn thỏa sức làm đẹp bản thân. 

Cha mẹ ta còn có câu, đừng yêu người làm ra mười đồng mà lằn nhằn cho con một đồng, yêu người chỉ làm ra năm đồng cũng được, chỉ cần anh ta vui vẻ cho con bốn đồng là được.

Thôi Kiệu Hôn không phải là chưa từng nghe những câu đại loại như thế này, nhưng mà đột nhiên nghe câu này được nói ra từ miệng Tôn Dịch, cô lại cảm thấy rất là ngọt ngào.

“Thật ra thì em không có thói quen xa xỉ như vậy.”

Thôi Kiệu Hôn cười cười che đi ngượng ngùng của mình. Cô lại chọn lựa một lúc, đến một giá đồ khác, ở giá này lại có tận năm chỗ trống.

Thôi Kiệu Hôn muốn bỏ qua, bất ngờ lại có bàn tay khác chặn lại, lấp đầy năm chỗ trống đó.

“Ai nha, hóa ra là hoa hậu Lưu Sơ…” Á Giáng Lận cười mỉa, “Và giáo sư kiêm người bao nuôi.”