Chạy quanh chung cư vài vòng. Khi đã thấm mệt, Tần Cảnh Chi dừng lại, quen nẻo đến chiếc xe đẩy Bến Cũ mua đồ ăn sáng. Đồ ăn sáng ở đó, rất hợp khẩu vị của anh.
Tần Cảnh Chi vừa đến, ánh mắt của hàng loạt cô gái trẻ bắn đến. Đây đã là điều quen thuộc với thím Lý - chủ chiếc xe đẩy. Cậu trai trẻ này lớn lên dáng người cao lớn, đặc biệt khuôn mặt đẹp trai hút hồn các cô gái. Từ khi chàng trai này mua đồ ăn sáng ở chỗ bà, việc làm ăn của bà trở lên tốt hơn hẳn.
Phớt lờ ánh mắt nóng bỏng của các cô gái, Tần Cảnh Chi nhìn thím Lý nói :
- Thím Lý, vẫn như cũ.
- Đây, thím để sẵn cho cháu đây rồi.
Bà ấy cười hiền hoà đưa gói đồ ăn cho anh. Tần Cảnh Chi gật đầu cảm ơn, cầm lấy liền rời đi. Ánh mắt các cô gái vẫn không rời khỏi anh, có người không nhịn được thấp giọng khen ngợi :
- Trời ơi, anh ấy quá đẹp. Ngày nào mình ngắm cũng không thấy chán.
- Mình nữa, chỉ tiếc anh ấy quá hung dữ.
Thím Lý nghe được chỉ cười không nói gì.
Anh vừa cầm đồ ăn vừa thong dong đi bộ về nhà. Vừa đến trước cửa trung cư, anh bắt gặp cô gái nhỏ nhắn mặc chiếc đầm trắng dài đang lệ kệ kéo chiếc vali lớn lên bậc thang.
Tần Cảnh Chi định bước qua, ánh mắt vô tình lướt qua gương mặt cô gái. Cả người anh sững lại. Đó chẳng phải gương mặt hằng đêm nằm dưới thân anh trong giấc mộng xuân sao?
Tâm trạng bực bội trong mấy ngày phút chốc tan biến. Khoé môi anh nhếch lên, dừng chân bên cạnh cô, anh cúi người khẽ nói :
- Cô bé, để anh trai giúp em xách lên.
Bất ngờ, nghe giọng nói xa lạ bên tai, Mộ An theo bản năng rụt cổ lại, cả người trở nên căng thẳng. Đầu cô không ngẩng lên, nhỏ giọng đáp :
- Em tự xách được.
Thấy phản ứng tự nhiên của cơ thể cô, Tần Cảnh Chi bỗng liên tưởng đến con rùa. Mỗi khi sợ hãi nó sẽ rụt đầu lúp vào mai, trông thật đáng yêu. Phát hiện trên trán cô lấm tấm mồ hôi, anh đưa tay ra.
Đột nhiên, bàn tay lớn phủ lên tay cô, Mộ An sợ hãi rụt tay lại. Tần Cảnh Chi thành công nắm lấy cần kéo, nhẹ nhàng xách vali đi.
Ngước mắt nhìn thân ảnh cao lớn đi phía trước. Mộ An bất an nắm chặt hai tay, đôi môi mím lại. Hít một hơi thật sâu mới yên lặng bước theo. Cô cứ thế theo anh vào đến tận thang máy.
- Em ở tầng mấy? Anh trai đưa em lên.
- Tầng 17.
Mộ An đứng sát góc, ngoan ngoãn trả lời. Ánh mắt Tần Cảnh Chi phút chốc sáng lên, anh bình tĩnh đưa tay ấn nút. Thang máy nhanh chóng đóng lại, không gian trở lên yên tĩnh.
Lợi dụng, bản thân đứng phía sau anh, Mộ An ngẩng lên nhìn lén anh. Người đàn ông này thật cao, cao hơn cả anh trai cô. Dáng người rất chuẩn. Sức lực cũng rất lớn, tính tình có vẻ cũng rất tốt.
Đứng phía trước, Tần Cảnh Chi khẽ nở nụ cười tươi tắn. Mắt anh chăm chú nhìn vào cửa thang máy, nơi phản chiếu hình ảnh cô gái nhỏ đang nhìn trộm anh.
- Đinh
Cửa thang máy mở ra, Tần Cảnh Chi kéo vali đi trước, Mộ An nghi hoặc đi theo. Cô không nói cô ở nhà số mấy, sao người đàn ông này cứ như kiểu biết vậy.
Đến căn nhà số 101, Tần Cảnh Chi dừng lại. Anh quay lại nhìn cô gái nhỏ, chỉ chăm chăm cúi đầu đi. Suy nghĩ nhập tâm, Mộ An đâm vào lồng ngực anh. Tần Cảnh Chi nhân cơ hội vòng tay qua eo, ôm cô vào lòng, còn tốt bụng nhắc nhở.
- Cẩn thận.
Bất chợt bị ôm, cô hoảng hốt ngước lên. Đập ngay vào mắt cô là gương mặt yêu nghiệt đang tươi cười khiến Mộ An nhìn ngẩn ngơ. Anh ấy thật đẹp. Hàng chân mày lưỡi liềm kết hợp đôi hổ nhãn, tạo cảm giác mạnh mẽ ngang tàng. Chiếc mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng gợi cảm. Đặc biệt, mái tóc màu xám bạc trông thật cuốn hút.
Đôi mắt đen láy mở to ngây ngốc nhìn chằm chằm anh làm Tần Cảnh Chi vô cùng vừa lòng. Nhớ đến đêm hôm đó, hai bầu ngực mềm mại dán lên sau lưng anh. Tần Cảnh Chi xấu xa siết chặt vòng eo thon gọn của cô lại, khiến thân thể hai người gắn chặt vào nhau.
Nhận ra tư thế thân mật của hai người, Mộ An bừng tỉnh. Đôi mắt cô cụp xuống, hai tay mảnh khảnh chống trước ngực anh đẩy, nhưng mãi không được. Đôi môi nhỏ run run mấp máy nói :
- Anh.... thả em ra.
Nghe cô nói, Tần Cảnh Chi còn ôm chặt hơn, ánh mắt lộ ra vẻ gian xảo.
- Ngoan, nói cho anh trai biết tên của em, anh mới thả ra.
Cảm nhận bàn tay lớn nóng bỏng ở vùng eo, cô không dám chần chờ, giọng run run trả lời :
- Mộ...... An
- Thật ngoan.
Anh vừa khen vừa đưa tay bẹo lên má cô. Cả người cô cứng đờ, đầu bỗng rụt lại.
- Em là rùa hửm? Chút chút lại rụt đầu.
Mặc dù có chút tức vì bị bảo là rùa, nhưng Mộ An không có gan phản bác. Cô chỉ biết cúi đầu quay sang một bên phản đối trong im lặng.
Anh nhìn bộ dạng giận dỗi của cô gái nhỏ, càng nhìn càng cảm thấy dễ thương chết đi được. Lưng hơi khom, đầu anh nghiêng đối mặt với cô, nở nụ cười dịu dàng nhất, giọng cưng chiều nói :
- Anh trai mới là rùa, An An là tiên nữ.
- Anh không phải rùa.
Cô gái nhỏ thấp giọng phản bác. Tần Cảnh Chi nghe xong phì cười ngay lập tức, nhanh chóng gật đầu phụ hoạ theo.
- Đúng, hai chúng ta đều không phải rùa.
Hơi thở nóng phả vào sườn mặt, Mộ An dần dần cảm thấy má nóng lên. Tay cô đẩy người anh, nhỏ giọng nói :
- Anh.. thả.. em ra.
- Em nói nhỏ quá, anh trai phải làm thế mới nghe được.
Lúc anh nói, còn cố ý sát lại mặt cô. Mặt Mộ An càng lúc càng đỏ. Bầu không khí đang tràn đầy ái muội thì tiếng chuông độc đáo vang lên.
- Sếp gọi, Tiểu Chi nghe điện. Sếp gọi, Tiểu Chi nghe điện.
Giọng nữ mạnh mẽ liên tục thúc dục. Tần Cảnh Chi nhăn mày, luyến tiếc buông eo cô ra. Mộ An được tự do, nhanh chóng cách xa anh, ngoan ngoãn đứng một góc. Anh lấy điện thoại, ngón tay dài trượt nghe.
- Có chuyện gì?
Bên kia, Cố Hân đang xem tài liệu nghe thấy giọng bực tức của anh, cô ấy khẽ cười đáp.
- Anh đến tháng à?
Sợ doạ cô gái nhỏ, Tần Cảnh Chi quay lưng về phía cô, thấp giọng mắng.
- Có rắm mau thả.
Thấy anh sắp giận, Cố Hân nhanh chóng nghiêm túc nói :
- Hoắc gia đang có ý hợp tác với chúng ta.
Mắt anh khẽ nhẽo lại, chưa kịp trả lời thì tiếng đóng cửa mạnh vang lên. Quay lại đằng sau, bóng dáng Mộ An cùng hành lý đã biến mất.
Rùa con chân ngắn mà chạy cũng nhanh thật.
- Anh..... anh
Mãi không thấy anh trả lời, Cố Hân nghi hoặc gọi.
- Đợi anh đến công ty rồi nói.
- Vâng
Tần Cảnh Chi liền tắt máy. Ánh mắt nhìn chằm chằm cách cửa một lúc rồi rời đi. Dám chạy? Lần sau anh phải phạt cho cô chừa.