Trong nhà, Mộ An dán mắt lên lỗ nhòm xem xét. Sau khi xác định người đàn ông kia đã bỏ đi, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cả người cô dựa vào cửa, từ từ trượt xuống. Hai bàn tay áp lên ngực, nơi trái tim đang đập điên loạn.
Ngồi một lúc lâu, cảm xúc Mộ An dần dần ổn định. Cô đứng lên, chầm chậm quan sát xung quanh. Căn nhà đã thay đổi khác hơn so với trước đây. Từ bức tường đã ngả màu sơn thành màu trắng sáng sủa. Các đồ vật trong nhà đều đổi sang loại mới cao cấp.
Bước đến phía ban công, Mộ An mở cửa kéo rèm ra. Ánh nắng ấm áp liền chiếu vào căn nhà, làm nó trở lên có sức sống hơn hẳn. Nhắm mắt hít một hơi thật sâu, tâm trạng cô cũng trở lên tốt hơn.
Đưa tay lấy điện thoại, Mộ An nhắn tin cho anh trai xong, liền kéo vali vào phòng ngủ sắp xếp đồ đạc.
-----------------------------------------------
Công ty Dương thị
Vừa họp xong, Dương Minh đi về văn phòng xem tài liệu luôn.
- Cốc... cốc... cốc
Tiếng gõ cửa vang lên, anh ấy ngẩng đầu lên, giọng nghiêm nghị nói :
- Mời vào.
Bên ngoài, Chương Hàm liền mở cửa bước vào. Thấy cô ấy, Dương Minh có chút chờ không nổi mà hỏi :
- Thư kí Chương về rồi sao? An An có thích cách trang trí đó không?
Nhớ lại, bản thân chưa đưa Mộ An lên tầng, Chương Hàm nhìn anh ấy thành thật nói :
- Xin lỗi tổng giám đốc, tôi mới chỉ đưa tiểu thư đến trước chung cư, chưa đưa lên tận nhà.
Khẽ nhăn mặt, anh ấy nghi hoặc hỏi lại :
- Lý do?
- Bản thiết kế bị đánh cắp, tôi muốn nhanh chóng trở về giải quyết lên không làm theo lời dặn. Xin giám đốc trách phạt.
Chương Hàm đứng thắng, cúi đầu chờ phạt. Dương Minh chưa kịp nói thì tiếng "tinh tinh" vang lên. Anh ấy nhìn điện thoại liền thấy An An gửi tin nhắn. Nhanh tay ấn mở, màn hình liền hiển thị đoạn chat "Anh trai, cảm ơn anh. Em rất thích cách bày trí căn nhà."
Môi anh ấy khẽ nở nụ cười. Đầu ngẩng lên nhìn, anh ấy lạnh lùng nói :
- Không có lần sau, ra ngoài đi.
Chương Hàm cúi đầu im lặng rời đi. Tiếng đóng cửa vang lên, Dương Minh ấn gọi cho An An.
Bên kia, Mộ An đang sắp xếp quần áo, tiếng chuông vang lên. Thấy là anh trai gọi, cô liền bắt máy.
- Alo, anh.
- Ừ, em đang làm gì đấy?
Dương Minh dịu dàng hỏi.
- Em đang sắp xếp quần áo.
- Dạo này anh hơi bận, có thời gian anh sẽ đến thăm em. Ở một mình, em nhớ phải cẩn thận. Nhớ chưa?
- Vâng.
- Vậy anh làm việc tiếp đây.
- Vâng.
Mộ An nói xong liền tắt máy. Sau một lúc, sắp xếp đồ xong, cô vào bàn ngồi học online. Do tính cách cô nhút nhát nên đã đăng kí khoá học đại học tại nhà. Mỗi tháng, chỉ cần đến trường một ngày thi khảo sát là được. Mộ An rất thích cách học thế này.
-------------------------------------------------------
Vào nhà, Tần Cảnh Chi tắm rửa thay quần áo xong liền đi đến thẳng công ty.
Trong phòng làm việc sang trọng, Cố Hân ăn mặc thời thượng đang ngồi phê duyệt tài liệu. Bỗng cánh cửa phòng mạnh mẽ mở ra khiến Cố Hân phải chú ý. Thân ảnh cao lớn quen thuộc đi vào, anh tuỳ ý ngồi vào ghế đối diện cô ấy, ngả ngớn nói :
- Kẻ nào Hoắc thị mà nghĩ hay vậy?
Đóng nắp cây bút máy lại, Cố Hân cười cười nhìn anh nói :
- Người anh ruột..
- Vớ vẩn, anh ta xứng sao?
Thấy thái độ khó chịu của anh, cô ấy vội cười hoà hoãn.
- Là em nhỡ miệng. Là Hoắc Trạch, anh tính thế nào?
Xoay xoay chiếc điện thoại trên tay, anh hờ hững đáp :
- Chơi bời với anh ta.
- Đã rõ.
Gương mặt xinh đẹp cười gian xảo đáp. Thấy xong việc, Tần Cảnh Chi đứng lên định đi về. Nghĩ cái gì đó, anh quay đầu lại nhắc Cố Hân.
- Lần sau bớt đụng lung tung vào điện thoại của anh đi.
Cố Hân biết anh nhắc đến vụ nhạc chuông, cô ấy chỉ cười không đáp. Cảnh cáo xong, anh đi luôn. Bên trong, Cố Hân bĩu môi thấp giọng oán :
- Hừ, còn lâu mới nghe anh.
-------------------------------------------------------
Ăn tối xong, Mộ An xách rác đi vứt. Đang đứng đợi thang máy, phía sau bỗng có luồng hơi ấm nóng phả ngay sau gáy. Giật mình cô quay người lại, liền thấy gương mặt yêu nghiệt tươi cười đang nhìn cô. Mộ An bị doạ sợ đến mức rơi túi rác, chân vô thức muốn lùi về phía sau.
Tần Cảnh Chi tưởng cô muốn trốn, tay bắt lấy eo thon gọn, kéo cả người cô về phía anh.
- Rùa con, em lại định chạy hửm?
Mộ An chống tay trước ngực anh, đôi mắt đen láy mở lớn, đôi môi hồng hào căng mịn mấp máy hỏi :
- Anh..... anh... sao lại.... ở đây?
Cảm nhận cô gái trong lòng đang run rẩy, Tần Cảnh Chi cúi đầu xuống gần khuôn mặt cô. Khoé miệng anh nở nụ cười dịu dàng, giọng nói ấm áp đáp lại :
- Nhà anh trai ở đây, anh trai không ở đây thì ở đâu? Sáng nãy chưa kịp nói cho em biết, thì em đã chạy mất. Còn nhốt anh bên ngoài nữa.
Nghe anh nói, cô chột dạ cụp mắt xuống, môi bất giác mím lại.
- Xin tự giới thiệu anh tên là Tần Cảnh Chi, chủ nhân căn nhà số 102, là hàng xóm tắt lửa tối đèn có nhau của em.