Long Duệ cảm thấy vô cùng không ổn, tình huống thật vô cùng không ổn.
Hồng Tuyến cùng Vu Mẫn chật vật nhưng nàng không oán, chỉ còn lại có một mình hắn đối mặt Tử Tô mỉm cười lấy lòng, nhưng nữ nhân trước mắt hoàn toàn một chút ý cười cũng không có.
“Cười cái gì cười? Có cái gì buồn cười?” Tử Tô căm tức vạn phần, nhìn hắn tươi cười, nàng lại càng không duyệt, nhịn không được cả giận nói.
Long Duệ lập tức thu hồi tươi cười, không biết làm nên biểu hiện như thế nào, nghiêm túc không được, cười cũng không được, khóc cũng không được, trong khoảng thời gian ngắn, vẻ mặt của hắn thay đổi thất thường, biểu tình không ngừng thay đổi, cũng không biết nên làm thế nào mới tốt đây.
Tử Tô nhìn bộ dáng của hắn, nhất thời không biết là khóc hay là cười, giận cũng giận không được. Nam nhân này da mặt dày ngay cả viên đạn cũng bắn không thủng a, đuổi cũng đuổi không đi, mắng cũng giống nhau, nàng thật sự là không có cách với hắn.
(Haiii, ta kết luận được một câu: Đẹp trai không bằng chai mặt, LD: *sút một đá* QH: *ôm mông khóc ròng*)
Nhưng thật ra Tiểu Long Nhi, nhìn thấy vẻ mặt của hắn, rốt cuộc đáng yêu oa một tiếng bật cười, cười đến ngã trái ngã phải, ôm bụng cười không ngừng.
“Ha ha ha……, thật là vui, thật buồn cười a.” Tiểu Long Nhi vừa cười vừa nãi thanh nãi khí nói, cười đến ánh mắt đều nhắm hẳn lại, hàm răng trắng lóa trông thật đáng yêu.
Long Duệ nhìn hắn, rốt cuộc vẻ mặt cũng đã có biểu hiện xác định, dáng vẻ đáng thương vô cùng, giống như bị bỏ rơi vậy.
Tử Tô nhìn một lớn một nhỏ này, rốt cuộc vẫn không thể nổi giận, nàng cũng cảm thấy được có chút buồn cười. Nhưng là nàng vẫn thấy hắn vẫn phải có trách nhiệm với các nàng ta, không thể cứ như vậy từ bỏ người khác.
“Anh phải chịu trách nhiệm với các cô ấy, để các cô ấy ở lại, ta ghét nhất nam nhân phụ tình người khác.Nếu anh là người như thế, tôi không đồng ý cho anh ở đây đâu, nhưng cũng đừng dạy hư con tôi.” Nàng không hờn giận nói, đối hắn trừng mắt lạnh nhạt, không có biểu tình tốt.
Long Duệ vội vàng gật đầu, nhưng không lẽ hắn cứ cùng hai nữ nhân không thích sống chung cả đời như vậy? Ngẫm lại hắn liền phát run, hắn mới không cần đâu, chết cũng không muốn.
Hối hận a, hối hận đến mức ruột cũng xanh mét, hắn lúc trước không nên có hoa tâm như vậy, nay, hắn lọt vào báo ứng, ngẫm lại Long Triệt chỉ có một nữ nhân duy nhất, nàng đều nhịn không được đào hôn, mà hiện tại hắn có hai, không đúng, giống như không chỉ hai, cái này lớn hơn nữa. Càng nghĩ, mồ hôi lạnh hắn lại càng tuôn liên tiếp.
Tiểu Long Nhi hướng hắn thần bí mỉm cười, dáng vẻ rất vui khi thấy hắn gặp họa, không hề có ý định lên tiếng giải vây.
“Anh còn đứng ở nơi này làm gì? Còn không mau đi?” Cửa này cũng ra không được, nàng đành phải đứng ở trong nhà tạm thời sống, gặp Long Duệ còn đang ngẩn người, nàng nhịn không được giận dữ hét.
Long Duệ vội vàng nhảy dựng lên, không được cúi đầu khom lưng, chuẩn bị nghe lời của nàng rời đi hồi Long Cung. Hắn lưu luyến không rời vừa muốn đi, lập tức lại bị nàng gọi lại.
“Anh về nhà nấu cơm cho chúng tôi, nếu không anh đã kêu vài tên lính tôm tướng cua đến chăm sóc bé cũng được.” Tử Tô hung tợn nói, dáng vẻ muốn tra tấn hắn.
Long Duệ nghe xong, vô cùng kinh hỉ, chỉ cần nàng không đuổi mình đi, gọi hắn làm gì cũng được. “Được, được, ta rất nhanh sẽ trở lại.” Nói xong, mừng rỡ vô cùng, chỉ thiếu không hoa tay múa chân thôi.
Nam Hải Long Cung.
Long Duệ một đường chạy như điên về tới Long Cung, vừa hạ thân xuống Long Cung, thậm chí là ngay cả thở cũng không có suyễn một chút, lập tức đem Hồng Tuyến cùng Vu Mẫn gọi vào trước mặt.
Long Duệ ngồi ở trên long vị, vẻ mặt tối tăm nhìn hai nữ nhân đang quỳ run rẩy không ngừng kia, rốt cuộc đem tất cả lửa giận phát tiết trên người các nàng.
“A, Long Vương tha mạng a, Long Vương tha mạng.” Thanh âm thê lương của Hồng Tuyến quanh quẩn trong toàn bộ Long Cung. Chỉ thấy nàng đầu rơi máu chảy, tóc tai bù xù té trên mặt đất, hoảng sợ vô cùng, thật sự run lẩy bẩy.
Long Duệ chẳng qua là nhẹ nhàng vung tay lên, nàng liền bị một cỗ lực lượng cấp nhấc lên, sau đó hung hăng đụng vào trên tường Long Cung, rơi xuống đất, nên mới thành như thế này.
“Hừ, tha mạng, ngươi một mình đi tìm Tử Tô, dám nhục mạ cô ấy, đối với cô ấy bất kính, ngươi cũng biết, nàng là Long Hậu cao quý, ai cho phép tiện nhân nho nhỏ như ngươi miệt thị? Còn nữa bổn vương đã nói qua, vậy mà các ngươi dám xem như không nghe không thấy, vào tai này ra tai kia, có phải trong mắt các ngươi không xem bổn vương ra gì? Có phải Nam Hải này do ngươi chưởng quản Long Cung hay không? Ai cho ngươi có lá gan lớn như vậy? Dám cãi lời bổn vương. Hôm nay bổn vương không thanh lý môn hộ, ngươi sẽ nghĩ ngươi là chủ nhân nơi này.” Long Duệ càng nói càng nổi giận, hắn ở chỗ Tử Tô chịu ủy khuất thì không sao, nhưng nếu Tử Tô bị ủy khuất, hắn sẽ không thể nào tha thứ được, hắn cũng không biết tại sao, nhưng hắn tự thề với lòng rằng, hắn sẽ không thể để cho nàng có nửa điểm ủy khuất.
Hồng Tuyến sợ hãi, nàng lúc trước chính là dựa vào đố kỵ cùng phẫn nộ, mới liều lĩnh đi tìm Tử Tô, làm sao nghĩ đến, Long Vương lại có thể quan tâm để ý yêu thương cô gái nhân gian kia đến mức độ này, hơn nữa hiện tại nàng phải gánh chịu lửa giận của Long Vương. Giờ khắc này, nàng hối hận vạn phần, lúc trước thật sự không nên đi tìm Tử Tô.
“Long Vương, tha mạng, Hồng Tuyến sẽ không dám nữa, Hồng Tuyến đi về phía Long Hậu giải thích, cầu nàng tha thứ, Long Vương, tha mạng, nghĩ tình Hồng Tuyến trước đây đã hầu hạ ngài,tha cho Hồng Tuyến một mạng đi.” cầu xin nói, chịu đựng đau đớn trên người, không ngừng hướng Long Duệ cao cao tại thượng dập đầu.
Vu Mẫn ở một bên sợ hãi thân thể như gió thu cuốn hết lá vàng run run, sắc mặt nàng trắng bệch, sợ hãi tràn ngập nội tâm của nàng, nàng hối hận. Sớm biết như thế, cầm một số tiền rời khỏi nơi đây, so với hiện tại tốt hơn nhiều, nếu chết thì chẳng đáng, không chết thì cũng bị thương,chỉ sợ hiện tại Long Duệ cũng sẽ không cho nàng ta chút tiền nào.
Long Duệ cũng không thèm nhìn tới liếc mắt một cái Hồng Tuyến đang đau khổ cầu xin, đem ánh mắt chuyển về Vu Mẫn sợ hãi, Vu Mẫn đã sợ tới mức cũng không nói lời nào.
“Ngươi, thế nhưng hợp tác cùng Hồng Tuyến, đi tìm Tử Tô làm khó dễ, thân phận ngươi là gì? Lúc trước là ai giúp ngươi? Ngươi hôm nay đoạt được đến hết thảy, nếu không phải cô ấy, ngươi có sao? Tâm địa ngươi độc như rắn rết, ai giúp ngươi, phải bị ngươi cắn ngược lại một cái. Ta không thể không thừa nhận, ánh mắt của ta cực kém, thế nên mới chọn hai nữ nhân tâm địa xấu xa như các ngươi, hôm nay đúng là báo ứng của ta. Một là tâm địa như rắn rết, một là âm độc nữ nhân. Hai người các ngươi thật sự là hết thuốc chữa. “Hắn càng nói càng phẫn nộ, càng giận chính bản thân mình, không có mắt, loại nữ nhân như thế này cũng chấp nhận, hắn tức muốn hộc máu.
Vu Mẫn càng nghe sắc mặt càng trắng, câu nói tâm địa như rắn này làm cho nàng nhớ tới, Tử Tô đối với nàng tốt như thế nào, nếu không phải nàng giúp mình, thì chính mình làm sao có thể ở cùng với Long Duệ? Ngay cả Hồng Tuyến đánh mình, cũng là nàng ra tay giúp mình. Mình thế nhưng hoài nghi nàng, nhục nhã nàng, thay đổi là mình, mịnh cũng sẽ giận dữ và oán hận.
“Long Vương, tôi biết sai rồi, tôi biết sai rồi, ta không nên trách Tử Tô, tôi cái gì cũng không biết, tôi chỉ là một phàm nhân, là Hồng Tuyến bảo tôi đi theo, tôi chỉ là muốn biết chân tướng, cũng không phải thật sự muốn thương tổn Tử Tô. Cầu Long Vương tha mạng, buông tha Vu Mẫn đi.” Nàng khôi phục một chút suy nghĩ sau, lập tức thừa nhận sai lầm, chính là hối hận cũng đã muộn, cho dù nàng như vậy, chỉ sợ Long Vương cũng sẽ không tha nàng.
Không nghĩ tới, Long Duệ chỉ là trừng mắt nàng, tức giận tận trời, nhưng không đối đãi giống như Hồng Tuyến vậy, bởi vì hắn biết nàng là một phàm nhân, hắn không thể dùng lực tra tấn nàng, nếu không nàng lập tức mất mạnh, nếu sau này Tử Tô biết, hắn sẽ không dám đối diện với nàng, Vu Mẫn hẳn là cảm thấy chính mình là may mắn, bởi vì cùng Tử Tô từng là bằng hữu, bằng không Long Duệ trong lúc tức giận như thế này, sao có thể