Hồng Tuyến cùng Vu Mẫn theo sau liền lạnh run xuất hiện ở cửa, các nàng không dám nhìn Long Duệ, hai người đều cúi đầu, sợ hãi vô cùng.
Long Duệ ánh mắt thực sắc bén, nhưng chính là vụng trộm thừa dịp lúc Tử Tô không chú ý, mới dám hướng hai nữ nhân kia tức giận. Hắn hiện tại rốt cuộc hiểu được, nữ nhân không cần nhiều làm gì, chỉ một là tốt rồi.
Là tốt so với hắn hiện tại, dùng từ vô cùng thê thảm cũng chưa thể hình dung đủ, không dám cãi lại, không dám trả lời, trừ phi hắn không muốn biến mất vĩnh viễn trước mặt Tử Tô, bằng không hắn phải chịu.
Tử Tô hoàn toàn không chú ý tới hắn ở sau lưng chính mình giở trò, nàng tức giận tận trời, nổi trận lôi đình, hôm nay mặt mũi đều bị mất hết, nếu là nàng về sau, khẳng định cũng bị người chỉ trỏ, nàng thật là vô tội a, vậy mà bị đối xử như thế, trong cơn giận dữ, nàng đem tất cả cơn tức toàn phát tiết ở tại trên người hắn.
“Mời anh quản thật kĩ nữ nhân của anh, đừng cho các cô ấy giống chó điên chạy khắp nơi gây rối. Gặp người liền cắn, nếu bị bệnh chó dại, xin anh làm ơn nhốt lại, đừng thả ra chạy lung tung khắp nơi hại người hại mình. “Tử Tô nhanh mồm nhanh miệng nói, châm chọc không thôi, ánh mắt lạnh như băng, không có độ ấm.
A? Nàng đem các nàng ta so sánh với chó? Long Duệ nghe được câu so sánh của nàng muốn bật cười, nhưng hắn không dám cười, sợ sẽ làm Tử Tô lại càng không cao hứng.
Hồng Tuyến cùng Vu Mẫn đương nhiên cũng nghe lời ám chỉ ẩn ý của nàng, tuy rằng vô cùng tức giận, nhưng các nàng không dám nói gì, bởi vì Long Duệ cùng Tiểu Long Nhi đều ở đây, mà Tử Tô vẫn thật hung mãnh.
“Ta không biết các cô ấy lại chạy đến cắn cô, vốn ta đã muốn cho các cô ấy một số tiền lớn, ai ngờ các cô ấy thế nhưng lại như vậy.” Long Duệ vô tội nói, vẻ mặt bất đắc dĩ, bất an.
Tử Tô tức giận trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, thì ra bởi vì chuyện này, hai nữ nhân này mới có thể hoài nghi chính mình ở sau lưng xúi giục hắn hưu các nàng.
Hồng Tuyến cùng Vu Mẫn nghe được, sắc mặt trắng bệch, xem ra Long Vương là không muốn lưu các nàng lại, để cho các nàng rời đi là chắc chuyện chắc chắn.
“Long Vương, là lỗi của chúng tôi, thỉnh Long Vương tha thứ chúng tôi một lần đi, cầu Tử Tô Long Hậu tha thứ chúng tôi đi, chúng tôi không phải cố ý, chúng tôi sai lầm rồi.” Hồng Tuyến thực thức thời, lập tức quỳ xuống hướng Tử Tô giải thích, còn dập đầu.
Vu Mẫn thấy thế, nghĩ nghĩ, liền cũng lập tức quỳ xuồng, mục tiêu của nàng là Tử Tô, cầu xin nói: “Tử Tô, đều là mình không tốt, mình không nên hoài nghi bạn, bạn cùng mình là bạn tốt, lẽ ra mình không nên nghi ngờ bạn, là lỗi của mình.”
Tử Tô không nói gì nhìn nàng, không biết nói cái gì cho phải, thậm chí là muốn giận, cũng không biết nên giận như thế nào.
Long Duệ trong lòng run sợ nhìn không nói được một lời với Tử Tô, hắn càng sợ hãi là nàng nếu là không tha thứ, khẳng định phải đuổi hắn ra khỏi nhà, nếu hắn bị nàng đuổi ra khỏi nhà, hai nữ nhân này tuyệt đối không sống yên ổn. Nghĩ như vậy, không khỏi đưa ánh mắt như hung thần ác sát, nhìn về phía Hồng Tuyến cùng Vu Mẫn, như muốn ăn tươi các
Hồng Tuyến cùng Vu Mẫn đương nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt khủng bố kia của Long Duệ, các nàng hoảng sợ bất an, biết lúc này Long Duệ nếu là thực nổi giận, các nàng đều không có kết cục tốt.
Lúc này, Vu Mẫn cũng vô cùng hối hận, sớm biết như thế nàng sẽ không xuất hiện, nàng sẽ không nên hoài nghi Tử Tô như vậy, bây giờ tiến thoái lưỡng nan. Tử Tô giận một hồi lâu, thế này mới làm cơn tức giận của mình bình ổn lại, nàng biết mọi người đều có sai, không thể đổ lỗi cho các nàng được, chỉ có nam nhân là chết tiệt nhất.