Tử Tô đang vô cùng tức giận đứng ở phía sau bọn họ, hai tay chống nạnh, căm tức trước vẻ mặt vô cùng đáng thương và lấy lòng của Long Duệ, nàng không thích Long Vương, không thích cùng người gì có chữ Long liên quan, đương nhiên không bao gồm con trai của nàng.
Long Duệ thật cẩn thận cười theo, đối với sự tức giận của nàng làm như không thấy, nhẹ nhàng nói: “Tử Tô, ta chỉ là tới quan tâm các ngươi, sợ các ngươi có cái gì không tiện, có cái gì cần, có một nam nhân giúp đỡ ồ ồ đương nhiên ta có thể đến giúp đỡ, không cần đuổi ta đi.” Cuối cùng câu nói kia, hắn nói rất nhỏ, âm lượng cực kì thấp.
“Tôi không cần nam nhân, lại càng không cần anh. Anh có thể đi được rồi.” Tử Tô không khách khí hạ lệnh trục khách, nàng vừa ngủ trong chốc lát, liền đột nhiên tỉnh, sau đó rốt cuộc ngủ không được, thấy Tiểu Long Nhi không ở bên cạnh, liền đi ra tìm thằng bé, không nghĩ tới thế nhưng nhìn thấy hắn ở trong này.
Long Duệ mặt xịu xuống, đáng thương vô cùng nhìn nàng, đương nhiên là không chịu đi, nhưng là không dám chọc giận nàng, sợ nàng lại không khống chế được.
Tử Tô không hề để ý tới hắn, lập tức đi đến bên người của Tiểu Long Nhi, ngồi xuống, vuốt ve cái đầu nhỏ của bé, “Bảo Bối đói bụng? Đều do mẫu hậu không tốt, đã quên quan tâm con.” Nói xong, nước mắt của nàng lại tuôn xuống như mưa, rốt cuộc không thể khống chế.
Tiểu Long Nhi vội vàng ném mọi thứ đang ăn, nãi thanh nãi khí an ủi nói: “Mẫu hậu, Bảo Bối có thể chiếu cố chính mình, mẫu hậu không cần lo lắng, Bảo Bối có pháp lực, sẽ không bị đói đâu.”
Thằng bé như vậy, nàng lại càng khó chịu, nàng vẫn chỉ nghĩ đến bản thân không nghĩ đến cảm nhận của Tiểu Long Nhi, không chăm sóc nó thật tốt, ngược lại là thằng bé luôn chăm sóc cho nàng. Nàng không phải là một người mẹ tốt, không phải là một người mẹ tốt.
“Thực xin lỗi, Bảo Bối.” Nàng gục đầu vào trong cổ của thằng bé, nghẹn ngào không thôi.
Tiểu Long Nhi liền nhu thuận vỗ vỗ phía sau lưng của nàng, giống như một người lớn an ủi nàng.
Long Duệ lại càng không dám hé răng, sợ hắn sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp, mục tiêu nàng phát hỏa đuổi đi, dù sao lần này là như thế nào hắn cũng sẽ không đi. Cho dù bị nàng mắng, bị nàng đánh, hắn cũng muốn đem mặt dày mày dạn đi theo bảo vệ nàng.
Nhưng là, hắn càng sợ, càng trốn, càng trở thành mục tiêu Tử Tô phát hỏa. Nàng thật càng nhìn hắn càng thấy không vừa mắt, càng không thích.
“Tại sao anh còn không đi? Giống như một tên lưu manh? Có nam nhân nào giống anh như vậy không?” Nàng từ trong cổ Tiểu Long Nhi ngẩng đầu lên, tức giận trừng mắt nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng đầy châm chọc.
Long Duệ biến sắc, bởi vì chưa bao giờ có ai dám nói với hắn như thế, hắn cao cao tại thượng, khi nào chịu châm chọc như vậy, không tôn kính như vậy?
“Cô……” Hắn nhịn không được tức giận, cả giận nói, sau đó dường như là nhớ tới cái gì, vội vàng câm miệng. Nam nhi tốt không đấu với nữ nhân, hắn liền tha thứ cho nàng, biết tâm tình nàng không tốt, biết nàng không hề tin tưởng nam nhân.
Tử Tô cũng nổi giận đùng đùng nhìn hắn, nếu hắn dám nói một câu chọc giận nàng, nàng lập tức lấy cái chỗi đuổi người, nàng bây giờ không sợ bất cứ chuyện gì nữa.
“Ta, ta không thèm so đo với cô.” Long Duệ thật sự ngoài dự định của nàng dự kiến rụt cổ rút lui, chậm rãi tiêu sái đến góc sáng sủa ngồi xuống, không nhìn về phía nàng.
Thấy bộ dáng này của hắn, nàng giận cũng giận không được, thật sự là dở khóc dở cười, nam nhân này khi nào thì biến thành như vậy? Nàng thật sự cảm thấy tò mò kì quái.
“Bảo Bối, không cho con để ý đến chú ấy, biết không?” Đuổi không đi, mắng không đi, nàng đành phải dặn dò Tiểu Long Nhi, nàng đoán rằng hắn là vì Tiểu Long Nhi mà
Tiểu Long Nhi nhu thuận gật gật đầu, tỏ vẻ tự mình biết nói. Ánh mắt lại vụng trộm, mặt mày hớn hở nhìn Long Duệ. Trong lòng cảm thấy hắn thật đáng thương, đương nhiên Long Triệt cũng là đáng thương.
Bởi vì tâm tình không tốt, Tử Tô cũng không có tâm tình rời khỏi nhà để tìm việc làm, cả ngày không phải ngồi ở trên sô pha, thì nằm ngủ ở trên giường, cái gì cũng không muốn làm.
Mà Long Duệ thật thảm, hắn hiện tại từ đường đường một vị Long Vương thân phận lưu lạc làm một người hầu, từ sau khi hắn kiên trì lưu lại, tuy rằng Tử Tô thường thường nói đuổi hắn đi, nhưng mà hắn vẫn ở lại và cáng đáng mọi việc.
Quét rác, nấu cơm nấu thức ăn, giặt quần áo, phàm là Tử Tô nghĩ đến, hắn đều làm, bằng không liền lập tức chạy lấy người, nếu là muốn lưu lại, vậy nên tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời của nàng đi làm.
Mỗi một ngày, Long Duệ đều cảm thấy chính mình khổ không nói nổi, hắn cảm thấy Long Vương như hắn, xem ra so với một nhân loại còn kém xa, nàng như một nữ hoàng, bởi vì hắn mỗi ngày đều hầu hạ nàng, còn phải xem sắc mặt của nàng.
Không muốn làm thì có thể đi, đây là lời của nàng nói với hắn, nhất thời làm cho hắn đem tất cả những tức giận lải nhải toàn bộ đều gắng đè nén xuống, hắn đành phải hờn dỗi trong cổ họng vùi đầu khổ làm.
“Ta cũng không thể được phép trở về Nam Hải mang vài cung nữ đến hầu hạ cô sao?” Hắn thật cẩn thận hỏi, nhìn xem sắc mặt của nàng, chỉ cần nói sai một chuyện, hắn phải chuẩn bị chạy thật nhanh.
Tử Tô trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới, người này nữ nhân vô số, có khi nào muốn gọi tới nơi này để hưởng thụ, rồi lại bảo là đến giúp hắn làm việc không?
“Anh có muốn cũng không được, không được mang những cô gái khác đến nhà của tôi, nơi này không phải kĩ viện, không phải địa phương cho tên dâm tặc như anh phát tiết.” Nàng nhớ tới Vu Mẫn, còn có Hồng Tuyến, trịnh trọng nói.
Long Duệ sửng sốt, lập tức nhớ tới lúc trước ở nhà nàng, hắn đem Hồng Tuyến cùng Vu Mẫn triệu đến thị tẩm, hắn cũng biết nàng chán ghét nam nhân có hoa tâm, chỉ có một nữ nhân chưa được xem là chình thức mà nàng còn tức giận đều phải đào hôn, huống chi là chính mình?
Nhất nghĩ đến, hắn rõ ràng bị dọa đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, bất an vô cùng. Đối với lời của nàng, hắn vội vàng khẩn trương lắc đầu, ngay cả tay cũng mang lên xua liên tục.
Quên đi, hắn tự mình đi làm việc thì tốt hơn, nếu để cho nàng cảm thấy chính mình là người đàn ông hoa tâm như cây củ cải lớn, khẳng định nàng sẽ không cho hắn sắc mặt hòa nhã dễ nhìn đâu, đương nhiên sẽ xách chỗi đuổi hắn chạy không kịp.
Tiểu Long Nhi ở một bên đương nhiên đọc rõ tâm tư của hắn rõ ràng rành mạch, thằng bé phát hiện càng ngày càng vui a, thằng bé nhất định phải giữ Long Duệ ở lại.
Thừa dịp Tử Tô không chú ý, Tiểu Long Nhi lén lút để sát vào bên người hắn, nho nhỏ thanh nãi thanh nãi khí nói: “Long thúc thúc, thúc phải cẩn thận một chút, mẫu hậu rất chán ghét đàn ông đào hoa bay bướm, thúc có nhiều nữ nhân như vậy, đi theo chúng tôi cũng không tốt, hay là thúc trở về Long Cung đi, nếu là ngày nào đó mẫu hậu mất hứng, cũng sẽ đuổi thúc đi thôi.”
Nghe được Tiểu Long Nhi cũng muốn đuổi mình đi, vẻ mặt Long Duệ cầu xin, không biết như thế nào cho phải, hắn phi thường không muốn đi, nhưng trong nhà cả hai người ai cũng muốn đuổi, chính mình lại cứ muốn đi theo.
Là này hai người dung không dưới chính mình, chính mình lại hảo tưởng đi theo.
“Được rồi, ta sẽ trở về đuổi các nàng ta đi hết.” Long Duệ nghĩ nghĩ, như là hạ quyết định quyết tâm gì rồi, nhìn Tiểu Long Nhi nói.
Tiểu Long Nhi cười, cũng không nói gì.
Long Duệ cũng là bắt đầu trầm tư suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui, tại sao hắn lại quên mất, chỉ lo lắng cho Tử Tô, kỳ thật hắn có nhiều nữ nhân như vậy cũng vô dụng, vì gần đây, hắn không gần gũi ai, hơn nữa bởi vì không có nữ nhân bên người, giảm đi không ít phiền toái, không thấy cảnh các nàng ta tranh giành tình nhân, lục đục với nhau.