Tử Tô kiên quyết lắc lắc đầu, làm sao có khả năng? Nàng không muốn một người nam nhân bởi vì nàng mà ăn nói khép nép đến tình trạng này, này không phải hắn, không phải là Long Triệt mà nàng quen biết.
“Long Triệt, anh có biết, điều tôi muốn không phải là chuyện này, Trân Châu là một nữ tử thiện lương nhất mà tôi đã từng gặp qua, nàng thực thích hợp với anh, tôi không thích hợp, trời sinh bản tính tôi vốn luôn đố kị, tôi không thể dễ dàng tha thứ. Nhưng anh muốn đưa cô ấy đi khỏi, tôi làm không được. Nếu như vậy, tôi tình nguyện đao âm ỉ không bằng dứt khoát đau đớn một lần, thời gian sẽ làm mọi chuyện đều đi qua.” Nàng tận tình khuyên bảo nói, khên phục hắn đồng thời, kỳ thật cũng là đang khuyên phục chính mình. Nàng không biết, nàng còn có thể gặp được ai? Gặp gỡ một nam nhân yêu mình thâm sâu đến như vậy, nàng chạy đi đâu tìm được một nam nhân như thế?
Long Triệt không chịu, liền vì lý do nho nhỏ này, nàng thế nhưng có thể đào hôn, có thể không cần hắn, điều này làm cho hắn làm sao có thể chấp nhận được? “Không, đây không phải lý do, em không muốn theo ta cùng một chỗ, có phải bởi vì ta không phải là phụ thân thân sinh của Tiểu Long Nhi hay không? Hay là bởi vì em đối với Long Duệ nhớ mãi không quên? Trân Châu chỉ là cái cớ của em, đúng hay không?” Hắn càng nói càng kích động, càng nói càng khổ sở.
Tử Tô không nói gì, có lẽ nam nhân cùng nữ nhân là không giống nhau, quan điểm bất đồng, ý tưởng bất đồng, vị trí hoàn cảnh cũng không giống nhau. Có lẽ ở trong mắt, quan niệm bất an của nàng tựa hồ không phải lý do, nhưng là nàng thực sự để ý, chính là không có cách nào nhận.
“Thực xin lỗi, Long Triệt, tôi đã nói rồi, là lỗi của ta. Tôi rất ích kỷ, tôi chỉ muốn toàn tâm toàn ý yêu, không muốn cùng người khác chia xẻ. Trân Châu rất thiện lương, tôi không đành lòng thương tổn nàng, nàng là người tốt, anh cùng nàng ở chung một chỗ, sẽ hạnh phúc.” Nàng bình tĩnh nói, không nghĩ tiếp qua nhiều dây dưa không ngớt, nàng nói xong, không nói gì thêm nữa.
Long Triệt tâm càng ngày càng lạnh, nàng vẫn tìm Trân Châu lấy cớ, không ngừng cự tuyệt hắn, trốn tránh hắn, bởi vì ngày trước hắn lưu Trân Châu lại, từng triệu Trân Châu thị tẩm?
“Em thật sự không muốn tha thứ ta? Không muốn theo ta trở về?” Hắn thanh âm đông cứng mà lạnh như băng, cả người dường như thay đổi thành một người khác mặt không chút thay đổi nhìn nàng, giống một cái dạng,
Tử Tô sửng sốt một chút, sau đó lại không nói gì gật gật đầu, lòng của nàng thực lạnh, rất khó chịu, nhìn bộ dáng của hắn, nàng biết chính mình sai lầm rồi, có lẽ sẽ hủy hoại hắn.
Long Trạch cùng Long Dịch ở một bên lo lắng đề phòng, sợ Long Triệt vì quá tức giận mà dùng sức mạnh bắt người, hoặc là liều lĩnh, hai người chuẩn bị sẵn tùy thời đều có thể ra tay.
Chỉ có Long Duệ, hắn là người kì quái nhất trong ba nam nhân còn lại, khi hắn nghe được Tử Tô lần nữa lại cự tuyệt Long Triệt, đáy lòng của hắn không biết tại sao, thế nhưng lại dâng lên một cỗ vui mừng, khoái hoạt. Hắn cực lực che dấu, cực lực khống chế cảm giác vui sướng, không cho người khác phát hiện. Nhưng là, cảm xúc của hắn vẫn để cho Tiểu Long Nhi phát hiện, Tiểu Long Nhi đứng ở góc sáng sủa không ai chú ý, nhìn tình thế trước mắt, nhìn bốn nam nhân, ánh mắt của bé dừng lại ở trên người Long Duệ lâu nhất. Một nụ cười lén lút xuất hiện ở trên mặt bé, phụ vương thân sinh của bé thật sự rất đáng yêu, thật buồn cười nha.
Long Triệt tuyệt vọng, thất vọng rồi, tâm lạnh như băng. Hắn nghe được câu khẳng định của nàng, bình tĩnh nhìn nàng thật lâu, thật lâu. Cuối cùng thế nhưng không nói được lời nào, quay đầu rời đi.
Hành động của hắn làm cho ba nam nhân đều ngây ngẩn cả người, không biết tại sao lại không như suy nghĩ của bọn họ? Long Triệt không nói cũng không giận, cứ như vậy bình thản rời đi.
Tử Tô cũng sửng sốt, nhưng mà lòng của nàng cũng thống khổ khó chịu, khi hắn dùng ánh mắt cực kỳ bị thương nhìn nàng, lòng của nàng thiếu chút nữa lại mềm hoá, nàng nghĩ định nói cho hắn biết, kỳ thật nàng cũng muốn cùng hắn ở chung một chỗ, nàng căn bản không nghĩ rời đi hắn, nhưng nàng không thể nói, không thể làm. Chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi, biến mất ở giữa tầm mắt chính mình.
Long Trạch cùng Long Dịch cho nhau liếc mắt nhìn nhau, lại cùng nhìn thoáng qua biểu tình thống khổ Tử Tô, hai người thở dài một tiếng, không biết ai đúng ai sai. Lo lắng Long Triệt sẽ lại làm ra việc ngốc nghếch gì, hai người bọn họ không chút do dự bay theo hắn, biến mất ở trong tầm mắt bọn họ.
Bọn họ vừa đi, Tử Tô liền không tự chủ được tê liệt ngã xuống trên mặt đất, thật lâu không thể nói thành lời, chỉ ngơ ngác nhìn về hướng bọn họ biến mất, nước mắt không tiếng động mới rơi xuống.
Long Duệ cũng không theo sau, hắn vẫn đứng, vô thanh vô tức.
Tiểu Long Nhi cũng không tiến lên quấy rầy, im lặng để mặc nàng phát tiết, về sau sẽ tốt hơn. Mẫu hậu thật sự nằm ngoài dự kiến của bé, tuy rằng là do bé giúp đỡ nhưng cũng là do mẫu hậu cương quyết.
Không biết qua bao lâu, Tử Tô mới chậm rãi bình phục tâm tình, chậm rãi đứng lên, lau khô nước mắt, mới nhìn hướng Tiểu Long Nhi.
“Bảo Bối, chúng ta đi trở về.” Hết thảy đều đã xong, nàng biết, hết thảy đều đã xong. Nàng hướng Tiểu Long Nhi vươn tay, gắt gao nắm lấy, trong lòng cảm thấy trống rỗng hoang vắng, nhưng lại cảm thấy đã buông gánh nặng xuống.
Chỉ mong, anh có thể hạnh phúc. Chỉ mong, lần sau gặp lại, chúng ta vẫn là bằng hữu.
Tiểu Long Nhi nhu thuận gật gật đầu, nắm tay nàng, lập tức thi triển pháp lực, mang theo nàng bay vào không gian biến mất, ngay sau đó liền xuất hiện ở trong nhà bọn họ.
Đương nhiên, Long Duệ cũng cùng theo tới, hắn hiện tại là một tấc cũng không rời, bọn họ đi đến đâu, hắn cũng sẽ đi theo đến đó. Hoàn toàn bày ra bản sắc mặt dày mày dạn của hắn giống như lúc trước.
Tử Tô còn chưa phát hiện ra hắn, bởi vì tinh thần của nàng cực kém, cũng mệt chết đi. Về nhà, nàng lập tức đi đến bên giường, ngã người xuống, nhắm mắt lại, cái gì cũng không tưởng.
Tiểu Long Nhi vội vàng nằm đến bên cạnh thân thể của nàng, không hào phóng gắt gao ôm thân thể của nàng, hy vọng tiếp thêm sức mạnh cho nàng, bàn tay nhỏ bé một bên còn vỗ nhẹ nàng.
Qua một hồi lâu, tinh thần của nàng rốt cuộc lơi lỏng xuống một chút, chậm rãi đang ngủ. Nàng vừa ngủ, Tiểu Long Nhi mới nhè nhẹ tay chân, rón rén đứng lên, rời khỏi nàng, đi tới phòng khách.
“Bảo Bối, mẫu hậu của con đang ngủ?” Long Duệ đang ngồi ở phòng khách, vừa thấy bé đi ra, liền mỉm cười hỏi.
Tiểu Long Nhi gật gật đầu, bay đến sô pha thượng, ngã vào sô pha, im lặng dựa vào.
“Bảo Bối đói bụng sao?” Long Duệ lộ ra tươi cười lấy lòng, thật cẩn thận lại hỏi. Hắn cũng không dám đắc tội tiểu tổ tông này, cho dù thằng bé là đứa con thân sinh của hắn, nhưng hắn biết thằng bé lợi hại và thật sự giảo hoạt, vẻ đáng yêu vô địch chỉ là bề ngoài của thằng bé, pháp lực của nó thật sự rất mạnh mẽ.
Tiểu Long Nhi lại gật gật đầu, khôn khéo nhìn hắn.
Long Duệ lập tức thoải mái, chỉ cần Tiểu Long Nhi không đuổi hắn đi, muốn hắn làm cái gì cũng được. Vì thế, chỉ thấy đường đường một vị Nam Hải Long Vương, lập tức vọt vào phòng bếp, học người ta nấu nướng thức ăn.
Chỉ chốc lát, hắn làm cho một bàn thức ăn, cũng không biết hắn từ đâu tìm được tư liệu, cơ hồ nấu đủ mọi thứ bưng lên bày ra trên bàn.
“Bảo Bối, ăn đi. Nếu không thể ăn, hoặc là muốn ăn cái gì, nói cho ta biết một tiếng, ta nhất định làm được.” Long Duệ nịnh nọt nói, nịnh b
Tiểu Long Nhi vừa ăn, một bên hướng về phía hắn cười, mặt mày hớn hở, chỉ là không đáp lời.
Kết quả, phía sau hắn lại truyền đến thanh âm vô cùng tức giận: “Anh tại sao còn ở nơi này?”