Trân Châu rốt cuộc được giữ lại, nguyên nhân đương nhiên là bởi vì Tử Tô, nếu không Tử Tô cam đoan, nàng sớm đã bị tiễn bước.
“Chúc mừng Long Phi.” Chúng các cung nữ kìm lòng không đậu hướng nàng chúc mừng, chẳng những địa vị được bảo toàn mà mọi thứ cũng vẫn như cũ, chẳng qua thiếu Long Vương tới chơi.
Trân Châu cũng không có ý cười, vẫn như cũ chau mày, vẻ mặt u buồn, không có mừng rỡ, không có cao hứng, bộ dáng so với Lâm Đại Ngọc còn muốn ưu sầu hơn.
Nàng đã nợ Tử Tô một ân tình, theo lí là nên vô cùng cảm kích mới đúng, nhưng tâm nàng hiện tại lại thập phần khổ sở, người nam nhân mà nàng yêu quý, không chỉ chia sẻ cho người khác, mà điều quan trọng hơn là hắn luôn xem nhẹ nàng. Tuy rằng Long Triệt chưa bao giờ yêu nàng, gần nhất chỉ là thích mà thôi, thích chính mình thiện lương, u buồn, hắn cũng vẫn chỉ có một vị Long Phi là nàng, chưa bao giờ có nữ nhân khác.
Nay đột nhiên xuất hiện một vị Long Hậu, hơn nữa hắn không hề quan tâm đến nàng, không hề đối tốt với nàng. Điều này làm cho nàng làm sao không thương tâm, làm sao không đau lòng? Nàng bây giờ tựa như một gốc cây mất đi sự chăm sóc thương yêu, héo tàn cô linh, tịch mịch.
Chúng cung nữ thấy nàng không đáp lời, vội vàng thu hồi tươi cười, thối lui đến, không dám quấy rầy suy nghĩ của nàng.
Trân Châu kỳ thật chính chỉ là một trân châu tinh tu luyện ngàn năm, nàng luôn luôn ở trong vỏ sò của mình tu luyện, vô tình bị đồng loại trân châu tinh khác đố kị, mà cố ý phá vỡ vỏ sò của nàng, cho nên nàng không chỗ cư trú, lại không thể tu luyện, người yếu đuối thiện lương như nàng, sau khi biết được bị đồng loại hại, nàng vô cùng đau buồn và thương tâm, mất đi vỏ sò, nàng yếu đuối vất vưởng.
May mắn, lúc ấy trong lúc vô tình được Long Triệt phát hiện, lại bị vẻ đẹp thiện lương vô tội của nàng, sắc đẹp thánh khiết u buồn của nàng hấp dẫn, nên đem nàng mang về Long Cung, phong làm Long Phi.
Ngày đêm gần gũi, Long Triệt lại vô cùng soái khí, ôn nhu, thân phận vương giả, dần dần, Trân Châu không thể tự kềm chế, bất tri bát giác yêu thương Long Triệt, cam tâm tình nguyện làm nữ nhân sau lưng hắn không có tiếng tăm gì.
Cho đến, Tử Tô xuất hiện.
Lúc này, Tử Tô đang nghĩ đến Trân Châu, nàng đối với nữ nhân này cũng chưa hiểu biết gì cho lắm, nhưng nàng cảm thấy nàng ta thực yếu ớt, tựa như một cành hoa mỏng manh, cần người che chở cần người bảo hộ, đặc biệt có thể làm cho nam nhân phát ra ý muốn nguyện ý bảo vệ nàng, còn nữ nhân khi nhìn thấy nàng thì cảm giác đồng tình. Mà nàng đang có loại cảm giác này.
Tiểu Long Nhi cùng Long Triệt đi ra ngoài, không biết làm sao, hiện tại ở tẩm cung cũng chỉ có nàng cùng các cung nữ. Long Cung một khi ở lâu, liền không còn cảm giác thú vị như lúc ban đâu nữa. Rộng lớn như thế nhưng chỉ có một vài nơi, ngoài chính cung dùng ngọ thiện, hoa viên, núi giả, cung điện, vốn không còn nơi nào để đi. Phong cảnh cũng khác với nhân gian, nhân tình cũng như thế. Nhân gian thì muốn đi đâu thì đi, thích ăn gì thì ăn, mỗi ngày luôn có những điều mới lạ, nhưng ở nơi này không được. Ngoài thức ăn, những thứ khác thật tẻ nhạt nhàm chán.
Lúc này, các cung nữ bên người nàng cũng nhìn ra nhàm chán của nàng, cho nhau nhìn nhau liếc mắt một cái, liền hiến kế nói: “Long Hậu, nếu cảm thấy buồn, đi ra bên ngoài đi dạo một chút đi.” Trong cung đây là việc của cung nữ nên làm, luôn suy nghĩ tìm cách mới lạ cho chủ nhân vui.
Tử Tô nghĩ nghĩ, gật gật đầu. Chậm rãi đứng dậy, cung nữ một bên vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, để nàng đi phía trước. Nàng vẫn mặc trang phục như cũ, từ bắt đầu mới mẻ, vui mừng, nhiệt tình yêu thương, đến bây giờ thói quen. Bất quá mỗi ngày bị cho rằng mĩ mĩ, lòng người tâm tình cũng tốt
Đi dạo vòng quanh cung điện một lát, nàng đột nhiên nhớ tới một người. “Hay chúng ta đi tìm Trân Châu đi, cũng không biết nàng thế nào? Có phải đang buồn giống như ta hay không.”