Tạ Bệnh Miễn nhìn hộp cơm trong thùng rác, dùng đầu ngón tay gõ gõ trên bàn: "Buổi trưa không ăn sao?"
"Ăn rồi." Hạ Thanh Từ rũ mắt thu dọn đồ đạc, cậu đã trực tiếp ném đi, thái độ này rất rõ.
"Có ăn là được, buổi chiều thi cho tốt." Tạ Bệnh Miễn bên môi mang theo ý cười, ánh mắt thâm thúy, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.
Vứt ở thùng rác cuối lớp chính là sợ hắn không nhìn thấy được.
Còn hơn nửa tiếng nữa là đến kỳ thi, Hạ Thanh Từ thu dọn sách vở, cậu thi ở tại lớp và còn là người đầu tiên ở hàng đầu tiên.
Tạ Bệnh Miễn có thể trực tiếp mang cái mạng đi thi là được, nhưng hắn nghĩ nếu lại thi 0 điểm thì Hạ Thanh Từ có thể sẽ bị phạt. Vì thế hắn cầm thêm một cây bút.
"Lớp trưởng, thi tốt nha, tan học chờ tôi."
Hắn nói một câu trước khi đi nhưng lại bị Hạ Thanh Từ phớt lờ. Những học sinh lớp khác lần lượt đến, Tạ Bệnh Miễn cũng rời đi.
Diệp Kỳ và Hạ Thanh Từ thi cùng phòng, Mạnh Phi Du và Tạ Bệnh Miễn cùng phòng.
"Nhị ca, tối còn phải đưa lớp trưởng về sao?"
"Cậu ấy đại khái là không muốn." Tạ Bệnh Miễn cười một tiếng: "Hai ngày này thi cử nên người qua kẻ lại rất đông, tôi không để ý thì sợ cậu ấy sẽ xảy ra chuyện."
"Có đứa nào không có mắt đâu." Mạnh Phi Du nói: "Nói đi cũng phải nói lại, thật ra cũng có vài đứa ngu mất não."
Trên đường đi, hai người tình cờ gặp Kỷ Nguyện, Kỷ Nguyện thi ở phòng đầu, cũng chào hỏi bọn họ.
"Nhị ca, nhìn cậu có vẻ không vui lắm." Kỷ Nguyện cầm trong tay là cây bút cùng loại với Tạ Bệnh Miễn, cậu ta nhìn Tạ Bệnh Miễn từ trên xuống dưới, trầm ngâm hỏi.
"Đêm qua lớp trưởng cầu xin cậu ở lại, cậu không thích sao?"
Tạ Bệnh Miễn phát hiện trong túi của Kỷ Nguyện có thêm một cây bút chì nên đã tiện tay lấy đi, và tát vào trán Kỷ Nguyện một cách không khách khí:
"Cậu quản còn rất nhiều."
Kỷ Nguyện xoa xoa trán: "Tôi cùng cậu ấy thi cùng phòng. Nhị ca, cố gắng lên. Khi nào thì có thể thi chung tầng với chị dâu đây?"
"Chị dâu đâu ra?" Mạnh Phi Du có chút không nói nên lời: "Cậu để ý cậu ấy chút đi, Nhị ca không cần phải lo. Lớp trưởng dễ bị nhắm vào, cậu chú ý nhiều hơn một chút."
"Được." Kỷ Nguyện đồng ý, cùng bọn họ tách ra.
Trong phòng thi đầu tiên có rất nhiều học sinh của lớp họ, lớp của họ là lớp có thành tích đầu vào cao nhất và rất nhiều học sinh lớp khác cũng nỗ lực theo kịp, vì vậy phòng thi cũng có một số học sinh lớp khác.
Ngồi phía sau Hạ Thanh Từ là Diệp Kỳ, bên cạnh Diệp Kỳ là Kỷ Nguyện và phía sau nữa là Vu Uyển.
"Lớp trưởng, hôm nay tôi thấy có người đưa đồ ăn cho cậu, cậu vứt đi sao?" Diệp Kỳ nhìn thấy, hẳn là cố tình hỏi.
Hạ Thanh Từ nói "Ừ", phản ứng rất lạnh nhạt.
"Có hơi lãng phí không?" Diệp Kỳ uyển chuyển nói: "Nếu mỗi ngày đều có người đưa thì phải làm sao?"
"Đưa ngày nào vứt ngày đó, thùng rác cũng chịu không nổi."
Kỷ Nguyện bên cạnh phá lên cười, liếc nhìn Diệp Kỳ sau đó nhìn Hạ Thanh Từ mặt không biểu cảm, cũng đoán được chuyện gì xảy ra.
Hạ Thanh Từ nhìn Diệp Kỳ bình tĩnh nói: "Nếu cậu muốn, sau này để dành cho cậu."
"Lớp trưởng, ý tôi không phải như vậy." Diệp Kỳ không tiện nói thẳng, tế nhị nói: "Có lẽ người đưa cho cậu cũng không có ý gì, cậu nếm thử xem... chắc hẳn ngon hơn đồ ăn trong căn tin."
Hạ Thanh Từ "Ồ" một cách không hứng thú, nhìn dụng cụ học tập nằm gọn trên bàn mình, có thể đoán Diệp Kỳ đang nói thay ai.
Hôm nay thi hai môn, Hạ Thanh Từ nghiêm túc làm bài, thi xong môn đầu cậu rời lớp đi vệ sinh.
Nhà vệ sinh nam và nữ cạnh nhau, bên trong có một nam sinh đang hút thuốc, mùi khói ngột ngạt, cậu đi vào trong cùng.
"Tôi nghe nói chúng ta đi thực nghiệm xã hội chung với Nhất Trung, không biết có thật không?"
"Thời gian trùng, chỉ là không biết có trùng địa điểm không. Nếu thực sự trùng, có lẽ sẽ rất náo nhiệt."
"Nghe nói nữ sinh ở Nhất Trung rất xinh, so với trường chúng ta còn đẹp hơn nhiều."
"Trường mình ưa nhìn cũng không phải không có, nhưng bọn họ đều hướng về Tạ Bệnh Miễn. Bất quá ở Nhất Trung còn có đám Giang Dã, không hẳn đã tốt hơn."
Hạ Thanh Từ nghiêm túc rửa tay ở bồn rửa, tiếng nước chảy róc rách, nam sinh bên trong nói gì đó rồi cười lớn.
"Không nhất thiết phải là con gái, vậy... lớp trưởng lớp 15, cậu ta không phải đẹp hơn con gái sao? Chỉ là bình thường cậu ấy hướng nội quá nên thiếu chút nữa đem ra làm trò cười."
"Ha ha ha ha, cậu muốn thịt cậu ta à? Cậu cũng học theo Tạ Bệnh Miễn?"
"Không nghĩ tới, tôi chỉ nói thế thôi. Trước kia không để ý lắm, đối với nam sinh tôi không có hứng thú, hơn nữa Nhị ca cũng thẳng... Ai nói Nhị ca cong?"
"Trước đây có đội trưởng của nhóm nhạc nào đó theo đuổi Nhị ca, chắc là cậu chưa thấy cậu ta đẹp thế nào đâu, cũng là nam nên bị Nhị ca cự tuyệt, Nhị ca nói không có hứng thú với đàn ông."
Hạ Thanh Từ rửa tay xong quay lại lớp thì thấy bạn nữ lớp bên ôm xấp bài thi đứng ở cửa sau, hình như đang tìm người.
"Lớp trưởng lớp 15 có đây không?"
Một số phòng thi sẽ nhờ học sinh hỗ trợ thu bài, bài thi đều được niêm phong, Hạ Thanh Từ nhìn qua, ở ngay phía sau trả lời: "Có chuyện gì?"
"Cậu là lớp trưởng lớp 15 à?" Cô gái quay đầu lại, cầm xấp giấy nói: "Sau khi thi xong giáo viên chủ nhiệm bảo cậu in đáp án ở phòng in ấn, lớp tôi đã đăng ký số lượng cho lớp cậu rồi, tan học đến lấy là được."
Hạ Thanh Từ đáp một tiếng, nhìn nữ sinh ôm xấp giấy rời đi, cậu cũng trở lại phòng thi.
"Lớp trưởng, cậu đi đâu vậy?" Diệp Kỳ vẫn ngồi tại chỗ, thấy Hạ Thanh Từ bước vào liền hỏi.
"Vệ sinh." Hạ Thanh Từ nói.
"Đi vệ sinh lâu như vậy." Diệp Kỳ nói: "Cậu không đi đâu nữa sao?"
Hạ Thanh Từ không nói gì, cảm thấy Diệp Kỳ bối rối, cậu thậm chí còn không quay đầu lại, không biết Diệp Kỳ đã học được thói xấu nào từ Tạ Bệnh Miễn.
"Cậu còn quan tâm Hạ Thanh Từ đến vậy." Kỷ Nguyện cười nói: "Lần sau cậu với cậu ấy tay trong tay dắt nhau đi đi."
Diệp Kỳ đã xem mấy bài đăng trên diễn đàn, cậu là vì giúp Nhị ca và cũng là vì lo lắng cho lớp trưởng. Nghe Kỷ Nguyện chế giễu mình, không muốn trả lời cho lắm.
"Tôi lo cho lớp trưởng."
"Đi vệ sinh mà cũng cần lo sao, cần giúp Hạ Thanh Từ lau mông hay vén quần?"
Kỷ Nguyện cùng Diệp Kỳ ở phía sau cãi nhau, Hạ Thanh Từ thất thần lắng nghe, cảm thấy bên tai có chút ồn ào, lúc này phía sau như biến thành hai con ruồi.
Cuối cùng, khi chuông báo thi vang lên tai cậu cũng dịu đi. Thi xong, Hạ Thanh Từ thu dọn đồ đạc và rời đi.
"Lớp trưởng—"
Diệp Kỳ hô lên, cậu chỉ vừa đặt bút xuống, người đã biến mất.
Chạy nhanh thật.
*
Hạ Thanh Từ đến văn phòng trước nhưng thầy Trương không có ở đó, chỉ có Tống Viễn. Sau khi nghe cậu tường thuật lại, cô Tống nói: "Thầy Trương đúng là có nhắc tới, nhưng giờ này không biết phòng in ấn còn ai không, ngày mai em lên lấy cũng không có muộn."
"Không thì giờ lên lấy, lát gửi đáp án cho lớp. Dù sao bài thi đã thu xong, để bọn em tự mình tra đáp án, xem làm bài như thế nào."
Tống Viễn hiển nhiên nghiêng về loại thứ hai hơn, lên lớp thường theo đuổi tốc độ, không cần biết có ảnh hưởng tâm lý học sinh hay không, chỉ khi biết mình sai ở đâu mới có thể kịp thời sửa, khắc phục được ở bài thi kế tiếp.
"Vậy để em đi lấy." Hạ Thanh Từ xác thực là có việc này nên cũng không muốn trì hoãn đến hôm sau.
Thi xong so với bình thường tan học trễ hơn một chút, có thể chỉ còn chuyến xe buýt cuối cùng và rất có thể cậu sẽ không bắt được xe buýt. May mắn thay, hôm nay nhìn vào khí trời, hẳn là sẽ không mưa.
Hạ Thanh Từ một mình đi tới phòng in ấn, phòng cách khu dạy học khá xa, ở bên cạnh tòa nhà của hội học sinh. Thường ngày hội học sinh có rất nhiều người, hôm nay bởi vì thi cử nên không có ai.
Về phần Tạ Bệnh Miễn trước kỳ thi có nói chờ hắn, cậu căn bản không coi trọng, cũng không muốn lại đi xe của Tạ Bệnh Miễn.
Phòng in ở góc cầu thang lầu một, giờ này cũng không có ai tới đây, chỉ có tiếng máy rì rì in giấy. Ánh sáng ở đây tương đối kém, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ, sau khi bước vào, mùi mực tràn ngập.
Hạ Thanh Từ nhìn máy in vẫn đang chạy, đang in là đáp án của một số môn đã thi. Trên bàn là đáp án môn Ngữ văn và tờ giấy trên cùng có ghi tên từng lớp.
Lớp của họ là 11/15
Hạ Thanh Từ tìm được tên của thành viên lớp mình, chạm vào vẫn còn ấm, bên tai là tiếng máy in kêu inh ỏi, xen lẫn với những chuyển động nhè nhẹ.
"Ầm" một tiếng, tia sáng trước mắt càng thêm mờ mịt. Cậu tựa hồ cảm nhận được gì, xoay người lại, khung cảnh quen thuộc tựa hồ lại lần nữa được tái hiện, cửa phòng in trước mặt cậu bị đóng sầm lại.
Xung quanh chỉ còn dư lại không khí chen chúc chật chội, tranh nhau chen lấn trong bóng tối, những khoảng trống lộ ra nhưng không tia sáng nào lọt qua được.
*
Bên ngoài tòa nhà hội sinh viên, một nam sinh đang cầm xấp giấy trắng trên tay, còn chưa đi tới phòng in đã bị một cô gái khác chặn lại.
Nhìn có vẻ lo lắng, như thể vừa chạy qua.
"Lớp trưởng, giáo viên kêu cậu tới văn phòng nói về việc thực nghiệm xã hội."
Bọn họ học cùng lớp, cậu nam sinh vẫn cầm tờ giấy trắng trên tay: "Chủ nhiệm vừa nói tôi đi in đáp án, máy bên trong vẫn đang bật, tôi quay lại tắt đã."
"Để tôi cho, đừng để giáo viên đợi." Nữ sinh vừa nói vừa thúc giục: "Bọn tôi đang đợi được an bài đi thực nghiệm đây, cậu mau chóng đi nghe giùm đi."
"Cậu thật là..." Cậu bạn còn muốn nói gì đó, đem bài thi đưa tới: "Máy bên trong còn đang mở, cậu chú ý một chút. Đừng ở đó lâu, không gian quá chật không có chỗ để thở, ở lâu dễ chóng mặt."
"Cũng đừng lục lọi đồ bên trong."
Cô gái cười, hỏi hắn: "Ở lâu có chết người không?"
"Nói bậy gì đó?" Nam sinh tức giận: "Đừng nói nói nhảm, đương nhiên sẽ không chết người. Cậu chỉ đi tắt máy, đương nhiên sẽ không có chuyện gì."
"Bên trong tối như vậy, đoán chừng cậu cũng không ở lâu đâu. Đèn còn hỏng, cẩn thận có quỷ." Cậu bạn nam sinh cố ý hù dọa, sau liền xoay người rời đi.
Cô gái ôm xấp giấy đứng tại chỗ, quay đầu nhìn về hướng phòng in ấn, ngâm nga một bài hát rồi liếc nhìn bầu trời. Hôm nay tan học muộn, chắc trời cũng sắp tối.
Sẽ thật tuyệt nếu có ma và tuyệt hơn nếu người bên trong có thể bị bóp cổ cho đến chết.
Tiếng máy in ù ù còn văng vẳng bên tai, kéo theo âm thanh nặng nề của máy móc, từng tờ giấy được phun ra. Hạ Thanh Từ đẩy cửa, nhưng tất nhiên nó không thể đẩy ra được.
Cậu liếc nhìn ô cửa sổ nhỏ, ánh sáng không thể xuyên tới chiếu vào được, chỉ có thể nghe thấy tiếng máy chạy rì rì. Hạ Thanh Từ chìm trong bóng tối như bị cách ly với bên ngoài, chìm vào khoảng không, không một tiếng động.
_____
#Bly