Rời Xa Giáo Thảo Cố Chấp

Chương 31




Trong đêm khuya, diễn đàn ẩn danh của Tam Trung bùng nổ.

Người hâm mộ số một của Nhị ca: [Hình ảnh] [Hình ảnh] Như hình, hôm nay có rất nhiều người gửi bài đều là tình cờ bắt gặp Nhị ca ở cổng trường đưa học sinh giỏi về.

Khi nào tôi mới có thể thi xong đại học: Tôi lúc đó có mặt tại hiện trường và tôi có thể làm chứng là Tạ Bệnh Miễn chủ động, học bá rất miễn cưỡng.

Cô gái xinh đẹp nhất vũ trụ: Tại sao lại duyệt bài này?

Tôi thực sự rất thích Tạ Bệnh Miễn:... trâu bò

Người tình trong mộng của Tạ Bệnh Miễn: Trước giờ ai lọt vào mắt Nhị ca cũng không quá 3 phút, không biết lần này kiên trì được bao lâu, thật mong cho nhanh tới ngày cậu ta bị đá.

Khi nào FETTER ra bài hát mới: Nếu Nhị ca thực sự thích cậu ấy, tôi vẫn tán thành. Ngược lại học bá có chút thảm, phải đối mặt với biết bao fan cuồng của Nhị ca.

Đại ca Tam Trung: Bây giờ còn có người không sợ chết mà tìm học bá gây phiền phức? Bọn mày đã quên cái năm Nhị ca mới chuyển tới hung tàn cỡ nào sao? Trước kia là Nhị ca chưa để ý người ta, hiện tại sẽ không quản?? Không ngờ lại dám duyệt loại bài kiểu này, không thấy cảnh cáo của Nhị ca từ cái tên mới bị đuổi học à?

Tạ Bệnh Miễn sờ đầu tôi: Lầu trên bị ngu à? Đây là diễn đàn ẩn danh, quản cái mẹ gì? Lòng mẹ bao la như Thái Bình Dương?

Con chó của Schrödinger: Quả thật, những người trên này sủa rất dữ. Thực tế thì không ai dám khiêu khích Nhị ca. Nếu bạn không sợ chết, bạn có thể thử.

Cô vợ hờ của Nhị ca: Lọt được vào mắt Nhị ca, học bá quá trâu bò. Tiểu bạch hoa lạnh lùng, kiêu ngạo ai mà không thích. Nhưng ai biết là có lạnh lùng thật hay không? Tôi cá là một tháng Nhị ca sẽ đá hắn ra chuồng gà.

Bảo bối của Thank: Một tháng dài quá, tui cá là hai tuần

Thank's guitar: Tui cá một tuần, khi cậu ta bị đá tui sẽ là người đầu tiên chuẩn bị sơn đỏ dội lên người cậu ta để chúc mừng

Hôm nay bạn có học không:...Thật là ác độc, mấy người có quá ít bài tập về nhà có phải không? Thốt ra được mấy câu này thật không biết ngại miệng, làm người mà không có cái tâm.

Tôi thực sự thích Tạ Bệnh Miễn: Lầu trên là thánh mẫu từ đâu tới? Với lòng cảm thông tràn trề như vậy, tôi chúc bạn cả đời không có được người mình thích, ngày mai ra ngoài cẩn thận bị xe đâm chết.

*

Khi Hạ Thanh Từ thức dậy vào sáng hôm sau, cậu vẫn còn hơi choáng váng. Khi mở mắt ra, khuôn mặt phóng to của Tạ Bệnh Miễn đập thẳng vào mắt cậu. Nhìn hắn ở khoảng cách gần, ngũ quan quả thực không thể chê vào đâu được.

Mặc dù rất ghét Tạ Bệnh Miễn, nhưng Hạ Thanh Từ phải thừa nhận rằng khuôn mặt này thực sự là một món quà của tạo hóa. Nhưng cậu biết, mặc dù Tạ Bệnh Miễn có ngoại hình tuyệt vời và gia cảnh khá tốt, nhưng linh hồn ẩn dưới lớp da người kia lại là một con súc sinh.

Cậu ngồi dậy, nhìn đồng hồ, rời khỏi giường và thuận tiện gọi ai đó.

"Tạ Bệnh Miễn."

Mới dậy không bao lâu, Hạ Thanh Từ cũng không có lãnh đạm như ngày thường, giọng nói trầm hơn một chút, nghe có chút mềm mại. Hắn không tỉnh, cậu nhìn khuôn mặt kia và đẩy hắn một cách không khách khí.

Hạ Thanh Từ không thích đến muộn nên thường dậy sớm vì thế lúc gọi hắn trời vẫn còn sớm, bây giờ mới chưa đến sáu rưỡi.

Tóc mái rủ xuống che khuất trán, lông mày sắc bén nhíu lại. Tạ Bệnh Miễn mở mắt ra, trong mắt hiện lên một chút u ám. Sau khi nhìn rõ đứa nào gọi mình vẻ u ám nơi đáy mắt mới chậm rãi tan đi.

Ánh mắt trở lại vẻ lười biếng thường ngày, Tạ Bệnh Miễn ngáp một cái, không có tinh thần nói: "Lớp trưởng, mấy giờ rồi, bên ngoài trời còn chưa sáng."

Hạ Thanh Từ nhìn thoáng qua cửa sổ, bên ngoài đã sáng trưng, vẫn là đầu thu nên chưa tới sáu giờ trời đã sáng, Tạ Bệnh Miễn chính là mở to mắt nói nhảm.

"Cậu ngủ thêm một lát đi." Hạ Thanh Từ nói, một mình đi rửa mặt, không quản Tạ Bệnh Miễn.

Ngụ ý là dù sao cậu cũng sẽ không đợi Tạ Bệnh Miễn, thu dọn đồ đạc xong sẽ rời đi, Tạ Bệnh Miễn muốn đến muộn thì cứ muộn đi.

"Tôi cũng không có nói là không dậy." Tạ Bệnh Miễn có chút bất đắc dĩ, từ trên giường đứng dậy, hai người cùng nhau làm vệ sinh cá nhân. Bên ngoài, Hạ Quốc An đã chuẩn bị xong bữa sáng, hôm nay đặc biệt làm thêm một suất.

Sau khi hai người ăn sáng, Hạ Thanh Từ dưới sự giám sát của Hạ Quốc An đã đến trường trên chiếc Kawasaki cùng Tạ Bệnh Miễn.

Thông thường, một học sinh đi mô tô nhìn thoáng qua có thể biết cậu ta là học sinh cá biệt. Dù không phải cá biệt thì nhất định cũng không phải là học sinh ngoan. Nhưng ba cậu lại không chịu nhìn ra, có lẽ nhìn ra cũng cố ý phớt lờ, trước khi rời đi liền dặn bọn họ đi chậm một chút.

"Đi đường cẩn thận, lần sau Tiểu Tạ lại tới chơi nữa nhé."

Tạ Bệnh Miễn mỉm cười đáp lại: "Con biết rồi chú, chú vào nhà đi, cháu sẽ đưa Tuế Tuế đến trường bình an."

Nghe thấy hai chữ "bình an" Hạ Thanh Từ không muốn ý kiến, lần này cậu đã rút kinh nghiệm trên tay không cầm gì cả, còn đội cả mũ bảo hiểm của Tạ Bệnh Miễn.

Tốt nhất đừng để xảy ra tai nạn, dù sao nếu xảy ra cũng là do Tạ Bệnh Miễn. Hắn đầu óc đã không tốt, đụng phải liền bị thiểu năng trí tuệ.

"Đừng chạy thẳng vào trường, dừng ở đầu đường là được, tôi tự đi vào."

Tạ Bệnh Miễn không nói một lời, chở Hạ Thanh Từ xuyên qua sân xi măng của tiểu khu, tới lối đi thì đạp chân ga tăng tốc, nở nụ cười nửa miệng, nói:

"Tại sao không thể vào trường? Đi với tôi xấu hổ đến vậy sao?"

"Sẽ phiền." Hạ Thanh Từ nói: "Nếu như cậu... "

Nếu hắn không muốn, cậu có thể xuống ngay bây giờ. Trước khi cậu có thể thốt ra những lời này, Tạ Bệnh Miễn đã rời khỏi tiểu khu, lái xe với tốc độ cao trên đường, răng môi bám đầy sương.

Hạ Thanh Từ hoa cả mắt, cậu không biết Tạ Bệnh Miễn làm thế nào để giữ được bình tĩnh với tốc độ nhanh như vậy, cậu cũng không thể không nắm lấy góc áo của Tạ Bệnh Miễn.

Tim Hạ Thanh Từ theo tốc độ xe mà vọt lên tận cuống họng. Không cần nghĩ cũng biết, Tạ Bệnh Miễn nhất định là cố ý, cậu dùng đầu ngón tay nắm chặt góc áo Tạ Bệnh Miễn, sắc mặt dần tái nhợt.

"Tạ Bệnh Miễn—" Trong giọng nói lạnh lùng có chút tức giận, khóe môi Hạ Thanh Từ mím chặt thành một đường thẳng, cậu không chịu nổi nữa: "Cậu không nghe thấy sao?"

"Đã nghe." Tạ Bệnh Miễn ở trước mặt trả lời, lười biếng nói: "Xin tôi đi, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ."

Hạ Thanh Từ làm sao có thể cầu xin, người này thường xuyên nói những lời quái dị, đáng lẽ cậu phải tức giận, nhưng xe hai bên và phong cảnh lướt qua khiến cậu mất tập trung. Dọc đường cậu không nói nữa, chỉ chú ý để không bị bay ra ngoài.

Đến trường, Tạ Bệnh Miễn không vào trường mà nghe theo Hạ Thanh Từ dừng lại ở con hẻm bên góc cổng trường.

"Tiểu lớp trưởng, đợi tôi một lát."

Tạ Bệnh Miễn muốn giúp cậu cởi mũ bảo hiểm, cậu tránh khỏi tay Tạ Bệnh Miễn, xuống xe, ném mũ vào lòng Tạ Bệnh Miễn, không quay đầu lại đi về phía cổng.

"Tuế Tuế."

Tạ Bệnh Miễn theo sát phía sau, đoạn đường này không có bao nhiêu người, nhưng vừa mới đi tới cổng trường, liền càng đông.

"Tuế Tuế, đừng đi nhanh như vậy."

Hạ Thanh Từ không thể không dừng lại khi nghe những lời đó, cậu không muốn trở thành đối tượng bị mọi người vây quanh. Hơn nữa, Tạ Bệnh Miễn là loại không biết xấu hổ có thể gọi cậu bất cứ khi nào, còn cố tình gọi bằng biệt danh.

Hạ Thanh Từ quay lại, mặt không chút thay đổi nhìn Tạ Bệnh Miễn. Đứng tại chỗ như vậy, cậu phát hiện có người nhìn mình, liền quay đầu liếc nhìn, sau đó dời tầm mắt.

"Cậu không biết đường?"

"Tôi không biết." Tạ Bệnh Miễn lười biếng thừa nhận: "Tôi trí nhớ không tốt, cho nên phải đi cùng cậu."

Hạ Thanh Từ nín giận trong lòng, nhanh chóng lấy lại trạng thái bình thường. Cậu không thể tranh cãi với thứ không biết xấu hổ này, vì vậy cậu phải từ từ bình tĩnh trở lại.

"Lớp trưởng, xe cậu hỏng rồi. Tuần này để tôi đưa cậu đến trường."

"Không cần." Hạ Thanh Từ thẳng thừng từ chối, thản nhiên nói: "Tối nay xe của tôi sẽ sửa."

Ba cậu nói sẽ sửa giúp cậu, nếu ba quên tối nay cậu sẽ tự đi sửa. Dù thế nào đi nữa cũng không thể để cho Tạ Bệnh Miễn chở mình.

"Như vậy à." Tạ Bệnh Miễn có chút tiếc nuối, sau đó nói: "Sau này cũng được, cậu gọi điện cho tôi, tôi có thể tới đón cậu."

Hạ Thanh Từ liếc Tạ Bệnh Miễn, nghĩ rằng mình sẽ không cần nó trong tương lai, vì vậy không đáp.

Hai người một trước một sau bước vào lớp.

Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ ở hàng sau hôm nay cũng đến sớm, hai người họ nhìn chằm chằm Tạ Bệnh Miễn với vẻ mặt như nhìn thấy ma, kinh ngạc và tò mò.

"Hai người thật sự cùng nhau tới đây, hôm qua ngủ cùng nhau sao?"

Diệp Kỳ hỏi, liếc nhìn Hạ Thanh Từ đang ngồi ghế trên và lén lút nói chuyện với Tạ Bệnh Miễn.

"Làm sao?" Tạ Bệnh Miễn nhướng mày: "Thực sự muốn biết?"

Mạnh Phi Du: "..." Hắn cảm thấy Nhị ca hôm qua chỉ là khoác lác, nhưng hai người này đã đi học cùng nhau đấy.

"Các cậu..." Diệp Kỳ muốn nói gì đó, bọn họ ngồi gần như vậy, Hạ Thanh Từ cư nhiên có thể nghe được.

Hạ Thanh Từ liếc nhìn ba người họ, Diệp Kỳ lập tức im lặng quay người đi không nói thêm gì, Mạnh Phi Du cũng xấu hổ, sẵn sàng đặt câu hỏi sau giờ học.

Buổi chiều là kỳ thi, sau khi thi xong sẽ đi thực nghiệm xã hội, buổi trưa Lão Trương đến đọc số báo danh, số báo danh thi hoàn toàn dựa theo kết quả mà sắp xếp.

Hạ Thanh Từ là người đầu tiên trong phòng thi đầu và Tạ Bệnh Miễn là người cuối cùng trong phòng thi cuối. Hai người cách nhau rất xa, một người ở tầng năm còn người kia ở tầng một.

Thầy Trương giải thích một số lưu ý trước kỳ thi rồi cuộn giấy thành một bó gõ trên bục mấy phát.

"Lần này cũng là để kiểm tra hiệu quả một kèm một của lớp chúng ta. Mặc dù thời gian chưa bao lâu nhưng có thể căn cứ vào các bài tập trước đó, một số nhóm hỗ trợ có thể nhìn ra tiến bộ rõ ràng. Kiểm tra hàng tháng là cách tốt nhất để kiểm tra hiệu quả của các em. Nhóm nào tiến bộ nhiều sẽ được khen ngợi, còn nhóm không tiến bộ hoặc thụt lùi sẽ bị phạt."

Có người không đồng tình: "Tại sao chỉ có khen mà không có thưởng?"

Nhưng thụt lùi thì lại bị phạt.

"Phần thưởng còn chưa định, nếu như là tiến bộ vượt bậc thì cũng không phải không thể cân nhắc." lão Trương nói: "Về phần hình phạt, nhất định phải có."

Hạ Thanh Từ không hy vọng Tạ Bệnh Miễn sẽ tiến bộ, thật tốt nếu hắn không thụt lùi.

Dù sao trong khoảng thời gian này, cậu cũng không có giảng gì nhiều cho Tạ Bệnh Miễn. Về phần thụt lùi... Tạ Bệnh Miễn đã là người cuối cùng, hắn hẳn là không có cách nào lùi nữa.

Không thể nào lấy được điểm âm trong bài thi.

Hạ Thanh Từ cũng không lo lắng. Buổi trưa khi đi vệ sinh trở lại Hạ Thanh Từ thấy trong ngăn bàn mình có nhiều hơn một hợp cơm xấu xí cùng với sữa bò. Tựa hồ biết có kỳ thì mà còn gửi thêm một quả trứng gà.

Trong phòng học không có ai, Hạ Thanh Từ đoán khả năng cao là Tạ Bệnh Miễn nên cậu đem hộp cơm đặt trở lại trong ngăn bàn của hắn, nhớ đến những gì lúc trước hắn có nói, hơi dừng một chút.

Hộp cơm, sữa và trứng liền được ném vào thùng rác.

Ngoài ra còn có một ghi chú được dán trên đó, bằng phông chữ uốn éo của học sinh tiểu học.

: đạt điểm cao

Còn có một trái tim xấu xí.

Hạ Thanh Từ và Tạ Bệnh Miễn ngồi cùng một bàn, cậu thật sự không biết Tạ Bệnh Miễn đã viết nó khi nào, nhưng cậu đã thấy tờ giấy ghi chú kiểu này trên bàn của của Diệp Kỳ, nó giống hệt tờ giấy trên hộp cơm trưa hôm nọ. Có lẽ là mượn của Diệp Kỳ.

Sau giờ trưa chính là kỳ thi, Tạ Bệnh Miễn chen chúc về lớp. Khi trở lại chỗ ngồi, ánh mắt rơi vào thùng rác ở góc cuối lớp, ánh mắt thoáng dừng.

_____

#Bly