Thành Nam vừa tỉnh lại, đã thấy một màu trắng toát của bệnh viện đập vào mắt, cánh tay đang cắm kim tiêm truyền nước. Tới lúc này anh mới nhận ra mình đã thực sự bệnh rồi. Thành Nam mệt mỏi đảo mắt lên, thấy gương mặt giống hệt anh ánh lên nét vui mừng:
“Cuối cùng em cũng tỉnh! Khi nãy làm anh muốn đứng tim!”
Người mà hiện tại anh không muốn gặp nhất chính là người anh song sinh này, thấy nụ cười của hắn, lồng ngực như bị đè nén đến nghẹt thở. Anh chậm rãi khép mắt lại nói:
“Anh đi ra ngoài đi.”
Thành Chương biết anh đang giận, hạ thấp giọng năn nỉ:
“Anh xin lỗi…”
Anh vẫn không đáp lời. Thành Chương hỏi:
“Người kia… Vĩnh Tân là gì của em?”
Thành Nam nghe nhắc tới Vĩnh Tân lại càng đau đớn nhắm chặt mắt lại. Thành Chương lại nói:
“Lúc em ngất đi, anh ta như một cơn gió chạy tới bế em lên, ngang nhiên ra lệnh cho anh lái xe đưa em đi bệnh viện. Trên đường anh ta đã ôm chặt em không rời. Có vẻ như… hai người không phải quan hệ bình thường…”
Thành Chương nhìn bờ vai đang run rẩy của anh, đoán được lần này hắn đã gây ra lỗi lầm cực nghiêm trọng. Từ trước tới giờ, dù Thành Nam rất ít khi mở miệng mắng người, nhưng đối với người anh song sinh này, anh luôn ngoại lệ mắng đến khi hắn không ngóc đầu lên nổi. Đã quen nghe mắng, giờ anh lại im lặng khiến hắn càng lo lắng.
Không khí căng thẳng bao trùm phòng bệnh, Thành Chương ngồi đó hứng chịu cơn thịnh nộ không lời của Thành Nam, sự im lặng còn đáng sợ hơn bất cứ hình phạt nào trên đời.
Bỗng cửa phòng bệnh bật mở, bước vào là ông Tâm, ba của hai người.
“Ba…”
Thành Nam nghe Thành Chương gọi ba, liền mở mắt ra.
Ông Tâm đi đến giường bệnh, rồi nhẹ giọng hỏi:
“Con sao rồi?”
Toàn thân kiệt quệ, đau lòng đến đổ bệnh, không còn hơi sức để nói chuyện, Thành Nam vẫn cố nặn ra một nụ cười:
“Con không sao.”
Ông Tâm gật đầu:
“Vậy ba cũng yên tâm.”
Thành Nam chống tay ngồi dậy, Thành Chương nhanh nhảu đỡ lấy nhưng ánh mắt sắc lẹm của anh làm hắn rụt tay lại. Ông Tâm nhìn anh, rồi thở dài:
“Ba có việc này muốn hỏi.”
“Ba cứ hỏi đi ạ.”
“Nguyên liệu để sản xuất nước giải khát, là con mua của công ty Sunday?”
Linh cảm lại có chuyện hay ho gì đó, Thành Nam thấy tim lại nảy lên, nét mặt tái nhợt như trở nên trong suốt:“Dạ phải… Có việc gì sao ba?”
“Giám đốc Sunday và trưởng ca sản xuất công ty nhà ta đã thông đồng với nhau. Con có biết chuyện này chưa?”
Thành Nam cảm thấy lỗ tai ong ong như có hàng vạn con côn trùng bay loạn trước mặt. Anh không ngồi vững được nữa, mà phải nghiêng người dựa vào thành giường.
“Con… không biết.”
“Ba đã bắt gặp tại trận hai người đó nói chuyện với nhau.”
Thành Nam cúi mặt, không nhìn rõ biểu cảm, chỉ thấy bờ vai anh run lên, miệng lầm bầm:
“Ra là vậy… ra là vậy…”
Thấy anh ngơ ngẩn như người mất hồn, Thành Chương liền hướng ông Tâm nói lớn:
“Ba! Thằng Nam còn chưa có khoẻ lại, ba tới đây nói những chuyện này với nó làm gì?”
Ông Tâm cũng dần lớn tiếng:
“Vậy chính nó cũng nghĩ xem, nó thành ra cái bộ dạng này là vì ai?”
Thành Chương thực sự phẫn nộ, tính đuổi ba mình về thì cửa phòng bệnh lại tiếp tục mở ra.
Người bước vào là Vĩnh Tân, trên tay cầm bọc đồ ăn nóng hổi. Thấy Thành Nam đã tỉnh, hắn vui mừng tiến lại gần, không để ý sự có mặt của ông Tâm lẫn không khí căng thẳng đang diễn ra.
Thành Nam nghe tiếng bước chân sát bên cạnh, liền ngẩng mặt lên, chạm ngay ánh mắt của Vĩnh Tân. Lửa giận ngùn ngụt bốc lên, anh xẵng giọng:
“Sao anh lại ở đây?”
“Anh…”
Vĩnh Tân ấp a ấp úng siết chặt bọc đồ ăn trong tay.
Giờ phút này sự có mặt của hắn khiến anh vô cùng khó chịu, Thành Nam không đợi hắn trả lời, tiếp tục nói:
“Tại sao anh làm thế với tôi? Bạn thân từ cấp hai à? Tôi đã ngu ngốc bị anh lừa dối. Hèn chi, hèn chi mà anh chủ động giới thiệu tôi cho anh ta! Thì ra ngay từ đầu anh đã có âm mưu! Anh đã từng bước lấy lòng tôi, rồi hại tôi lao đao. Anh đã dụ tôi bán công ty cho anh! Tôi quả nhiên là một tên ngốc! Cái gì mà của anh cũng là của em? Anh xem tôi như trò đùa, vậy mà còn mặt dày tới đây để làm gì?”
“Nam… Em nghe anh nói…”
“Còn gì để nói nữa?” Anh ngước gương mặt ngập tràn nỗi thất vọng lên nhìn hắn, rồi quát to:
“Cút khỏi đây ngay cho tôi!”
Thành Chương thấy Thành Nam kích động, sợ lại ảnh hưởng tới sức khoẻ, liền tiến tới vịn lấy cơ thể không ngừng run rẩy của anh. Rồi hắn trừng mắt nhìn Vĩnh Tân:
“Anh không nghe thấy gì sao? Mau về đi!”
Vĩnh Tân thấy người trên giường giận đến gương mặt tái xanh cũng chuyển đỏ, hít thở khó nhọc, đau lòng đưa tay muốn chạm vào anh, nhưng cuối cùng hắn đành rút tay về, thất thểu rời khỏi phòng bệnh.
Vĩnh Tân đi rồi, Thành Chương mới đặt tay lên lưng anh nhằm xoa dịu cơn giận. Nhưng khi tay hắn chạm vào, anh liền xoay người né tránh, đôi mắt đầy tơ máu. Từ nãy tới giờ anh đã chịu đựng không đả động gì tới người anh song sinh của mình rồi, nhưng khi Vĩnh Tân xuất hiện, nghĩ tới việc hắn ở bên cạnh mình, xem mình là Thành Chương, bỗng dưng thấy đau nhói trong tim. Anh cố nén giọng:
“Anh vẫn vô tư như vậy? Tôi hận anh ta một, hận anh gấp ngàn lần. Tại sao tôi lại có một người anh như anh chứ?”
Ban nãy Thành Chương còn muốn Thành Nam mắng hắn cho hả giận. Nhưng nhìn sắc mặt anh càng lúc càng kém, hắn không dám thêm dầu vào lửa, nhẹ giọng khuyên ngăn:
“Anh xin lỗi. Là anh không tốt. Em đừng giận mà hại sức khoẻ.”
“Ngay từ nhỏ chúng ta đã giống nhau như hai giọt nước. Anh lúc nào cũng hiếu động, phá phách, làm biết bao nhiêu chuyện động trời. Lần nào cũng là tôi đứng ra gánh tội hết cho anh. Anh cứ thế, thành thói quen giả mạo tôi đi gieo rắc tội lỗi khắp nơi. Ba mẹ xem tôi là đứa con hư hỏng, còn anh thì nhất mực ngoan hiền. Tính anh hoạt bát hay cười, tính tôi thì trầm lặng ít nói. Vì vậy mà họ thương anh nhiều hơn. Lúc nhỏ như vậy đã đành, trưởng thành rồi tại sao anh không khá hơn chút nào vậy? Anh hại tôi thê thảm như vậy chưa đủ sao?”
Thành Nam mắng câu nào đúng câu đó, khiến Thành Chương cứng họng không đáp trả lại được một lời. Hắn đã gây rắc rồi cho Thành Nam quá nhiều rồi. Chính bản thân hắn cũng đâu hề biết được số phận lại thích trêu đùa, để cho Thành Nam gặp Vĩnh Tân rồi phải lòng hắn ta. Lần này Thành Chương đã phạm lỗi lớn rồi. Hắn áy náy không thôi, tiến lại gần anh, nắm tay anh nói:
“Nam, anh xin lỗi, anh không lường trước hậu quả sẽ nghiêm trọng thế này…”
Thành Nam vô lực quay đi, hàng mi khẽ buông giấu đi sự đau đớn ẩn trong đôi mắt:
“Tôi không muốn dính dáng gì đến các người nữa. Con trai anh, anh mau đón về đi.”
Mặc dù quyết định rời xa Thành Dương thật khó khăn, nhưng hiện tại, nếu tiếp tục để cậu bé ở cùng, anh sợ rằng mình không quên được vết thương lòng do hai người kia gây ra.
“Nam…” Thành Chương đưa tay muốn chạm vào anh.
Nhưng Thành Nam không trả lời hắn nữa. Cơn chóng mặt ập tới khiến anh ngồi không vững, đưa tay ôm lấy đầu:
“Anh làm ơn… đi cho…”
Dứt lời, toàn thân vô lực ngã xuống.