Cậu thiếu niên lần trước đang ngồi trong quán, mặc đồng phục trường của Vĩnh Thuỳ, tay tiếp nhận phong bì từ một người đàn ông. Mặc dù người đó quay lưng lại, nhưng anh vẫn nhận ra bóng dáng quen thuộc…
Người từng mỉm cười thật dịu dàng, người từng dùng vòng tay ấm áp ôm lấy anh vào lòng, người từng nói sẽ không bao giờ rời xa… giờ phút này, đang ngồi đối diện cậu trai trẻ đã hại anh lao đao mấy bữa nay.
Trong lúc Thành Nam ngây ngốc ở cửa ra vào, hai người kia dường như đã xong giao dịch, cùng nhau đứng lên ra về. Vĩnh Tân không ngờ Thành Nam đã đứng đó từ lúc nào, vừa nhìn thấy anh, mặt mày liền biến sắc:
“Nam? Sao em lại ở đây?”
Thành Nam chua chát nói:
“Câu đó phải để tôi hỏi anh mới đúng.”
Vĩnh Tân nhìn sang bên cạnh, cậu bé đã nhanh chân chuồn mất. Hắn lại chuyển ánh mắt qua người anh, nói:
“Nghe anh giải thích.”
Thành Nam cố nén giọng:
“Còn giải thích gì nữa? Anh nghĩ tôi là thằng ngu chắc?”
Nói rồi anh xoay lưng tính bỏ đi, nhưng một trận chóng mặt ập tới khiến cả người chao đảo đứng không vững. Mấy bữa nay vì lo nghĩ nhiều chuyện, không ngủ đủ giấc nên tinh thần lẫn thể chất đều quá mệt mỏi. Vĩnh Tân vội vàng đỡ anh ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
“Em có sao không?”
Thành Nam một tay ôm đầu, một tay đẩy hắn ra:
“Anh còn quan tâm đến tôi làm gì?”
Vĩnh Tân nói:
“Em luôn là mối quan tâm duy nhất của anh.”
Thành Nam bật cười:
“Vậy anh nói đi, tại sao anh quen biết cậu ta? Lại còn đưa cho cậu ta cái gì kia?”
Vĩnh Tân thở dài:
“Là lỗi của anh. Anh đang sửa sai.”
“Sửa sai?”
Vĩnh Tân cúi mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh:
“Hôm đó, Vĩnh Thuỳ gửi cho anh những bức ảnh. Chắc em cũng rõ hơn ai hết những bức ảnh ấy có gì trong đó. Anh đang căng thẳng vì công việc, lại nhìn thấy em cùng người khác tay trong tay, dẫn Thành Dương đi chơi công viên… Lúc đó, anh đã sốc cỡ nào em có biết không?”
Thành Nam lặng người trong giây lát, rồi lạnh lùng hỏi:
“Thì sao?”
“Vĩnh Thuỳ nói, đang gặp em uống rượu một mình ở quán bar. Nó hỏi anh có muốn thử lòng em không? Lúc đó anh đã tuỳ hứng mà nói “Sao cũng được.” Ai ngờ nó làm thật. Khi trở về, nhìn thấy em cùng thằng nhóc kia ở trên giường, anh đã không muốn tin là thật. Lại thêm chuyện bức ảnh, chúng làm anh bàng hoàng, hoang mang, ngờ vực. Chính vì vậy, mà anh đã tránh mặt em…”
Thành Nam không biết khi nghe những lời này của hắn, anh nên vui hay nên buồn. Vì nổi hứng nhất thời mà lại đẩy cả hai vào tình huống này sao. Vĩnh Tân lại nói:
“Anh đã lựa chọn tin tưởng em. Anh gọi cho Vĩnh Thuỳ, tìm cách liên hệ với cậu bé đó. Nó đã khai ra, em không làm gì nó cả. Mọi chuyện chỉ là dàn dựng để chụp hình tung lên mạng, nhằm hạ bệ uy tín của em, đồng thời khiến anh nổi cơn ghen. Phong bì khi nãy, là số tiền mà anh muốn thằng bé đó gỡ hết những bức ảnh, lên bài đính chính… Ai ngờ, em lại xuất hiện đúng lúc này…”
Nói tới đây, Vĩnh Tân nhìn vào mắt anh:
“Anh thực sự muốn tin tưởng em… Nhưng…”
“Nhưng thế nào?”
Trong con ngươi đen láy như viên ngọc trai xinh đẹp phút chốc xuất hiện những vết nứt, chỉ trực chờ câu nói tiếp theo của người trước mặt mà vỡ tan thành tro bụi.
Vĩnh Tân nhắm mắt lại, thở dài hỏi:“Cậu ta là ai?”
Thành Nam bật cười:
“Anh muốn hỏi ai?”
Vĩnh Tân khổ sở nói:
“Em biết anh muốn hỏi ai mà. Cái người đi cùng em và bé Dương, rốt cục là ai? Còn anh, là ai trong cuộc đời em?”
Thành Nam không muốn cùng hắn đôi co, khoé môi lại cong lên nụ cười đắng chát. Dài dòng không phải là phong cách của anh. Thế la anh liền cầm điện thoại lên gọi cho Thành Chương:
“Anh đang ở đâu? Đến quán cafe X, đường Y gặp em có chút chuyện. Nhớ dẫn theo cả Việt.”
Nói rồi anh cúp máy, mang theo tia nhìn lạnh lẽo hướng thẳng Vĩnh Tân. Hắn không hiểu anh muốn gì, liền hỏi:
“Em gọi cho ai?”
Thành Nam lạnh nhạt đáp:
“Anh muốn biết cậu ta là ai, thì tôi sẽ cho anh gặp.”
Suốt một tiếng đồng hồ, cả hai không ai nói với ai một tiếng nào. Thành Nam ngồi im lìm, nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy gương mặt người đối diện. Từng giây từng phút trôi qua đối với anh như một quả bom nổ chậm cài trong tim, trực chờ tới đúng thời điểm mà phá tung lồng ngực nổ tan tành.
Vĩnh Tân chờ mãi cũng thấy nóng ruột, cuối cùng chịu không nổi đành lên tiếng:
“Rốt cục em muốn chờ ai?”
Hắn vừa dứt lời, một giọng nói lanh lảnh từ ngoài cửa truyền vào:
“Hây da, kẹt xe quá! Xin lỗi cục cưng! Sao tự dưng hẹn anh ra đây…”
Thành Chương chưa nói hết câu, bèn ngớ người ra khi nhìn thấy Vĩnh Tân. Thành Nam nghe giọng anh trai, chậm rãi mở mắt ra. Cả Vĩnh Tân và Thành Chương đều trơ ra như tượng, nhìn nhau không chớp mắt.
Thành Chương lắp bắp chỉ tay vào Vĩnh Tân:
“S… sao… sao anh lại ở đây?” Rồi hắn nhìn Thành Nam: “Em quen anh ta?”
Thành Nam cũng vô cùng kinh ngạc:
“Anh cũng quen?”
Thành Chương đưa tay vỗ trán, thầm than: “Chết tôi rồi!”
Rồi hắn rón rén lại gần, cùng với cậu người yêu tên Việt ngồi xuống.
Từ khi Thành Chương xuất hiện, Vĩnh Tân như người mất hồn dán chặt mắt vào người hắn. Thành Nam khẽ nhíu chân mày, dự cảm sắp có chuyện chẳng lành mà chính bản thân anh cũng chưa ngờ tới.
Thành Chương vẻ mặt thấp thỏm, cười giả lả, nhìn Vĩnh Tân, Thành Nam rồi người yêu, như đang lo sợ điều gì đó.
Thành Nam thấy thái độ lạ lùng của anh trai, liền hỏi:
“Anh quen anh ta?”
Thành Chương nghe em trai hỏi, giật bắn mình nhìn lên, gãi gãi đầu:
“Một chút…”
Thành Nam như vừa nhận ra chuyện gì đó, ánh mắt sắc lạnh nhìn Thành Chương, rồi bỗng chốc hoá bi thương rơi lên người Vĩnh Tân, kẻ cũng đang ngây ra ở phía đối diện.
“Một chút là làm sao?” Anh hỏi.
Thành Chương không hiểu vì sao anh lại nổi giận, nhấp nhỏm như ngồi trên gai nhọn.
Nhưng Thành Chương chưa kịp nói gì, thì Vĩnh Tân đã lên tiếng:
“Chân tháp Eiffel, có phải cậu đã gặp tôi ở đó.”
Thành Chương biết không thể kéo dài thời gian được nữa, hắn trả lời mà giật mình thon thót:
“À… ờ phải…”
Vĩnh Tân lại nói tiếp:
“Cậu đã nói mình buồn chán, cần người tâm sự. Cậu muốn lên trên tháp ngắm nhìn quang cảnh Paris tráng lệ nhưng lại sợ độ cao nên chỉ có thể đứng bên dưới tiếc nuối. Cậu thích nuôi chó nhưng lại dị ứng lông động vật… Cậu lại còn có chứng hay quên mặt của người khác…”
Thành Chương bắt đầu đổ mồ hôi hột, liếc nhìn em trai song sinh đang sa sầm nét mặt lại. Vĩnh Tân tiếp tục nói:
“Cậu đã hôn tôi và nói là muốn thử cảm giác với đàn ông.”
Vĩnh Tân nói tới đây, Thành Chương lại thấy giống như dao găm tứ phía như chỉa thẳng vào mình.
“Cậu nói mình tên Thành Nam. Cậu chấp nhận lời tỏ tình của tôi. Rồi đột nhiên biến mất không lời từ biệt.”
Vĩnh Tân dứt lời, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Thành Nam. Còn anh, dường như đã rõ mọi chuyện rồi, bất lực dựa lưng vào ghế.
Thành Chương thì bù lu bù loa chấp hai tay lại hết nhìn em trai đến nhìn người yêu, rối rít xin lỗi:
“Nam, Việt… đừng giận anh! Lúc đó tuổi trẻ bồng bột, thiếu suy nghĩ, anh thực sự, thực sự xin lỗi hai người!”
Rồi hắn quay sang Vĩnh Tân:
“Tôi cũng xin lỗi anh… Anh có thể quên hết chuyện ở Pháp được không? Hiện tại tôi có người yêu rồi. Tôi không muốn làm cậu ấy buồn.”
Vĩnh Tân không biết phải nói gì nữa. Chính bản thân hắn hiện tại cũng vô cùng hỗn loạn. Thành Nam là Thành Nam, nhưng hoá ra cũng không phải là Thành Nam. Rốt cục thì bấy lâu nay hắn đang theo đuổi ai? Người mà hắn muốn ở bên đời đời kiếp kiếp là ai đây?
Thành Nam ngồi chết lặng nghe Thành Chương bù lu bù loa mà đầu óc ong ong cả lên. Anh bật cười nhìn Vĩnh Tân rồi hướng mắt về phía Việt:
“Anh muốn biết cậu ta là ai, giờ thì đã rõ rồi chứ gì? Cậu ta là người yêu của anh trai song sinh của tôi.”
Nói rồi anh đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi. Đi một đoạn, Thành Chương liền túm lấy anh:
“Anh thề đó là lần cuối anh giả mạo em! Không còn lần sau! Em đừng giận anh mà…”
Thành Nam cảm giác cả người rã rời, gạt tay hắn ra, mệt mỏi nói:
“Anh quậy đủ chưa? Buông tôi ra. Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa!”
Nói rồi anh tiếp tục bước đi. Vừa ra tới cửa, bỗng cảm thấy đất trời nghiêng ngã, tay liền vịn lấy nắm cửa để chống đỡ, nhưng rốt cục toàn thân bủn rủn ngã xuống nền nhà.
Trước khi mất đi ý thức, anh chỉ kịp nghe Thành Chương rống gọi tên mình:
“Nam!”