Thoắt cái lại thêm một chủ nhật nữa đã đến. Như đã hẹn trước, Thành Nam sẽ để Thành Chương dẫn Thành Dương đi chơi một bữa và về thăm ông bà nội.
Cả ngày nhàm chán chỉ có một mình, Thành Nam lại lao vào việc công ty, rồi sau đó lăn ra ngủ.
Tới tối Thành Chương gọi điện xin phép cho Thành Dương ngủ lại nhà hắn qua đêm. Trong lòng anh bỗng nhiên trống rỗng, như sắp mất đi điều gì đó quan trọng. Thành Chương thật là tài, chỉ một ngày thôi mà đã khiến Thành Dương thích hắn, không những thế mà còn tình nguyện ở lại qua đêm. Khoé môi anh bất giác vẽ nên một nụ cười nhàn nhạt, trên đời này, cha con máu mủ ruột thịt còn chưa chắc ở bên nhau mãi, huống chi Thành Dương chỉ là “cháu” gọi anh bằng “chú” mà thôi. Anh tự an ủi, bên cạnh vẫn còn Vĩnh Tân, nhưng rốt cục, vẫn thấy không cân bằng. Hai người bọn họ, vốn là hai cá thể. Trước kia thì không sao, nhưng từ khi họ bước vào cuộc đời anh, không biết bắt đầu tự bao giờ, thiếu người này hay vắng người kia đã là một chuyện khó có thế chấp nhận.
Cả ngày ngủ bảnh mắt rồi, giờ không tài nào ngủ tiếp nữa. Thành Nam đưa mắt nhìn lên bên cạnh, bỗng dưng lại thấy nhớ Vĩnh Tân hơn bao giờ hết. Anh cầm điện thoại chủ động gọi cho hắn, nhưng không ai bắt máy.
Chán nản, anh ngồi dậy, suy nghĩ một lát, không hiểu sao lại muốn mượn rượu giải sầu. Thế là anh một mình đi đến quán bar quen thuộc ngày xưa hay lui tới.
Đã lâu Thành Nam không bước chân vào những nơi như thế này. Nói là quen thuộc, thực ra anh chưa bao giờ uống rượu ở đây. Lần cuối cùng anh ghé, có lẽ là mấy năm về trước, khi Thành Chương bị thất tình lần thứ n. Mỗi lần hắn chia tay một người là đều mò đến đây uống đến say bí tỉ, lúc nào anh cũng là người lôi cổ hắn về.
Thành Nam chưa từng nếm trải cảm giác thất tình, hay thất bại về bất cứ việc gì. Lần đầu tiên trong đời, bao nhiêu chuyện xảy ra khiến anh cảm thấy chơi vơi. Công ty không còn là của mình. Ba mẹ không nhìn mặt. Thành Chương trở về sắp mang Thành Dương đi. Bên cạnh anh giờ đây chỉ còn mỗi Vĩnh Tân. Mà hiện giờ hắn cũng không có bên cạnh để nghe anh than thở. Vốn dĩ, anh cũng chưa từng than thở với Vĩnh Tân. Từ xưa đến nay, anh luôn tự mình vượt qua những khó khăn trong cuộc đời.
Đứng ngập ngừng trước cửa quán một hồi lâu, Thành Nam cuối cùng cũng bước vào, ánh đèn mờ đủ màu sắc quay tròn làm anh nhất thời loá mắt. Tiếng nhạc xập xình dẫn bước anh đi đến quầy bar gần đó. Anh ngồi xuống chiếc ghế cao cao, mắt tìm kiếm bartender rồi thoáng nở một nụ cười xả giao nói:
“Pha cho tôi loại rượu mạnh nhất.”
Vài phút sau, thức uống anh yêu cầu đã ở trên bàn. Thành Nam lịch sự cảm ơn, rồi cầm lấy ly rượu loang loáng chất lỏng đỏ thẫm, nhấp một ngụm. Anh khẽ nhăn mặt, nghĩ thầm, loại rượu mạnh nhất, hoá ra chỉ có vậy, nhạt nhẽo vô vị.
Thành Nam cứ thế uống liền mấy ly nhưng vẫn không có cảm giác say. Chán nản, anh đứng dậy tính quay về. Nhưng một giọng nói quen thuộc cất lên làm đôi chân anh phải dừng lại.
“Ô, không ngờ lại gặp anh ở đây.”
Thành Nam quay lại phía sau, ngạc nhiên khi nhìn thấy Vĩnh Thuỳ. Cậu nhóc mười bảy tuổi với gương mặt xinh đẹp nhưng kiêu ngạo đang dò xét nhìn anh.
“Ngọn gió nào đưa anh tới đây vậy? Lại đi có một mình?”
Thành Nam hờ hững đáp:
“Mượn rượu giải sầu.”
Vĩnh Thuỳ thốt lên ngạc nhiên, ánh mắt có chút cười nhạo:
“Giải sầu? Không phải anh đang hạnh phúc với Tân sao? Đừng nói là chưa chi anh ấy đã chán anh rồi nha?”
“Không liên quan tới anh ấy.”
Vĩnh Thuỳ nheo mắt hỏi:
“Anh mượn rượu giải sầu, nhưng tôi chưa thấy anh giải được sầu rồi. Vẫn còn tỉnh táo vậy mà đã về?”
Thành Nam lắc đầu cười khổ:
“Tiếc là tôi có uống bao nhiêu cũng không say, còn ở đây để làm gì?”
Vĩnh Thuỳ bỗng dưng kéo tay anh lại, đi đến quầy bar:
“Đúng lúc tôi chỉ có một mình, cũng cần bạn rượu. Anh không say thì uống với tôi, nếu tôi gục trước, phiền anh đưa tôi về vậy.”
Thành Nam bị Vĩnh Thuỳ ấn xuống ghế ngồi, bất đắc dĩ đồng ý. Hai người bọn họ thoáng chốc uống hơn ba chai rượu mạnh. Thành Nam vẫn vô cùng tỉnh táo. Nhưng Vĩnh Thuỳ lại say bí tỉ nói năng loạn xạ:
“Anh ấy là một tên vô tâm nhất trên đời. Mười bảy năm ở trên đời, kể từ khi có nhận thức, tôi đã nghĩ anh ấy là của mình. Nhưng anh ấy chẳng bao giờ nhìn tôi! Anh thì có gì hay? Anh già rồi, lại còn có vợ, con. Anh yêu anh ấy làm sao bằng tôi được?”
Thành Nam vừa đỡ lấy Vĩnh Thuỳ, vừa nói:
“Cậu say rồi. Nhà cậu ở đâu, tôi đưa cậu về?”
Vĩnh Thuỳ đẩy anh ra, vung tay thật mạnh. Cả gương mặt ửng đỏ, hai mắt như muốn sụp xuống, nhưng vẫn cố sức kêu gào, như muốn át cả tiếng nhạc:
“Anh mặc kệ tôi! Cứ để tôi ở đây! Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không để yên cho anh cướp anh ấy đi dễ dàng vậy đâu…”
Nói rồi cả người cậu mềm nhũn ngã xuống, Thành Nam vội vàng đỡ lấy. Anh không biết nhà Vĩnh Thuỳ, lại không liên lạc được với Vĩnh Hà lẫn Vĩnh Tân, đành bấm bụng đưa cậu về nhà mình. Dù gì hôm nay Thành Dương không ở nhà, để cậu ta ngủ trong phòng nhóc một bữa là được rồi.
Vừa tới nơi, anh thả cậu xuống giường, rồi thở phào nhẹ nhõm. Thằng nhóc này tuy ngày thường ngổ ngáo, nhưng suy cho cùng cũng là cháu của Vĩnh Tân. Hơn nữa, cậu ta vẫn còn trẻ, người lớn như anh không cần phải chấp nhặt. Thành Nam nghĩ vậy, liền lấy chăn đắp gọn gàng lên người cậu ta.
Khi Thành Nam định ngồi dậy quay về phòng, thì Vĩnh Thuỳ bất ngờ mở mắt ra, dùng cả cánh tay kéo anh sà vào lòng mình. Thành Nam chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy sau gáy truyền đến cảm giác đau nhói như kiến cắn. Tầm nhìn bỗng dưng mờ ảo, mọi thứ trước mặt xoay tròn, ý thức dần dần chỉ còn một mảnh mơ hồ, cho đến khi mất hẳn, đôi mắt không làm chủ được nặng nề khép lại.
Vĩnh Thuỳ lúc này mới ngồi dậy, khoé môi nở một nụ cười thâm độc:
“Hôm nay thật là may mắn, con mồi tự động tìm đến tay. Tôi sẽ khiến cho anh thân bại, danh liệt. Xem anh có còn kiêu ngạo nữa hay không.”
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thành Nam cảm thấy cả người đau nhức, đầu óc lâng lâng như thể đã quên mất chuyện gì. Anh bỗng giật mình nhìn sang bên cạnh, phát hiện một thân hình đang vùi trong chăn, để lộ phần lưng trần trắng nõn. Kỳ lạ, không lẽ tối qua Vĩnh Tân đã về, lại chui lên giường ngủ lúc nào mà anh không biết được?
Nhưng… Vĩnh Tân không thể nào có làn da trắng không tì vết như vậy được. Lúc này, anh mới giật mình, thấy có gì đó sai sai, bật người ngồi dậy, sau gáy nhói lên một cái làm anh khẽ kêu lên. Hôm qua sau khi đưa Vĩnh Thuỳ về phòng Thành Dương, anh bỗng dưng bị ai dùng vật nhọn đâm vào sau gáy. Sau đó ngã xuống không biết chuyện gì nữa. Giờ tỉnh lại thì đã ở trong phòng của mình. Người bên cạnh không phải Vĩnh Tân… thì là ai?
Thành Nam cả kinh giở tấm chăn đang che đi nửa thân dưới của người đang nằm sấp kia, hồn phách bỗng lên mây khi thấy phần còn lại của cậu ta không một mảnh vải. Anh nhìn lại bản thân mình cũng không mặc quần áo. Người kia từ từ tỉnh dậy, gương mặt lạ hoắc mơ màng nhìn anh. Thành Nam bất ngờ, toàn thân cứng đơ, lắp bắp hỏi:
“Cậu là ai?”
Anh vừa dứt câu, cửa phòng bỗng vang lên tiếng lạch cạch, rồi bật mở. Người bước vào là Vĩnh Tân. Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt hắn sửng sốt đến bàng hoàng. Hắn đứng bất động nhìn anh, không thốt nên lời.
Cậu trai trẻ lạ mặt thấy Vĩnh Tân xuất hiện, không những không xấu hổ, còn bất ngờ chồm lên ôm lấy Thành Nam, nũng nịu:
“Anh thiệt xấu xa. Sao nói người yêu ngày mai mới về, giờ ảnh đứng trước cửa rồi. Người ta biết làm sao đây?”
Thành Nam không biết cậu ta đang nói nhăng nói cuội điều gì, vội đẩy ra:
“Cậu là ai? Sao ở trên giường tôi ăn nói linh tinh?”
Vừa dứt lời, anh đã thấy Vĩnh Tân xoay lưng bỏ đi. Thành Nam toan đuổi theo, nhưng sực nhớ ra trên người không mảnh vải che thân, liền bất lực nhìn hắn biến mất khỏi tầm mắt.