Nhìn thấy Thành Nam trở về nhà với sắc mặt không thể kém hơn, Vĩnh Tân lo lắng không thôi. Hắn dìu anh ngồi vào ghế, nhẹ nhàng xoa bóp lưng cho anh:
“Tình hình thế nào rồi?”
Thành Nam lắc đầu:
“Có lẽ em sắp không chống đỡ nổi nữa rồi…”
Vĩnh Tân im lặng một lúc rồi nói:
“Vẫn còn một cách.”
Thành Nam quay lại nhìn hắn, hỏi:
“Cách gì?”
“Sát nhập với anh. Anh sẽ giúp em vực dậy.”
Thành Nam lắc đầu:
“Như vậy có khác nào bán công ty đâu? Em không thể làm thế.”
Vĩnh Tân ôm lấy anh, mỉm cười dịu dàng:
“Hiện giờ nếu lấy danh nghĩa là công ty cũ, thì người tiêu dùng sẽ không tin tưởng mà ủng hộ. Chỉ có cách thay tên đổi họ, thì mới có thể một lần nữa tiếp cận khách hàng. Chắc hẳn em không muốn loại thức uống mình đã dành biết bao tâm huyết sẽ biến mất vĩnh viễn chứ? Dù là công ty con, nhưng em vẫn là Tổng Giám Đốc. Đợi khi mọi chuyện lắng xuống, công ty bắt đầu ổn định trở lại, lúc đó em tách ra khôi phục thương hiệu vẫn chưa muộn. Hơn nữa…”
Thành Nam im lặng nghe hắn nói tiếp:
“Của anh sau này cũng là của em. Của em sẽ là của Thành Dương. Chúng ta giờ đây có khác gì người một nhà đâu. Phải không?”
“Nhưng…” Anh còn chưa nói, Thành Dương không phải con ruột mình.
“Em cứ từ từ suy nghĩ. Cho dù em không đồng ý, thì sau này dẫu có chuyện gì xảy ra, anh vẫn lo được cho cha con em.”
Thành Nam không muốn mắc nợ bất cứ ai, ngay cả khi đó là Vĩnh Tân. Dù rằng hắn không được tính là người ngoài, nhưng lòng tự trọng không cho phép anh làm như vậy. Thà rằng nhận sự giúp đỡ của người khác, nhất định không nhờ đến Vĩnh Tân.
Anh đã gọi điện khắp nơi, nhờ những mối quan hệ của bản thân từ xưa đến nay để tìm sự giúp đỡ. Nhưng những gì anh nhận lại chỉ là cái lắc đầu vô cảm. Ba anh tuy vẫn còn giận, nhưng không nỡ bỏ mặc anh một mình, cũng dùng mối quan hệ để tìm chút hy vọng nhỏ nhoi, rốt cục không khá hơn là bao. Thương trường là chiến trường, những người đã từng vỗ ngực xưng anh em chiến hữu, thì ra chỉ là vỏ bọc bên ngoài. Chỉ cần anh ngã ngựa, thì họ sẽ thừa nước giẫm đạp, không cho anh có cơ hội ngóc đầu lên được.
Kế toán trưởng biển thủ công quỹ, bỏ trốn, bị bắt. Tình hình đã khốn khó lại càng lao đao hơn bao giờ hết. Công ty mất khả năng chi trả, nợ chồng nợ. Lần này, Thành Nam chính thức gục ngã. Anh chưa từng nếm trải mùi vị thất bại, cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết.
Ngọc sáng đến mấy còn có tì vết. Con người ai mà không có lúc mắc sai lầm. Nhưng sai lầm lớn nhất đời anh chính là không biết mình mắc sai lầm ở đâu.
“Em đồng ý sát nhập với công ty anh.” Cuối cùng anh đành cắn răng nói với Vĩnh Tân.
Mọi thủ tục được ký kết thuận lợi. Công ty Thành Nam chính thức là một công ty thành viên của Tập Đoàn Vĩnh Phát. Anh vẫn là Tổng Giám Đốc, nhưng chỉ có sự khác biệt là phải chịu sự quản lý của Chủ Tịch là Vĩnh Tân, anh không còn là ông chủ nữa.
Chuyện này làm Thành Nam buồn bực suốt một thời gian dài. Những lúc đó, Vĩnh Tân lúc nào cũng dịu dàng an ủi, khiến anh cũng cảm thấy mình dần được chữa lành.
Một ngày tháng bảy oi bức, Vĩnh Tân phải đi công tác nước ngoài. Cuối tuần hai cha con Thành Nam lười nhác ở nhà, nhàn nhã vô cùng. Thành Nam vẫn tay ôm laptop vừa làm việc vừa giải trí. Thành Dương thì hết xem tivi, chơi lắp ráp, rồi lại lấy bài vở ra ôn tập.
Cứ ngỡ một ngày sẽ trôi qua bình lặng như thế, bỗng dưng tiếng chuông cửa reo inh ỏi khiến mọi hoạt động của hai cha con tạm gián đoạn. Thành Nam im lặng nhìn ra ngoài, thấy dì Tuyết chạy đi mở cửa cho người vừa bấm chuông. Chưa ai kịp phản ứng thì người nọ nhanh như một cơn gió nhào tới ôm chầm lấy anh:
“Anh đã về rồi nè!!!”
Thành Dương ngồi kế bên vừa nhìn thấy người nọ, mắt chữ A miệng chữ O không nói nên lời. Khi không lại xuất hiện một người giống hệt ba Nam, làm nhóc hoa cả mắt.
Thành Chương từ đâu xuất hiện khiến Thành Nam vô cùng bất ngờ. Cứ tưởng hắn đã bốc hơi vĩnh viễn khỏi trái đất luôn rồi cơ chứ. Thành Nam bị hắn ôm đến ngạt thở, đẩy hắn ra, nhăn mặt hỏi:
“Sao anh lại về đây?”
Thành Chương tràn đầy năng lượng, ào ào nói:
“Cục cưng của anh vừa hết đợt trao đổi nhân sự ở Pháp, phải về Việt Nam tiếp tục công tác. Anh cũng về theo thôi.”
Thành Nam nheo mắt nhìn hắn:
“Chỉ có thế?”
Thành Chương gật đầu:
“Chứ em còn muốn sao nữa?”
Thành Nam nhún vai:
“Ừm, miễn sao anh đừng gây thêm rắc rối cho em là được rồi.”
“Em yên tâm, anh đã hứa là sẽ không đóng giả thành em nữa.”
Nói rồi hắn liếc nhìn Thành Dương nãy giờ vẫn đang ngơ ngác:
“Bé Dương phải không? Đã lớn chừng này rồi sao?”
Nói rồi hắn đưa tay tính xoa đầu nhóc. Thành Dương mang thái độ cảnh giác, nghiêng đầu né sang một bên hỏi:
“Ba ơi, chú này là ai? Sao nhìn y hệt ba vậy?”
Thành Chương vô tư trả lời:
“Chú gì mà chú? Là… Ưm.”
Hắn chưa nói hết câu đã bị Thành Nam bịt miệng kéo đi ra ngoài. Anh khẽ mắng:
“Anh làm cái gì vậy? Ít ra cũng phải cho thằng bé có thời gian thích ứng. Chưa chi đã vồ vập như vậy!”
Thành Chương gật gù:
“Cũng phải. Em cứ từ từ tìm cơ hội nói chuyện với bé Dương. Người yêu anh sau khi nghe anh thú tội đã chấp nhận thằng bé. Đợi khi nào ổn định chỗ ở, anh sẽ đón thằng bé về.”
Thành Nam nghe Thành Chương nói vậy, một nỗi hụt hẫng trào dâng trong lòng. Dẫu biết chuyện này sớm muộn cũng xảy ra, nhưng anh không ngờ lại nhanh đến vậy. Anh đã xem Thành Dương là một phần không thể thiếu trong cuộc sống, nay nghĩ tới việc phải rời xa nhóc là không thể chịu nổi. Nhưng cậu bé là con ruột của Thành Chương, anh có tư cách gì để giành quyền nuôi dưỡng cơ chứ. Cuối cùng, anh đành gượng cười:
“Được thôi. Em sẽ lựa lời nói chuyện với thằng bé.”
Thành Chương nghe anh nói vậy, vô từ cười rộ lên:
“Vậy là tốt quá rồi! Anh cứ tưởng người yêu anh sẽ phản đối, ai dè cậu ấy còn rất hào hứng. Bảo là cả hai không thể có con chung. Nay có một đứa bé là con của anh ở cùng thì còn gì tuyệt hơn. Cậu ấy đặc biệt thích trẻ con nha….”
Thành Nam nhìn vẻ mặt giống mình như đúc trưng ra bộ dạng láo nháo, lại còn nụ cười sáng bừng kéo dài đến mang tai không chút tiết chế, cảm thấy khó coi hết sức. Nhưng anh chợt nhận ra có gì đó sai sai, liền hỏi lại:
“Anh vừa gọi người yêu là cậu ấy? Rồi còn không thể có con chung? Anh yêu đàn ông?”
Gương mặt Thành Chương bỗng dưng chuyển đỏ, hắn đưa tay gãi đầu:
“Chuyện này chính anh cũng không dám tin. Nhưng mà, kể từ khi gặp cậu ấy, anh chẳng còn hứng thú với bất cứ ai nữa. Giống như anh đã tìm ra chân lý của đời mình vậy.”
Thành Nam thở dài. Nếu ba mẹ anh biết được cả hai người con trai của ông bà đều thích người cùng giới chẳng biết có sốc mà lên cơn đau tim không. Nhưng nghĩ lại thì không chừng đây lại là điều hay. Ba mẹ thương nhất Thành Chương, sẽ không nỡ trách mắng hắn quá hai câu. Chỉ cần họ chấp nhận chuyện của Thành Chương, thì có lẽ anh cũng sẽ được hưởng ké. Thành Nam cố biến đó thành chuyện vui, nhưng rốt cục thì vui không nổi. Tại sao hạnh phúc của anh, lại phải phụ thuộc vào người anh song sinh mặt dày vô sỉ như hắn chứ?
Thành Chương quơ quơ tay trước mặt anh, hỏi:
“Sao mặt mày ủ dột vậy? Cuối tuần sau cùng anh về nhà đi. Lâu rồi không gặp ba mẹ, nhớ chết đi được. Dẫn bé Dương theo nữa.”
Thành Nam nghe hai chữ “về nhà” mà đầu ong ong cả lên. Từ chuyện công ty đến chuyện tình cảm, ba mẹ đã từ mặt anh rồi, làm gì có dũng khí mà bước vào căn nhà đó nữa. Anh đành tìm cớ thoái thoát:
“Chủ nhật em có cuộc họp quan trọng rồi. Anh dẫn bé Dương đi đi. Nhân tiện làm thân với thằng bé, sau này nhận nhau sẽ dễ dàng hơn.”
Nghe anh từ chối, mặt mày Thành Chương bí xị. Nhưng hắn không biết làm gì hơn, miễn cưỡng gật đầu.