Redoing My Youth A Second Time, A Cheery Summer With A Lonely Girl

Mở đầu




Cơn mưa đang trút xuống cùng tiếng rơi không ngớt. Trong tầm mắt chỉ còn lại một màu trắng xóa. Vì thời tiết nồm đặc trưng của tháng bảy, những giọt nước li ti dần hình thành bám vào trên áo, gây khó chịu ngay cả khi đã đứng dưới ô.

“Này, đi thêm một tăng nữa nhé.” Một người phụ nữ tựa vào cánh tay tôi đề nghị một cách quyến rũ.

“Kìa kìa, vào bar kìa nhé? Tóc tôi ướt nhẹp rồi. Giờ chỉ muốn chui vô chỗ nào trú mưa liền à.”

“Hoặc không thì quán Karaoke ở đằng kia nhé? À, nếu anh muốn, thì ở lại khách sạn cũng được…”

“...”

“Xin lỗi, hôm nay tới đây thôi.”

“Hả?”

“...Tôi hết hứng uống rồi, xin cô về đi cho.”

“Ơ thật sao? Giờ mới có một giờ sáng thôi mà? Đêm còn dài lắm.”

“...”

“Anh thực sự sẽ về nhà sao? Thật á?”

“...”

“Hờ, chán thật sự. Tôi làm thế chẳng qua là vì nhan sắc của anh thôi, mất hứng quá đi. Có gặp tôi lần nữa thì đừng mơ tôi lại gần nhé.”

Sau khi phàn nàn xong, người phụ nữ bỏ đi về.

Tôi nhìn theo hình bóng quay gót bỏ đi của cô ta trước khi dậm chân xuống đất, cảm giác mọi thứ đều trống rỗng.

Những ánh đèn Neon náo nhiệt, cơn mưa xối xả trước mắt tôi, người phụ nữ vừa cười bên cạnh tôi cách đây mấy giây trước tôi chưa kịp biết tên…



Nhưng thứ trống rỗng lại là tôi, là chính tôi.

Dựa vào chiếc hàng rào bảo vệ ở bên cạnh để ổn định lại cơ thể run rẩy này, tôi loạng choạng bước dọc theo khu phố cũ.

Vì sao chuyện lại tới mức này? Đối với người ngoài cuộc, nhìn vào cuộc sống tôi có vẻ như thuận buồm xuôi gió, thậm chí có thể coi là lý tưởng.

Nhưng sâu trong tim tôi như một hố đen vô đáy. Cái hố đó mỗi lúc một lớn hơn, đe dọa nuốt chửng lấy tôi. Cuộc sống này với tôi hoàn toàn đơn điệu khi tôi đã mất đi tất thảy hy vọng và tất cả mọi thứ.


Vì sao chuyện lại tới mức này?

Tôi tự hỏi một lần nữa, đầu óc thì mụ mị do rượu.

“...”

Thậm chí tôi còn chẳng phải bận tâm tới việc đó. Cho dù tự hỏi bao nhiêu lần nữa thì sự thật…vẫn chỉ có một mà thôi.

Tôi tin chắc rằng sự việc xảy ra vào mùa hè năm đó...một thập kỷ trước, đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời tôi. Giờ đây khi nhìn lại quá khứ, trong tôi vẫn còn một khúc mắc lớn

Rằng tại sao khi đó cô ấy lại làm vậy? Tại sao cô ấy lại đi biệt tích như vậy, đi và rồi để lại một câu hỏi vĩnh viễn không có lời giải.

Đã biết bao nhiêu lần tôi tự vấn trong suốt mười năm qua?

Ngay cả bây giờ, tôi vẫn không thể hiểu được ý đồ đằng sau những hành động của cô ấy.

“...”

Nếu như có thể quay lại mười năm trước…

Ý nghĩ đó chẳng giống tôi một chút nào.Chắc hẳn là vì hôm nay chính là ngày tôi không thể nào quên được. Ngay lúc đó, tầm nhìn của tôi đột nhiên trở nên trắng xóa.


Ngay sau đó, một tiếng còi xe inh ỏi vang lên. Cùng lúc ấy tôi cảm nhận được một cơn ớn lạnh vụt qua cơ thể khi âm thanh như thể bị lê đi dưới đất mỗi lúc một gần.

Tầm nhìn của tôi quay cuồng, sau khi thế giới quay vòng vài lần, nó đã dừng lại với tư thế tôi đang nằm ngửa. Với cơn đau dữ dội khắp cơ thể, tôi nhận ra muộn màng cảm giác lạnh buốt ở sau gáy chính là phần nhựa đường.

Tôi đã bị đâm…

Âm thanh mở cửa xe vang lên và cảm giác như ai đó đang tiến lại gần chỗ tôi.

“M, Mình đã” hoặc là “B, Bởi vì cậu ta đột nhiên nhảy ra…” hoặc “Ơ, hình như đây là diễn viên mà, cậu Fuji…?” Chắc là tôi đã nghe được thế, mà tôi cũng không chú ý lắm do cơn đau đớn khắp cơ thể.

Sau đó, ông ta hét lên gì đó rồi lên xe bỏ chạy. Ông ta rõ ràng là không hề có ý định giúp tôi.

“...”

Mà cũng tốt thôi, sống trống rỗng thế này, thì bây giờ có kết thúc cuộc đời này cũng có sao chứ. Tôi đã nghĩ thế khi ý thức chìm vào hư vô.


Chỉ ước rằng có thể để tôi làm nốt một việc…

Tôi không rõ là điều ước của mình có chạm tới ai hay không.

Rắc

"Hả..?"

Tôi nghe tiếng bước chân.D

Tôi nghĩ đó chỉ là ảo giác.

Có lẽ đó chỉ là một giấc mộng hồng được một vị thần tùy hứng tạo ra cho tôi trong những giây phút cuối đời.


Nhưng... điều đó không thể xảy ra

Không thể nào sai được.

Akimiya Hazumi.

Tôi không bao giờ nhầm lẫn được khuôn mặt của cô ấy với ảo giác hay là bất cứ mánh khóe rẻ tiền nào.

Ngay cả khi lần cuối tôi gặp cô ấy là vào mười năm trước thì vẫn chắc chắn là không thể.

“...”

Tôi cảm nhận được một sự hiện diện cúi xuống bên tôi.

Một khuôn mặt sát lại gần tôi.

Đột nhiên, mũi tôi bị kích thích bởi một mùi hướng dương quá đỗi quen thuộc hồi đó.

Một cảm giác lạnh lẽo trên môi tôi.

Gần như cùng lúc với việc tôi nhận ra rằng đó là một nụ hôn, thì tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ dần. Thứ cuối cùng mà tôi thấy trước khi mất đi ý thức hoàn toàn chính là nụ cười có phần nào đó cô đơn của cô ấy.

Cái ý nghĩa tôi muốn vẽ nên nụ cười đó…Có lẽ là sự hối tiếc cuối cùng của tôi.