Cách, cách, cách…Thịch!
Tôi giật mình tỉnh dậy, cơn nhức mỏi chạy khắp cả cơ thể.
“Thình thịch, thình thịch, thình thịch,...”
Một cơn đau âm ỉ chạy khắp sống lưng.
Khi tôi mở mắt ra, xoa bóp lấy phần eo bằng tay phải, một trần nhà màu trắng xa lạ hiện lên trước tầm nhìn mơ hồ của tôi.
“Đây là đâu vậy…?”
Không, nơi này không hẳn là xa lạ. Trước đây tôi đã từng nhìn lên tấm trần nhà này rồi. Không chỉ là một lần mà còn là vô số lần…Chỉ là, giờ tôi không thể nhớ được là nó ở đâu.
Tôi đã làm những gì vào ngày hôm trước vậy…?
Tôi cố gắng gom góp lại những ký ức mơ hồ của mình.
Dần dần, những mảnh ký ức rời rạc bắt đầu ghép lại. Đúng rồi, sáng hôm qua tôi đã đến văn phòng để tham gia một cuộc phỏng vấn ở trên tạp chí. Cả chiều tôi đóng phim truyền hình ở một công ty gần đó tới tận đêm khuya. Tới tối, tôi đến quán bar của một người quen, vừa uống và nói chuyện với một người phụ nữ mới gặp lần đầu, và sau đó…
“...Chẳng phải mình đã bị xe tông sao?”
Tiếng phanh xe rít lên, mùi cao su khét lẹt tởm lợm cùng cơn đau đớn khắp thân thể.
Cái cảm giác chân thực khi ấy dần trở lại bên tôi.
Điều đó chắc chắn đã xảy ra,
Vậy đây là bệnh viện sao? Không, nhìn không giống…
Những thứ xung quanh tôi quá chân thực nếu đây là bệnh viện.
Nào là bộ điều khiển trò chơi bị ném lăn lóc sang một bên, rồi tới một cuốn tạp chí anime còn đang đọc dở và bỏ xó một góc, hay thậm chí là một quả bóng bằng giấy đã bị nhàu nát, dĩ nhiên là chẳng có bệnh viện nào mà có những thứ đó cả.
Tôi quan sát xung quanh để nắm bắt tình hình thì đúng lúc đó.
“Anh hai, anh làm ầm gì vậy trời!”
Cánh cửa bật tung, một cô gái đang mặc đồng phục học sinh lao vào.
“Mới sáng sớm mà anh đã ầm ĩ cái gì vậy? Đang đấu vật Sumo hả? Cho em yên ổn ăn sáng thì anh lăn đùng ra chết hay gì.”
“...”
“À mà, mẹ kêu anh dậy nhanh lên đấy. Mẹ phải chờ tới khi anh ăn xong mới dọn được kìa…Ơ, anh sao vậy?”
“...”
“Hả, cái gì vậy? Anh nhìn chằm chằm vậy trông ghê lắm…”
“Em là…Akari sao?”
“Hả? Anh lảm nhảm gì vậy? Không em thì con ai vào đây? Anh ấm đầu đấy à?”
Em ấy nói như thể đang thực sự hoang mang vậy.
Fujigaya Akari
Không nhầm được-là em gái tôi.
Nhưng em gái tôi chỉ kém tôi một tuổi, năm nay cũng phải hai mươi lăm tuổi rồi. Chưa kể, chúng tôi đã tách ra ở riêng kể từ khi em ấy tốt nghiệp trung học và chuyển đi.
Vậy tại sao em ấy lại đang ở đây và cư xử tự nhiên như ở nhà thế này…?
“Tại sao Akari lại…? Khoan, không, là mình đang làm sao vậy…?”
Khi tôi đang hoang mang và không thể hiểu được tình hình, em gái tôi nheo mắt nghi ngờ
“Anh vẫn còn đang ngái ngủ hả? Trời ạ, cô em gái dễ thương của anh đây đã phải vất vả lên tận phòng anh để lôi anh dậy đấy. Với cả, tự dưng anh đổi cách xưng hô với em làm gì vậy?”
“Phòng anh ư…?”
“Hả? Em vừa mới nói đó. Đây là phòng của anh mà.”
Với những lời đó, tôi cuối cùng cũng nhận thức được.
Đúng rồi, đây là nhà của tôi.
Nhà tôi…phòng tôi
Tôi đã không nhận ra vì đã gần bảy năm trôi qua từ lúc mà tôi nhìn nó lần cuối và chuyển đi nơi khác.
Nhưng rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi bị tai nạn, bất tỉnh và rồi đưa về nhà hay sao…?
Có gì đó không ổn lắm.
Trực giác hay còn là giác quan thứ sáu trong tôi mách bảo rằng tình hình hiện tại không hề đơn giản như vậy.
Hơn hết…Tại sao em gái tôi lại mặc đồng phục?
Rõ ràng nó là đồng phục học sinh. Theo những gì tôi biết thì em ấy không hề có sở thích cosplay, em ấy cũng không làm ở quán cà phê hầu gái nào hay bất cứ cái gì tương tự.
Quan trọng nhất là.
“Thật đấy, anh sao vậy? Cái kiểu nhìn chằm chằm vào em vậy ghê quá đi…”
Em gái tôi trông…rất trẻ so với người sẽ bước sang tuổi hai mươi lăm vào năm nay.
Đúng vậy, nhìn em ấy như quay trở lại thời cấp hai vậy.
“...”
Với ý nghĩa về một khả năng vụt qua trong đầu, tôi liền bật dậy khỏi giường.
Dù là không thể, tôi vẫn phải xác nhận.
Tôi chạy thẳng tới chiếc gương đứng đặt trong góc phòng.
Đó là món đồ rẻ tiền chỉ với một trăm yên, tôi đã mua nó ở một cửa hàng trong khu phố khi tôi vào cấp hai. Một cái gương như bao cái gương khác.
Nhìn bộ màu và tập phác thảo ở bên cạnh khiến tôi cảm thấy nhói ở lồng ngực, nhưng… Chuyện đó tính sau.
Nuốt nước bọt, tôi nhìn vào trong gương.
Và tôi thấy…
“...Đùa sao…”
Không thể nhầm lẫn được…đây là tôi của năm mười bốn, nhìn không khác gì học sinh cấp hai.
Có lẽ đây chỉ là một giấc mơ.
Một ảo giác do não tôi tạo ra để xua tan cơn đau khi đứng giữa ranh giới sống chết sau vụ tai nạn.
Hoặc có lẽ đây là hồi quang phản chiếu.
Nhưng cho dù tôi có tự tát má thế nào, hay là để cô em gái đang khó chịu kia búng trán liên tục, chẳng có vẻ gì là tôi sẽ tỉnh cả. Chỉ có cơn đau và ánh nhìn sắc bén của em gái đâm vào tôi như thể tôi là một kẻ khả nghi vậy.
Vậy, có thể là không phải như vậy.
Đây không phải là một giấc mơ hay là một cái ảo giác thoáng qua về cuộc đời tôi, có lẽ…Tôi thực sự đã quay trở lại thời cấp hai của mình…
Tôi nhớ mang máng thông tin về loại hiện tượng này.
Bước nhảy thời gian.
Đó là thuật ngữ tôi vừa nghĩ đến.
Tôi chắc chắn đây là…Một hiện tượng mà chỉ có ý thức di chuyển xuyên thời gian, sau đó nhập vào cơ thể của chính mình trong quá khứ hoặc ở tương lai.
Tôi nhớ khá rõ vì tôi cũng vừa quay một bộ phim về chủ đề đó cách đây không lâu.
“Là thật sao…?”
Nhưng chuyện này liệu có thể thực sự xảy ra không?
Cái ý nghĩa về ý thức du hành trở lại quá khứ nghe như viễn tưởng vậy….
Sẽ hợp lý hơn nếu như cho rằng đây là tôi đang bất tỉnh sau vụ tai nạn và mắc kẹt trong một giấc mơ, hoặc có khi là tôi ở tuổi trung học cơ sở mà mơ tưởng về mình năm tuổi hai mươi lăm…
“...”
Dù tôi có suy nghĩ thế nào, cũng không thể tìm được lời giải đáp.
Hoặc có thể khi thời điểm nào đó đến, những hồi ức này sẽ kết thúc và tôi sẽ chết.
“...Anh à, anh đang lẩm bẩm một mình trông đáng sợ lắm đấy.”
“ Xin lỗi, nhưng em trật tự tí đi được không? Anh đang cố sắp xếp ý nghĩ trong đầu đây.”
“Hả…? mà thôi, tùy anh. Nhưng nhanh lên, không thì muộn đấy.”
“Muộn á…?”
“Em nói rồi đấy, mẹ kêu anh dậy và mẹ không thể dọn bàn ăn cho đến khi anh xuống ăn.”
Đúng rồi.
Tôi chưa nắm được toàn bộ tình hình, nhưng tạm thời, tôi đang là học sinh trung học. Và là một học sinh, nó đồng nghĩa với việc tôi phải đi học.
Tôi vẫn chẳng hiểu cớ sự ra đầu vào đâu, nhưng bây giờ đây, tôi là học sinh cấp hai. Và là học sinh cấp hai thì cũng đồng nghĩa tôi phải đi học.
Không chắc lắm, nhưng tôi cảm thấy như thể việc đó là một loại nghĩa vụ vậy. Có lẽ nó là một thứ gì đó như bản năng đã khắc sâu vào não tôi trong những ngày tháng học sinh của mình.Tuy nhiên…Nếu đúng là như vậy, có một điều tôi phải làm đầu tiên. Kể từ lúc mà nhìn thấy hình cảnh thời cấp hai của mình ở trong gương, đã có một thứ gì đó thôi thúc tôi. Đó là…
"...Không, mặt mũi thế này thì tệ hết thuốc chữa rồi," Đó là những gì hiện lên trong đầu tôi.
Tôi nhớ rất rõ ràng tôi không hề ngầu thời trung học. Thiếu kiến thức xã hội, mọt sách, lười vận động, và vẽ tranh bất chấp thời điểm, nhưng thành tích học thì lại chẳng khá khẩm gì, bạn bè thì chỉ ở mức đủ, đa số dành thời gian ở trong nhà vệ sinh vào giờ giải lao hoặc là giả vờ gục xuống bàn để ngủ chờ đợi thời gian trôi qua - Tôi như là hình mẫu điển hình của một kẻ lập dị vậy… Kể về mình hồi đó làm tôi muốn khóc quá.
Nhưng dù vậy… Vẫn không thể chấp nhận được.
Không muốn nhưng tôi vẫn phải thầm rủa bản thân mình. Phần mái dài che cả mắt và cắt nham cắt nhở, tóc để dài mà không hề được chăm sóc, còn có một chiếc áo phông in trên đó hình một nhân vật anime kỳ lạ, chiếc quần nhìn nhàu nát do không được là ủi.
Quá nhiều… Có quá nhiều vấn đề.
“Akari, em có cây kéo cắt tóc nào không?”
“Hả? Ừ, ừm, em có.”
“Cho anh mượn.”
“Ơ? Sao vậy?”
“Bảo đưa thì đưa đi.”
“Rồi rồi…”
Mượn bộ dụng cụ làm đẹp của con em tôi, tôi phăm phăm xuống chỗ bồn rửa mặt dưới tầng trong khi em tôi thì chớp mắt hoang mang.
“Trước tiên là tỉa bớt tóc mái này, xong rồi thì có khi mình sẽ dùng máy sấy làm xù lên… Mình có thể làm gì đó với phần tóc còn lại, nếu chải nó qua một bên thì sẽ tạo được nếp. Sau đó thì phải cắt bớt lông mày…”
Việc đương nhiên là ở đây không hề có sáp tạo kiểu tóc hay là dầu dưỡng tóc.
Vậy nên sau khi mượn được tất cả những gì em gái tôi có, ít nhất tôi cũng được một vẻ bề ngoài tạm ổn.
“...Có lẽ là ổn rồi nhỉ?”
Ba mươi phút sau.
Dù chỉ là một biện pháp tạm thời, nhưng tôi đã cố gắng để có thể đến mức là nhìn được. Dù sao đi nữa, tôi cần phải mua sáp vuốt tóc, keo xịt và lược ở hiệu thuốc trên đường về nhà hôm nay.
“Ừm, anh này?”
Em tôi vừa thấy tôi liền lên tiếng.
“Hừm, anh xin lỗi, anh mượn hơi nhiều đồ quá.”
“Không… sao, cơ mà… Tự dưng anh trái gió trở trời gì à? Có cùng là một với con người mà em biết không vậy? Ý em là, cho tới tận hôm qua, dù em nói anh bao nhiêu lần đi nữa, anh vẫn cứ trơ trơ ra như thể là nấm vậy…”
Em gái tôi hoàn hồn khi nói thẳng đuột ra như thế với vẻ mặt như thể vừa nhìn thấy cô hồn quỷ dữ gì đó vậy.
Bộ tôi là một cây nấm hả?
À mà, dù sao…Tôi cũng hiểu được em ấy muốn nói gì.
Mới vừa nãy, dù có người nhà nhìn tôi đi nữa thì trông tôi vẫn cực kỳ tệ hại.
Cảm giác như tôi là một con người đã buông bỏ tất cả, chỉ còn lại sự bất lực.
Thậm chí nó còn vượt xa cả trí tưởng tượng.
Với cương vị là một người kiếm sống bằng ngoại hình, việc đến trường với bản thân trông như là một kẻ tàn tật vì thức khuya uống rượu tới sáng là thứ không thể chấp nhận được.
“Anh đi đây.”
Tôi đã không còn thời gian ăn sáng nên phải vội vã rời khỏi nhà.
Khi liếc nhìn qua khung cảnh bố tôi lật tờ báo ở bếp và mẹ tôi thì cằn nhằn về việc tôi bỏ bữa sáng, tôi nhớ ra vào lúc này thì họ vẫn rất khỏe mạnh.
Tôi rời nhà với một cảm giác hoài niệm đến lạ thường.
Đã mười năm rồi kể từ khi lần cuối tôi trải bước trên con đường tới trường cấp hai này, nhưng cơ thể tôi vẫn nhớ mang máng được đường đi.
Dường như ký ức hồi tuổi thơ vẫn còn sống động hơn gấp nhiều lần so với ký ức khi mà trưởng thành.
Dọc theo con đường chính, đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi quen thuộc, hòa cùng dòng người của vô số sinh viên như một con sông đang chảy dưới ánh nắng mùa hè gay gắt. Đi chẳng bao lâu nữa sẽ có một cái ngã tư, và ngay bên kia sẽ là cái cầu dành cho người đi bộ. Ngay khi băng qua nó, tôi sẽ thấy được ngôi trường cấp hai.
“Hoài niệm thật đấy…”
Tôi đã không về quê lại kể từ lúc rời đi.
Rất nhiều điều có thể đã thay đổi sau mười năm, đặc biệt khi mà một năm thời sinh viên của bạn lại có thể tương đương với ba năm thời trưởng thành. Vì vậy về mặt tinh thần, điều này có thể giống ba mươi năm trước. Hồi mà điện thoại thông minh mới bắt đầu trở nên phổ biến và không có quá nhiều học sinh cấp hai có thể sở hữu chúng. Các cửa hàng tiện lợi cũng bắt đầu phổ biến các dịch vụ về cafe. Thế vận hội được công bố và mọi người đều rất năng nổ…Tôi vừa đi tới trường vừa nghĩ về những điều này.
Nhân tiện, dù quanh tôi có nhiều học sinh nhưng tôi không có lấy một người bạn để nói chuyện.
Dù cho mọi người xung quanh đang trò chuyện vui vẻ, dù là những nhóm thân thiết hay là những người ở gần đó, quanh tôi dường như có một bức tường vô hình nào đó, tạo nên một khoảng không trống rỗng mà chỉ có tôi trong đó.
…Hồi đó tôi lúc nào cũng một mình…
Dần dà tôi cũng bắt đầu nhớ lại.
Những ngày học cấp hai ảm đạm của tôi.
Ngoại hình và tính cách thì đần độn, u ám và giao tiếp khá kém, hầu như không có bạn để cùng đi bộ tới trường hoặc trò chuyện ở trong lớp.
Mặc dù không phải là Akari nói thì, đúng là mỗi ngày như nấm mốc vậy.
Bây giờ nghĩ lại thì thấy thật lãng phí đi tuổi trẻ của chính mình.
Và giờ đây, ở sâu thẳm trong trái tim tôi, những kỉ niệm ngây ngô và đáng xấu hổ đó lại là khoảng thời gian vô cùng quý báu, cũng như tỏa sáng hơn bất cứ điều gì ở mười năm sau.
Trong khi tận hưởng khung cảnh đi học tưởng chừng như bình thường lại quý giá, tôi rảo bước một mình.
“...”
Nhưng…Cái gì đang xảy ra vậy?
Vì một lý do nào đó, tôi cảm giác như mình đang bị nhìn từ tứ phía.
Do tính chất công việc của bản thân, nên tôi rất nhạy cảm với những lời bàn tán của người khác, thậm chí nếu tôi bị theo dõi, tôi đã có thể phần nào nhận ra được nó.
“...Này…Đó là…”
“...Chúng ta có một đứa như vậy sao…?”
“...Không phải cậu ấy…đẹp trai quá sao?”
Thực tế là tôi có thể nghe thấy những lời thì thầm đó.
Hừm, có vẻ như kể cả khi sửa soạn nhanh, tôi vẫn không thể che hết đi khuyết điểm vẻ ngoài của mình…Tôi đang kiểm tra lại bằng gương cầm tay thì…
“...Má nó…Đúng là xui xẻo lắm lun ấy…Sao lại bị như thế này chứ trời!”
Một giọng nói vọng lên từ phía cuối con đường.
“Hửm?”
“Không thể tin được là giày lại đột nhiên bị gãy chứ…Giày có thể gãy được như thế này sao?”
Một giọng nói nổi bật của một cô gái.
Đang nhảy quanh cây cột đèn, trông có vẻ bối rối.
Có vẻ như gót giày dưới của cô ấy đã bị gãy và cô không thể đi lại được.
Nó khá là khó khăn nhỉ…Tôi nghĩ mình nên đến chỗ cô ấy.
Đó là lúc mà tôi nhìn thấy được khuôn mặt của cô gái, dù trông bối rối nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp của bản thân.
Cô ấy là một người nổi tiếng của lớp ở bên cạnh tôi, là một trong những người được coi là “ngôi sao” hoặc là “quý phái”
Hồi đó cô ấy là một người mà tôi không có liên quan gì tới…Nhưng tôi nhớ đến cổ cũng vì có lý do của nó.
Đúng vậy, tôi không hề ưa cô gái nổi tiếng này cho tới tận khi tốt nghiệp.
Lý do cho điều đó là…
“Này, này, tôi có thể hỏi cậu một điều không?”
Và thế là cô gái ấy nhìn tôi và hỏi.
“Tôi hả?”
“Ừm, cậu học lớp hai đúng không? Tôi chưa từng gặp cậu trước đây nhưng nhìn cái màu cà vạt thì tôi có thể biết được.”
Cô ấy gọi tôi lại trong khi chỉ vào cà vạt của tôi.
Đúng vậy, hồi đó cô ấy cũng gọi tôi như thế. Và rồi sau đó…
“Này, xin lỗi vì đã làm phiền cậu, nhưng cậu có thể giúp tôi không? Nhìn này, gót giày của tôi bị gãy và không thể đi được…”
Đó là cách lời xin giúp đỡ được đưa ra.
Vào lúc đó, tôi nhớ là mình đã thắc mắc tại sao một kẻ hướng nội như tôi lại được chọn…Tôi vô cùng hoang mang. Có lẽ đối với cô ấy, việc đó đơn giản chỉ là vẫy tay một chàng trai có phần rụt rè tình cờ đi ngang qua mà thôi, không có gì hơn.
Mà thôi, bỏ nó qua một bên, quan trọng là phản ứng của tôi vào lúc đó. Nói thẳng toẹt ra luôn thì-tôi đã bỏ chạy.
Mặc dù được xin giúp đỡ nhưng tôi lại không nói lời nào và còn bỏ chạy đi như thể tôi là một con linh dương bị sư tử ngắm tới vậy. Hồi đó, tôi đặc biệt tệ với các cô gái, và đặc biệt hơn nếu cô gái đó thuộc một phần của đám nổi tiếng, xa rời khỏi vòng tròn xã hội của tôi, có lẽ tôi không còn lựa chọn nào khác.
Tuy nhiên, người ta có thể dễ dàng tưởng tượng ra được cảm giác của một cô gái nổi tiếng khi mà cô ta nhờ người hướng nội giúp đỡ còn bị phớt lờ và bỏ chạy đi giữa đám học sinh.
(Ôi chúa ôi, tôi tệ thật sự…)
Tôi cho rằng bản thân không thể giúp được, ngay cả khi điều đó có thể dẫn tới việc bị ghét.
Đó chỉ là một trong vô số những sự xấu hổ của tôi vào năm cấp hai này.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.
Dù cô ấy có vẻ ngoài hào nhoáng và trưởng thành đến đâu đi nữa, thì trong mắt một người hai mươi lăm tuổi như tôi, cô ấy không hơn không kém chỉ là một học sinh cấp hai, kém tôi tận mười tuổi.
Không có gì phải sợ cả, và nếu tôi phản ứng bình thường thì sẽ không có vấn đề gì.
“...”
Với suy nghĩ đó-tôi nhìn về phía cô ấy.
Vẻ ngoài của cô ấy, tính cách của cô. Những gì cô thích và không thích. Có rất nhiều thông tin rải rác xung quanh.
Quan sát thật kỹ và suy nghĩ cách để tương tác không phải là điều xấu. Việc thay đổi cảm xúc của bạn theo ý muốn người khác thì có thể gọi là người nịnh nọt, nhưng với mỗi người là duy nhất và cũng như việc hiểu được, đáp ứng lại mong muốn của người khác lại là một kỹ năng giao tiếp quan trọng.
Tôi đã học được điều này trong những ngày trước khi ra mắt ở câu lạc bộ chủ và sau khi ra mắt ở các phim kịch cũng như các chương trình khác.
Nhờ vào nó mà tôi phần nào tự tin vào khả năng quan sát của mình.
Hãy ghi nhớ nó…Tôi nhìn về phía cô gái trước mặt một lần nữa.
Mái tóc của cô sáng bóng và được chải chuốt một cách kỹ lưỡng. Lớp trang điểm được chăm chút hoàn hảo. Đồng phục của cô ấy đầy sự cá tính.
Cô ấy đã nói chuyện với tôi ở một khoảng cách gần đến kinh ngạc.
Đúng như vẻ bề ngoài, cô là một hình mẫu của những cô gái nổi tiếng, hướng ngoại.
Và vì thế, phản ứng thích hợp trong lúc này sẽ là…
“Ừm, cậu ổn chứ? Có vẻ khá là khó khăn để giải quyết việc này vào buổi sáng thế này?”
Với thái độ bình tĩnh, tôi trả lời cô ấy.
“Ừ, nó thực sự rất phiền toái. Tôi không thể đi được nếu thế này và quanh đây lại không có người bạn nào của tôi đi ngang nữa…”
“Tôi hiểu rồi, cậu không thể một mình giải quyết nó được. Được rồi, bám vào vai tôi đi. Đứng bằng một chân có vẻ khó nhằn lắm nhỉ.”
“Ừm, cảm ơn cậu.”
Tôi bước lại gần và để cô ấy tựa lên vai của mình. Khi khoảng cách giữa hai chúng tôi được thu hẹp, một mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ mái tóc sáng màu và gợn sóng của cô.
Ngon lành, đây mới là cách tiếp cận đúng đắn.
“Bây giờ về cái gót giày này…Tôi nghĩ tôi có thể sửa lại nó được.”
“Thật sao?”
“Có lẽ là được.”
Nhìn thoáng thì, nó có vẻ sửa lại được.
Trong những ngày mới vào nghề, tôi thường xuyên phải đi sửa gót giày cho các tiền bối nên có thể áp dụng lại kỹ năng đối với giày lười này.
“Có vẻ như nó không gãy hết, nên có thể tôi sẽ gắn lại được phần gót giày…”
Tôi lấy một miếng băng ở trong túi ra và kiểm tra phần gót giày liệu có thể băng lại được không, đồng thời tôi vẫn giữ một thái độ bình thường.
Những người hướng ngoại thường bị vây quanh bởi những người khác và có một kỹ năng giao tiếp khá là tốt thường sẽ cảm thấy gần gũi đối với những người đối xử bình đẳng với họ.
“Nó sao rồi, cậu có thể sửa được không?”
“Tôi nghĩ là được.”
“Hửm? Cậu đang sử dụng một miếng băng sao. Cậu tỉ mỉ đáng ngạc nhiên đó nha?”
Trong khi liếc nhìn tay tôi một cách thích thú, cô gái nghiêng người tới trước từ sau.
Cơ thể mềm mại của cô tựa vào lưng tôi, cộng với mùi hương ngọt ngào, khuôn mặt của cô ló sang bên cạnh cổ tôi.
Nhưng đó không phải là ý tưởng hay chút nào.
Nghiêng về phía trước nhiều quá, và cô đột nhiên mất thăng bằng.
“A…Kyaa!”
“Ui chao!”
Ngay khi cô ấy sắp ngã, tôi nhanh chóng đỡ lấy cô.
So với vẻ bề ngoài thì cô khá nhẹ cân, điều này làm tôi ngạc nhiên.
Cô ấy có đề cập tới việc là làm người mẫu cho báo chí nên có thể là cô đang ăn kiêng.
“Cậu có ổn không?”
“Ơ,ừ,ừm…”
“Đừng nghiêng người quá, nguy hiểm lắm đấy. Hãy đảm bảo cậu đang bám chắc.”
“Ừ-ừm, tôi biết rồi.”
Trong khi lúng túng nhìn qua hướng khác, cô ấy thì thầm lời đồng ý.
Bỏ qua chuyện đó, tôi tiếp tục công việc của mình.
“À, nếu tôi dán băng ở đây và ở đây, thì nó sẽ giữ được. Chỉnh lại nó một tí…Xong rồi, thế này là ổn!”
Dùng tay để kiểm tra, tôi xác nhận rằng gót giày đã được gắn lại đúng cách. Nó dường như đủ ổn để chúng tôi có thể tồn tại ở trường.
“Hả, cậu xong rồi à? Ôi, thật này, sửa được nè! Cậu tuyệt thật đó, cảm ơn cậu nhiều nha!”
Cô ấy vui mừng rạng rỡ.
“Nhưng hãy nhớ, đây chỉ là biện pháp tạm thời thôi. Sau giờ học cậu vẫn nên tới tiệm sửa giày.”
“Tôi biết rồi! Tôi sẽ đi.”
“Nên như thế.”
Khi đã xác nhận là cô ấy mang giày vào rồi, tôi bắt đầu rời đi.
“Này đợi chút…!”
“?”
“Ừm, ít nhất thì…Tên của cậu…”
“Tôi? À, tôi là Fujigaya”
“Ừ-Ừm. Tôi là Miu, Chigasaki Miu. Cảm ơn cậu rất nhiều!”
Nói xong, cô ấy vẫy tay và chạy đi.
Khoan đã, tôi vừa mới sửa xong nó, chạy nguy hiểm lắm.
Tôi vừa nghĩ tới việc cảnh báo cô ấy, nhưng cổ đã đi quá xa để có thể nghe thấy tôi.
Chà, tất cả những gì tôi hy vọng bây giờ là miếng băng có chịu được.
“Hờ…”
Tuyệt nhiên, Tôi phải mất một lúc để điều chỉnh lại hơi thở.
Nhiệm vụ hoàn thành. Không có vấn đề gì với cách phản ứng của tôi.
Ít nhất, tôi nghĩ cô gái tên Miu đó sẽ không ghét tôi.
Điều đó nghĩa là, tôi đã…xóa đi được một quá khứ đáng xấu hổ của tôi.
Nghĩ tới đó tôi cảm thấy nhẹ nhõm đi đôi chút.
“...”
Tôi chợt nghĩ, nếu như hồi đó mà tôi đối mặt với người khác được như thế này, liệu cuộc sống cấp hai này có khác đi chút nào không?
…Không, có lẽ là không nhỉ.
Đến cuối, nó vẫn chỉ là một vấn đề nhỏ.
Miễn là có sự việc đã khiến những ngày thời cấp hai thành thứ tôi không muốn nhớ đến và ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi sau này…
“...”
Nếu đây thực sự là cuộc sống vào cấp hai của tôi mười năm trước, thì có lẽ tôi sẽ phải đối mặt với sự kiện thay đổi cuộc đời tôi vào lúc nào đó, thời điểm đó có thể sớm hơn nữa.
Trong trường hợp đó, khi mà nó đến, liệu tôi…
“Thôi đi thôi.”
Với suy nghĩ đó, tôi rũ bỏ cảm giác bất an
Và hướng bước tới trường cấp hai.
Tôi nghĩ trường học đã là nơi xa lạ. Lối kiến trúc đặc biệt, mùi bê tông cộng lẫn với những tiếng của vải sơn trên hàng lang. Nó quá đỗi quen thuộc tới mức mà tôi đắm chìm trong sự hoài niệm đó. Những ngày học vào năm cấp hai của tôi không có gì đặc biệt, nhưng dù như vậy, khung cảnh của ngôi trường này vẫn mang một không khí đặc biệt, gợi lên cảm giác rất là hoài niệm.
“Để coi, lớp của mình là…”
Tôi nhớ nó là 2-1.
Tôi thay vào đôi giày đi trong nhà ở lối vào và bắt đầu đi bộ dọc theo hành lang, vị trí của lớp nằm ở cuối dãy tầng hai. Tôi dừng lại một lúc trước lớp, nơi đang có những giọng nói sôi nổi vang lên, lấy hết can đảm để mở cửa.
Đối với tôi, đã mười năm trôi qua kể từ lúc lần cuối tôi nhìn thấy…Một lớp học cấp hai.
‘Nó là lý do đó-lẽ ra cậu phải nói nó đàng hoàng chứ.”
“À, tớ hiểu, tớ hiểu. Điều đó có vẻ không đúng lắm.”
“Này, này, chỗ ngồi cạnh cửa sổ trống vào môn toán hôm nay đấy, phải không?”
Bầu không khí trong lớp khá bình thường. Phần lớn các bạn cùng lớp tôi đều đã tập trung thành một nhóm thân thiết, và trò chuyện không có mục đích gì. Họ có thể nói về một chương trình ngày hôm qua hoặc là lịch học hôm nay, nó không có gì nghiêm trọng cả. Có một số người thì đang hì hục chép bài tập về nhà, người thì đang đọc sách một mình, dường như không hề để tâm tới sự ồn ào xung quanh.
(À, nó có phải là như này không…?)
Hồi đó, tôi rất muốn được hòa nhập vào bầu không khí này. Nhưng khi ấy, tôi không biết phải làm thế nào và cũng không muốn phải thừa nhận điều đó về bản thân nên đến cuối cùng, tôi vẫn chỉ đứng ở ngoài lề.
Trong khi tôi cảm thấy đau lòng và mong mỏi vì thấy cảnh tượng trước mắt, tôi len lỏi qua các bạn cùng lớp, nhớ lại bàn học của mình nằm đâu.
Và đó là khi nó xảy ra.
“Hửm?”
Người đầu tiên chú ý tới tôi là một cô gái đang trò chuyện vui vẻ khi mà ngồi trên bàn học.
Khi nhìn thấy tôi đi ngang bàn của cô ấy, cô nghiêng đầu và cao giọng nói.
“Hửm?Ai…Cậu là ai vậy?”
“Hả?”
“Tôi chưa từng thấy cậu trước đây, cậu là ai vậy? Học sinh mới chuyển trường à?”
“À không, tôi…”
“À khoan? Hình như tôi có gặp cậu đâu đó rồi thì phải. Tôi nhớ đôi mắt của cậu…”
“...Hả, cậu là Fujigaya phải không!?”
Giọng nói của cô ấy cất lên sau một phút mò mẫm suy nghĩ, nó vang vọng cả lớp học ồn ào.
“Ơ, cái quái gì xảy ra vậy!? Tự nhiên cậu trở nên đẹp trai lạ thường luôn ấy, tôi cảm thấy sốc thật sự.”
“À, về chuyện đó,...”
“Nhưng nó tuyệt lắm! cậu giống như một người khác vậy! Tôi biết cậu khá là ổn ngay từ đầu, nhưng tôi không ngờ cậu lại có thể thay đổi nhiều đến vậy!”
Cô ấy nói một cách hăng hái tới nỗi như một chú chó vừa được thả ra vậy, không để tôi nói một lời nào.
Tôi nhớ cô ấy. Tên cô là Saeki Chihiro. Mặc dù ngoại hình không mấy hào nhoáng nhưng cô ấy lại là một người vui vẻ, hướng ngoại, và là trung tâm tiếng cười của lớp, cũng như là một người khá năng động.
“Gì? Có chuyện gì xảy ra thế?”
“Có chuyện gì xảy ra với Fujigaya à?”
“Nhắc mới nhớ, cậu ta là ai vậy? cậu ấy là bạn của cậu à, Chihiro?”
Các bạn cùng lớp bị thu hút bởi giọng nói của cô ấy, bắt đầu tụ tập xung quanh.
Khi nhìn thấy tôi, tất cả đều đồng thanh cất giọng.
“Ơ, đó là Fujigaya phải không? Không thể nào!”
“Trông cậu ấy hoàn toàn khác phải không? Nếu không nói ra thì có lẽ tôi cũng không biết đâu…”
“Ơ, là thật sao?!”
Chẳng mấy chốc, một đám đông hình thành bu quanh tôi.
Những ánh mặt tò mò làm tôi hơi khó chịu.
Có lẽ việc thay đổi diện mạo của mình một cách đột ngột là ý tưởng tồi chăng…?
Cho đến tận hôm nay, tôi vẫn là một kẻ cá biệt, và nếu một kẻ như vậy bỗng chốc thay đổi diện mạo và trở nên quá nổi bật, thì họ có thể sẽ bị chế giễu hoặc nhạo báng.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó, nhưng…
“Uầy, cậu thực sự đã thay đổi diện mạo của mình. Nhưng điều này hợp với cậu hơn đó!”
“Nó thật sự ổn! Đáng lẽ cậu nên làm nó sớm mới phải chứ.”
“Hả?...”
“Đúng, nó khá là hợp với cậu đó.”
“Cậu đã làm phần tóc mái thế nào vậy? Dùng sáp à?”
“Mà tính ra, cậu có một ngoại hình tốt như này cho tới tận hôm qua mà không hề tận dụng nó? Lãng phí thật đấy.”
Những gì đáp lại tôi là vô số những lời khẳng định.
Không có gì tiêu cực trong phản ứng của mọi người, họ thực sự rất thân thiện.
“...Hửm?”
Thật sự…Lớp học này có thân thiện thế không…?
Hồi đó, tôi luôn cảm thấy cô đơn, không thể chia sẻ bất cứ điều gì với các bạn cùng lớp. Tôi nghĩ rằng tôi không bao giờ có thể hòa hợp với mọi người.
Tôi xem tất cả như người ngoài hành tinh vậy.
Nhưng điều đó chỉ khi tôi khép kín trái tim của mình, và thực tế thì bầu không khí vốn dĩ đã cởi mở thế này ngay từ đầu…
“Nếu mà cậu có hứng thú với những thứ này thì, Fujigaya, tại sao lần sau chúng ta không cùng nhau đi mua sắm quần áo nhỉ?”
“Ờ, à, ừm, chắc chắn rồi.”
“Nhìn đi Fujigaya-kun, làn da của cậu đẹp quá mức đó cậu biết không? Cậu chăm nó sao vậy?”
“À, ừ, tôi nghĩ là do tôi dùng kem dưỡng da á.”
“Ơ, loại nào cơ? Chỉ tôi với.”
“À Fujigaya-kun, cậu dễ nói chuyện tới mức đáng ngạc nhiên đó.”
“Ừ, do là cậu luôn ngủ trong giờ giải lao nên tôi tưởng cậu không thích việc nói chuyện.”
‘Nếu vậy thì, chúng ta thân nhau hơn nhé.”
Những lời đó ném thẳng vào tôi…
Tôi cảm thấy một chút tia sáng đang chiếu lên trước tôi.
Có lẽ tôi có thể thay đổi được điều gì đó.
Cho dù tình huống này là giấc mơ, một hình ảnh thoáng qua hay thậm chí là một bước nhảy thời gian.
Có lẽ lần này tôi có thể tìm thấy điều gì đó khác biệt ở đây…
Một sự mong mỏi nhỏ nhoi như thế nảy sinh trong lòng tôi.
Nhưng sau đó, niềm hy vọng nhỏ đó đã bị thổi bay ngay khoảnh khắc tiếp theo.
Một chiếc bình màu trắng được đặt ngay trên bàn giáo viên.
Nhìn thấy màu vàng rực rỡ của bông hoa hướng dương được cắm trong đó…
“Hửm, có chuyện gì thế?”
“...Nó là…Bông hoa…”
Khi tôi cố gắng lên tiếng, thì Saeki nói.
“Hửm? À, đó là người mà Akimiya-san đang chăm sóc thì phải?”
“...”
Tôi cảm thấy cơ thể mình như đóng băng.
Dù đang là mùa hè nhưng tôi cảm thấy toàn bộ máu trong tôi đã lạnh toát.
‘Nhân tiện, hình như hôm nay Akimiya-san vẫn chưa đến à?”
“Hình như thế? Cái bông đó vẫn nằm đó từ hôm qua tới giờ.”
“Cô ấy hay thay nó vào mỗi buổi sáng, tuyệt thật chứ.”
“Tôi ngưỡng mộ cô ấy thật.”
Tôi đã khó lọt tai được những giọng nói của các bạn cùng lớp.
Tôi không thể kiềm chế được những cảm xúc đang dâng trào từ nỗi đau trong ký ức.
“...!”
“Này, đợi đã, cậu đi đâu thế, Fujigaya? Tiết chủ nhiệm sắp sửa bắt đầu rồi đó!”
Gần như theo bản năng, tôi bắt đầu chạy.
Tôi vẫn còn nhớ rõ nơi đó, nơi mà cô ấy luôn ở đó. Mặc dù cô luôn nói chuyện vui vẻ với mọi người trong lớp nhưng vào khoảng thời gian giải lao thì sẽ biến đi đâu mất. Đó là nơi mà cô dành phần lớn thời gian ở trường.
Tôi thay đôi giày ngoài trời của mình ở tủ đựng và đi ra khỏi trường. Cái nắng gay gắt của tháng bảy làm da tôi thấy rát. Mồ hôi chảy như mưa và phần tóc mái tạo kiểu của tôi đã dính vào trán.
Nhưng bất chấp những điều đó, tôi vẫn tiếp tục chạy.
Có một cảm giác phấn khích và hồi hộp không thể giải thích được rằng cô ấy sẽ ở nơi đó, và tôi không thể kìm nó lại được.
“Hô…Hộc…”
Cuối cùng, tôi cũng đến nơi và thở hổn hển.
Những gì trước mắt tôi thấy là tràn ngập một màu vàng.
Trước mặt tôi, vô số những bông hoa hướng dương trải dài như một khung cảnh trong tranh.
Và vào lúc đó…Cô ấy đã ở đây.
“Ah…”
Mái tóc màu nhạt của cô ấy nổi bật trên nền màu vàng của hoa hướng dương. Làn da trắng như sứ của cô lại càng trắng hơn dưới ánh nắng của mùa hè. Con ngươi màu hổ phách của cô ấy, như thể chúng đang thu hút tôi vậy.
Ngoại hình của cô…vẫn y hệt như những gì tôi nhớ.
“...Akimiya…?”
Tôi bước về phía trước.
Cố gắng thốt ra lời từ đáy họng khô khan của mình, tôi gọi tên cô.
Nghe thấy giọng nói của tôi, cô ấy từ từ quay lại. Khi nhìn thấy tôi, đôi mắt của cô chớp chớp vài lần và cô hơi nghiêng đầu, nói.
“...Fujigaya-kun?”