Rể Quý Rể Hiền

Chương 790




"Anh Vũ, Đổng Thái Minh này luôn thành thật với bạn bè, không hề giả dối."

"Anh cầm lấy hai trăm tỷ, còn lại một trăm bốn mươi tỷ là đủ cho em rồi."

Đổng Thái Minh nghiêm túc nói.

Nam Phương Minh Nguyệt liếc nhìn Đổng Thái Minh, nhưng không mở miệng nói gì.

Đây là tiên của Đổng Thái Minh, đương nhiên anh ta có quyền tùy ý sử dụng.

Cao Phong có chút kinh ngạc nhìn Đổng Thái Minh, sau đó xua tay từ chối.

"Anh Vũ, em biết hiện tại anh rất thiếu tiền, nên anh cứ cầm tiên trước đi"

"Nếu hôm nay không có anh thì em mất trắng nên anh nhất định phải cầm lấy."

Thái độ của Đổng Thái Minh cực kỳ kiên quyết.

Nói đi nói lại thì cũng chỉ muốn đưa hai trăm tỷ cho Cao Phong.

Cao Phong trâm mặc vài giây, sau đó nói: "Được rồi.

Xem như là tôi mượn của cậu"

Đổng Thái Minh thấy Cao Phong nhận lấy thẻ thì mừng rỡ.

Anh ta lấy thêm một thẻ ngân hàng ra.

"Chị họ, em cho chị bốn mươi tỷ, một trăm tỷ em sẽ để mua xe, vẫn còn sáu mươi tỷ.

Quá tuyệt!"

"Đúng là tin anh Vũ thì sẽ sung sướng suốt đời.

Từ nay về sau, anh Vũ nói em đi phía đông, em sẽ không bao giờ đi phía tây"

Đổng Thái Minh đập tay lên ngực kêu bôm bốp, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

Cao Phong cười gật đầu, cũng không nói nữa.

Đôi môi hồng đào của Nam Phương lăng mấp máy, muốn nói rồi lại thôi.

Cao Phong tinh ý thấy được biểu hiện này của cô ta, nhẹ nói: "Không cần cô nhúng tay vào mấy cuộc cá cược này vẫn có thể thắng."

"Hừ.

Tôi cũng không bao giờ thất hứa, tôi sẽ thực hiện đúng như lời đã hứa.2084658_2_25,60

Chỉ là không phải bây giờ thôi!"

Cao Phong còn chưa nói xong Nam Phương Minh Nguyệt đã ngay tại chỗ nói ra những lời này.

Cô ta có chút tức giận.

Nhưng mà trong lòng Nam Phương Minh Nguyệt vẫn thấy lo sợ nhiều hơn.

Càng tiếp xúc với Cao Phong cao nhiêu, cô càng nhận ra Cao Phong che dấu rất nhiều chuyện.

Cho dù là danh tính của Cao Phong hay là tầm nhìn, hiểu biết sâu rộng ở lĩnh vực đô cổ của anh, tất cả đều khiến Nam Phương Minh Nguyệt nhìn anh với cặp mắt khác xưa.

Thậm chí tên Cao Vũ này còn đem đến cho Nam Phương Minh Nguyệt cảm giác...

Một cảm giác rất giống với Cao Phong ở thành phố Đà Nẵng.

Bởi vì mặc dù Nam Phương Minh Nguyệt cũng chưa hề gặp Cao Phong ở thành phố Đà Nẵng, nhưng trong lòng cô ta cảm thấy rằng Cao Phong sẽ mạnh mẽ như thể.

Mỗi khi gặp bất cứ chuyện gì, anh đều không sợ hãi, không bất ngờ, bình tĩnh giải quyết mọi vấn đề.

Đây là một người đàn ông thực thụ.

Mà bây giờ Cao Vũ lại đem đến cho Nam Phương Minh Nguyệt loại cảm giác này.

Nghĩ đến đây, đột nhiên Nam Phương Minh Nguyệt quay đầu lại, nhìn Cao Phong hỏi từng chữ một: "Cao Vũ, rốt cuộc, anh là ai?"

"Không phải cô đã điều tra rõ danh tính của tôi rồi sao?"

Cao Phong trả lời một cách thản nhiên.

Nói xong, Cao Phong nhận chai nước khoáng Vũ Hoàng Lễ đưa qua, mở nắp uống một ngụm.

Nam Phương Minh Nguyệt nheo mắt lại, nhìn chäảm chấm vào động tác của Cao Phong.

Cô ta có một người bạn là chuyên gia tâm lý học.

Khi một người đang căng thẳng hoặc nói dối, họ sẽ uống nước theo phản xạ tự nhiên để giúp giảm sự căng thẳng bên trong.

Nhưng mà dù Nam Phương Minh Nguyệt có quan sát kỹ tình biểu hiện trên khuôn mặt của Cao Phong.

Cô ta cũng không nhìn thấy có gì bất thường.

Cao Phong vẫn giữ bộ dạng bình tĩnh đó, vẻ mặt vô cùng hờ hững, thoạt nhìn giống như bị tê liệt.

"Chủ tịch Lê, ông cũng đem mấy món đồ sưu tâm kia đi thẩm định đi."

Cao Phong chậm rãi quay đầu, nhìn Vũ Hoàng Lê nói.

"Được."

Vũ Hoàng Lê gật đầu, Chờ người phía trước thẩm định xong, ông cũng sẽ mang những món đồ này lên sân khấu.

Vê phân những món đồ này, đương nhiên Vũ Hoàng Lê không cần hỏi thêm cũng sẽ đem chúng bán đấu giá ngay tại chỗ.

Sau khi người phía trước thẩm định xong, Vũ Hoàng Lê lập tức chọn hai món đồ sưu tâm, bước lên sân khấu."Ông Điểu Phong, xin phép nhờ ba chuyên gia thẩm định cẩn thận một chút."

Vũ Hoàng Lê rất lịch sự, đặt hai món đồ sưu tập lên bàn, trước mặt ba người họ.

Trình Điểu Phong gật đầu.

Sau đó ông ta phối hợp với hai người đàn ông lớn tuổi khác, bắt đầu thẩm định hai món đồ Sưu tâm.

Dưới sân khấu đang ồn ào bỗng nhiên trở nên yên lặng.

Họ cực kỷ quan tâm đến bất cứ thứ gì có liên quan đến Cao Phong, sợ bỏ lỡ chuyện thú vị.

Hai bộ sưu tầm trong tay Vũ Hoàng Lê cũng là đồ do Cao Phong chọn.

Nếu hai đồ vật này cũng là đồ thật thì nhất định có thể chứng minh Cao Phong không có đoán bừa.

Mà anh chính là có am hiểu sâu sắc về đồ cổ.

Lần này, Trình Điểu Phong và hai người chuyên gia đã nghiên cứu gân mười phút.

Hơn nữa, một số đạo cụ đã được sử dụng, và kết quả cuối cùng đã được xác định sau một quá trình xác định cực rườm rà.

"Hai món đồ sứ này là đồ thật."

"Thứ nhất là đĩa sứ men xanh hình rồng chính hiệu, có giá trên thị trường đến cả hai trăm tỷ."

"Món đồ thứ hai là sứ hoa vỡ thời nhà Trần, cực kỳ quý hiếm trong những đồ cổ được bảo tồn thời nay và giá trị sưu tâm của nó là không thể tính được."

Khi Trình Điểu Phong vừa nói xong, tất cả mọi người trong khán phòng đều không nói lên lời.

Món đồ đầu tiên cũng có giá trên thị trường.

Những món đồ thứ hai lại là vật vô giá, không ước tính được giá trên thị trường, là đồ không thể đánh giá được giá trí? Như chúng ta đã biết, đồ cố không chỉ là giá trị sở hữu hiện tại mà còn là giá trị sưu tâm.

Những thứ càng quý hiếm, giá trị sưu tầm tự nhiên càng cao.

Có thể khiến nhân vật nổi bật như Trình Điểu Phong nói rằng đây là đồ vật không thể đo lường giá trị thì món đồ đó quý giá đến mức nào? Nam Phương Minh Nguyệt lại quay đầu nhìn Cao Phong, ý muốn hỏi anh là có đung không? Nhưng khi cô ta thấy bộ dáng thảnh thơi ngồi rung đùi đắc ý của Cao Phong.

Bỗng nhiên Nam Phương Minh Nguyệt tức giận.

"Hừ! Giả thần giả quỷ."

Nam Phương Minh Nguyệt cong đôi môi đỏ mọng.

Những người yêu thích đồ cổ khác bắt đầu hét lên sau khi bị choáng.

"Được! Tôi muốn nó! Hãy đấu giá nó đi!"

"Đúng vậy, tôi cũng muốn thu thập một cái."

"Tôi muốn mảnh đĩa sứ men xanh hình rồng đầu tiên! Tôi chỉ thiếu một chiếc đĩa sứ men xanh hình rồng đẹp tuyệt vời như vậy để trong nhà tôi có thể có đủ loại đồ cổ bằng sứ từ nhiêu thời khác nhau."

Hai món đồ sưu tâm đã khiến mọi người bộc lộ ra ham muốn.

Bầu không khí của khán giả vô cùng sôi động, Và hầu như những người sở hữu ban đầu của hai món đồ sưu tầm này đều rất tiếc nuối vào thời điểm này.

Khi họ bán thứ này cho Vũ Hoàng Lê, nó thậm chí còn không có giá bốn mươi tỷ! Nhưng hợp đồng đã ký, trảng đen rõ ràng, Hiệp hội đồ cổ là người chứng kiến nên họ không dám lật lọng.

Vũ Hoàng Lê chậm rãi thu hồi sự kích động trong lòng, quay đầu nhìn Cao Phong, xin ý kiến.

Cao Phong gật đầu, ý bảo Vũ Hoàng Lê tiến hành bán đấu giá ngay bây giờ.

Cao Phong không có thời gian sưu tâm những món đồ cổ này.

Hiện tại anh đang thiếu tiền, và chỉ có một số tiền lớn mới có thể mang lại cho anh cảm giác an toàn.

Cho dù là đồ cố vô giá, anh cũng không ngại bán nó đi! "Vậy làm phiền Hiệp hội đô cổ giúp tôi đưa hai món đồ sưu tập này ra bán đấu giá tại chỗ!"

Vũ Hoàng Lê gật đầu, sau đó chắp tay và nói một cách lịch sự với Trình Điểu Phong.

Trình Điếu Phong vẫy tay áo, người đẹp mặc áo dài tiến lên.

Cô ta bắt đầu tiến hành bán đấu giá hai món đồ sưu tâm.

"Tôi trả hai trăm bốn mươi tỷ! Tôi muốn đĩa sứ men xanh hình rồng."

"Bốn trăm tỷ! Món đó là của tôi."

"Bốn trăm sáu mươi tỷ!"

Ngay sau khi cuộc đấu giá hai món đồ sưu tầm này vừa bắt đầu, giá cả của món đồ đã được các nhà sưu tập đồ cố đẩy cao lên gấp đôi.