Rể Quý Rể Hiền

Chương 789




Trình Thanh Cẩn đã cống hiến hết mình cho lĩnh vực đồ cổ trong suốt ba mươi năm, trong lĩnh vực này ông ta sớm đã trở thành nhân vật có quyền lực và tiếng nói quan trọng bậc nhất.

Số món đồ cổ ông ta tự tay giám định không đến hai mươi tỷ thì cũng trên mười sáu tỷ.

Nhiều năm như vậy nhưng Trình Thanh Cẩn chưa từng nhìn sai món đồ cổ nào.

Lời nói của ông ta thể hiện cho quyền uy tối cao.

Nhận định về đồ cổ của ông ta như một pháp lệnh, không có ai dám nghi ngờ.

Lúc ông ta nói khối ngọc âm dương này có giá hàng trăm tỷ thì cũng không có ai dám cả gan thắc mắc.

Tuy nhiên, đồ vật từ thời kỳ thống nhất đất nước - chiến tranh Tây Sơn có giá trị lên tới 200 tỷ đồng, cái này làm sao có thế được? Đừng nói người khác không tin, ngay cả chính Đổng Thái Minh cũng không tin được.

"Trình lão sư, những đồ vật từ cuối thời kỳ Trịnh - Nguyễn phân tranh thì giá trị có thể lên tới trăm tỷ đồng sao?"

Dương Tuấn Minh cũng không tin, lập tức hỏi.

Trình Thanh Cẩn từ từ câm khối ngọc âm dương, giơ lên không trung cho mọi người xem.

"Ngọc âm dương không phải hiếm.

Ngọc âm dương này của cuối thời kỳ Trịnh - Nguyễn phân tranh càng không phải là thứ đồ hiếm có gì, lão già cổ hủ này bất tài, đã giám định qua không ít cổ vật"

"Giá trị của khối ngọc âm dương này không năm ở tuổi của nó, mà chính là ở khối ngọc bích này."

"Không biết mọi người ở đây đã có ai từng nghe nói về ngọc âm dương song sinh chưa?"

Ánh mắt Trình Thanh Cẩn hướng về hội trường, nhẹ giọng hỏi.

"Cái gì? Ngọc âm dương song sinh?"

"Hải! Nghe nói ngọc âm dương song sinh là hai loại ngọc trảng đen bổ sung cho nhau.

Bản chất tự nhiên đã dính lại với nhau, không có bất kỳ kẽ hở nào, như thể hai thứ cùng là một khối vậy."

"Đúng vậy, sự hình thành của ngọc sẽ có liên quan mật thiết với môi trường xung quanh.

Nếu là màu xanh lục hay là các màu khác, những màu này đều là màu đơn nhất! Nhưng hai loại màu hòa quyện với nhau thì lại cực kỳ hiếm!"

"Tôi cũng chỉ mới nghe nói đến qua, chưa tận mắt nhìn thấy loại ngọc này.

Nói thẳng ra thì đây chính là một món đồ quý giá được thượng đế ban tặng!"

Đột nhiên, hội trường bỗng bùng lên một làn sóng thảo luận của mọi người.2084657_2_25,60

Khi nhắc đến ngọc âm dương cộng sinh, nhiều người không khỏi tặc lưỡi không nói lên lời.

Thấy mọi người đang thảo luận bàn tán xôn xao, Trình Thanh Cẩn lại nhẹ giọng nói.

"Không sai! Những miếng ngọc âm dương mà tôi thấy qua đều là những miếng ngọc đã qua chế tác bằng cách khảm hai miếng ngọc đen trắng vào nhau."

"Còn miếng ngọc âm dương này là hoàn toàn do tự nhiên tạo thành, là một tổng thể được hình thành từ chính thiên nhiên đất trời."

"Không chỉ như vậy, trong ngọc trắng có thể nhìn thấy những vân đen.

Còn trong ngọc đen cũng có thế thì ra được những vân trắng của ngọc trắng."

"Nói dễ hiểu thì các vân đen trắng liên kết với nhau và tạo thành một tổng thể.

Ngọc bích đẹp như vậy thực sự là vật rất hiếm có trên thế giới!"

Đối với miếng ngọc bội âm đương này, Trình Hành Phong đánh giá rất cao.

Nghe Trình Thanh Cẩn giải thích cặn kẽ, mọi người không khỏi bàng hoàng thêm lần nữa.

Còn Dương Tuấn Minh, khuôn mặt anh ta ngay lập tức trở nên xám xịt, ngồi xuống ghế đến "

Bịch"

một tiếng.

"Mẹ nó!"

Đổng Thái Minh hô lên một tiếng cảm thán, sắc mặt lập tức sáng bừng, ánh mắt nhìn chăm chấm miếng ngọc âm dương.

Nó trị giá lên đến hai trăm tỷ đói Dù tiên có dùng để mua bốn hoặc năm chiếc xe Lamborghini siêu tốc độ thì vẫn không tiêu hết đâu nha! Mình cũng không cân tìm đến Nam Phương Minh Nguyệt đế mượn tiền tiêu vặt nữa rồi! "Miếng ngọc âm dương này là đồ cổ thật sự của cuối thời kỳ Trịnh - Nguyễn phân tranh.

Chất lượng của nó cực kỳ quý hiếm, giá trị bảo toàn cũng lên đến một trăm sáu mươi tỷ đồng"

Trình Thanh Cẩn nhanh chóng đưa ra kết luận.

Trong một thoáng, trong hội trường vang lên một tràng vỗ tay giòn dã cùng với những lời chúc mừng dành cho Đổng Thái Minh.

Ngay sau đó, Trình Thanh Cẩn đã nhờ người đến lấy giấy giám định, đồng thời trịnh trọng ký tên mình lên đấy.

Tuy nhiên, Đổng Thái Minh không có hứng thú với việc sưu tập những thứ này, anh ta yêu cầu bán đấu giá ngay tại hội trường.

Cuối cùng, miếng ngọc âm dương này đã được một nhà yêu thích sưu tập đồ cổ mua lại.

Giá giao dịch cuối cùng là hai trăm sáu mươi tỷ đồng! "Nhớ rõ những lời cô đã nói."

Cao phong xem đến đây, nhẹ giọng nói một câu.

Nam Phương Minh Nguyệt "Hừ"

lạnh một tiếng theo thói quen rồi nói: "Cứ yên tâm đi! Chị đây chưa từng quỵt nợ ai bao giờ đâu!"

"Hơn nữa, đây mới chỉ là một thứ, đằng sau còn hai thứ đồ đang đợi nữa đấy."

Cao phong gật đầu, không nói gì.

Đổng Thái Minh nhận ngay hai trăm sáu mươi tỷ đồng trên sân khấu, tâm trạng vui sướng cực điểm, cả người có chút nâng nâng.

Cho dù hai thứ phía sau có là đồ giả đi chăng nữa, thì hôm nay anh ta cũng đã kiếm được cả một bao tải đầy tiên! Tiên mua ba món đồ cố còn chưa đến bốn mươi tỷ nhưng hiện tại họ đã kiếm được hai trăm sáu mươi tỷ, tăng gấp mấy lần lận.

"Ông Phong, ba người các ông có thể xem thêm giúp tôi hai thứ đồ này nữa được không?"

Đổng Thái Minh đặt chiếc bát sứ và món đồ cố thứ ba lên đó.

Trình Thanh Cẩn gật đầu, nâng thứ đồ trong tay lên để giám định.

Năm phút sau, ba người thì thầm bàn luận với nhau, Trình Thanh Cẩn chậm rãi gật đầu.

"Hai thứ này...

Cũng đều là hàng thật."

Khi Trình Thanh Cẩn tuyên bố kết quả này, nhìn thấy được tâm tình của Đổng Thái Minh thì cũng có chút dở khóc dở cười.

Cái tên Dương Tuấn Minh vừa rồi, anh ta tự cho mình là người hiểu biết không ít về đồ cổ.

Tuy nhiên, anh ta đã lấy ra bảy món đồ cổ thì tất cả bảy món đều là hàng giả.

Mà ai nấy đều biết răng Đổng Thái Minh này vốn dĩ không có chút kiến thức gì về đồ cổ, càng không có cái gọi là khả năng quan sát.

Kết quả là người ta lấy ra ba bộ món đồ cổ thì cả ba đều là hàng thật? Sự tương phản mạnh mẽ và rõ nét này khiến Trình Hạc Phong có chút bất đắc dĩ.

Vê phân những khán giả kia, họ cũng không khỏi choáng váng.

Ánh mắt của cái tên Cao Vũ này thực sự có độc mà.

Thậm chí, có rất nhiều người chơi đồ cổ đã hạ quyết tâm nhất định phải tìm cơ hội kết giao với Cao Vũ một phen.

Về sau nếu đi mua đồ cổ, mang theo Cao Vũ đi cùng nhờ rồi anh xem giúp thì chắc chắn sẽ không bao giờ bị thô lỗ! Nhưng Dương Tuấn Minh lại không nghĩ vậy, trong lòng ngoài tức giận ra thì cũng chỉ là tức giận.

"Đều là đồ thật sao?"

Đổng Thái Minh kích động cùng, suýt chút nữa là nhảy ra khiêu vũ trước toàn bộ đám đông.

Khuôn mặt của Nam Phương Minh Nguyệt lập tức đỏ lên rồi trộm nhìn Cao phong.

Chạm phải ánh mắt trêu đùa của Cao phong, Nam Phương Minh Nguyệt càng gượng gạo hơn.

"Ông Phong, không biết hai món đồ cổ này có giá trị thực là bao nhiêu?"

Nam Phương Minh Nguyệt đứng dậy hỏi.

Khi đối mặt với người phụ nữ xinh đẹp như Nam Phương Minh Nguyệt, thái độ của Trình Thanh Cẩn cũng ôn hòa hơn rất nhiều.

"Cô Minh Nguyệt, giá trị thị trường của chiếc bát sứ này là khoảng 16 tỷ đồng.

Đây là ngọc như ý trị giá khoảng ba mươi tỷ đồng."

Trình Thanh Cẩn nhanh chóng nói ra.

Ở mức giá này, không có bất ngờ, nhưng cũng không có gì là thất vọng.

Chiếc bát sứ được Đổng Thái Minh mua với giá chín tỷ, có thể bán được mười sáu tỷ, giá trị cũng gân gấp đôi.

Ngọc Như Ý giá tiêu tốn mười sáu tỷ đồng để mua, mà hiện tại giá trị cũng lên đến ba mươi tỷ đồng, con số này cũng tăng gần gấp đôi.

Ba món đồ cổ, giá trị mỗi món bán ra đều tăng những mấy lần.

Đổng Thái Minh cũng bán đấu giá ngay tại chỗ hai món này.

Cộng hai bộ sưu tập với nhau thì giá trị thu lại được cũng lên đến tám mươi tỷ đồng.

Tuy tám mươi tỷ đồng không thể so sánh với khối ngọc âm dương nhưng xem như cũng không ít.

Cộng ba món đồ cổ với nhau, Đổng Hướng nhận được tổng cộng khoảng 340 tỷ đồng, anh ta vui vẻ bước xuống sân khấu.

Trong mắt mọi người dưới khán đàn hiện lên vô số sự cảm thán xen lẫn ngưỡng mộ.

Ngưỡng mộ Đổng Thái Minh, một người không biết tí gì về đồ cổ nhưng lại thu vẽ cho mình những gân bốn trăm tỷ đồng.

Vê phần cảm thán, đương nhiên là cảm thán về con mắt tinh anh của Cao phong.

Toàn bộ ba món đồ cổ đều là hàng thật! Giá giao dịch mua chưa đến bốn mươi tỷ này thì nay con số bán ra đã lên đến gân bốn trăm tỷ, còn gì có thế kinh khủng hơn như thế? Sau khi Đổng Thái Minh ngồi xuống, vừa ngồi vào vị trí đến chỗ ngồi còn chưa ấm đã vội rút ra chiếc thẻ ngân hàng, giơ ra trước mặt Cao phong.