Rể Quý Rể Hiền

Chương 725






Nam Phương Minh Nguyệt bước xuống xe, lúc đi đến bên cạnh chiếc Santana, cô ta giơ tay ra sờ lên mui xe một cái. khi cảm nhận được độ nóng truyền ra từ mui xe, Nam Phương Minh Nguyệt nhíu mày, sau đó nhìn về phía Cao Phong.

Độ nóng của động cơ xe càng thấp, chứng tỏ thời gian dừng xe của Cao Phong càng lâu.

Đối với chuyện Nam Phương Minh Nguyệt đến đây,

Cao Phong không kinh ngạc chút nào, cũng không tỏ vẻ gì cả, thậm chí ngay cả người cũng không quay lại. "Chiếc Santana này của anh, chắc là đã sửa lại không ít nhỉ?" Nam Phương Minh Nguyệt nhíu mày hỏi.

Dáng người cao lớn đang đứng trên mỏm đá, khiến Nam Phương Minh Nguyệt hơi thất thần. Nhưng, lúc Cao Phong quay đầu lại, để lộ ra gương mặt vô cùng bình thường của mình, Nam Phương Minh

Nguyệt lại vô cùng thất vọng.

Gương mặt này quá bình thường.

Thậm chí Nam Phương Minh Nguyệt còn cảm thấy, gương mặt này căn bản không xứng với dáng người kia của Cao Phong. Giống như đàn ông thích ngắm gái xinh, phụ nữ cũng vậy, cũng thích ngắm trai đẹp.

Nhưng mà vẻ ngoài của Cao Phong lúc này quá bình thường, căn bản không dính đến hai chữ đẹp trai một chút nào.

Lúc này Cao Phong cũng đã lấy lại tinh thần, anh từ từ quay người lại nhìn về phía Nam Phương Minh Nguyệt.

Chỉ liếc qua một cái, ánh mắt anh đã chuyển sang chỗ khác.

Trong lòng Nam Phương Minh Nguyệt lại sinh ra chút kinh ngạc lần nữa.

Với vẻ ngoài của cô ta, thường xuyên trở thành đối tượng mà đám đàn ông đi trên đường tranh nhau nhìn lén.

Hơn nữa đêm nay, cô ta còn mặc một bộ váy da bó sát người, chỉ cần là đàn ông bình thường, trong lòng đều có chút rung động mới phải chứ?

Nhưng mà, Cao Phong chỉ thản nhiên liếc qua cô một cái, sau đó ánh mắt đã chuyển sang chỗ khác. Hơn nữa Nam Phương Minh Nguyệt còn nhạy cảm phát hiện ra, trong ánh mắt Cao Phong vô cùng yên ả, không có bất kỳ ý nghĩ gì khác.

Đối với Nam Phương Minh Nguyệt, người luôn nhìn thấy ánh mắt muôn hình muôn vẻ của đàn ông khi nhìn mình, sẽ luôn là cảm thấy có chút tò mò. "Cô tìm tôi có chuyện gì?"

Cao Phong thản nhiên cất tiếng hỏi, sau đó anh giơ tay ra châm cho mình một điều thuốc.

Nam Phương Minh Nguyệt hừ một tiếng, giọng nói rất kiêu ngạo: "Tôi muốn cho anh một cơ hội.

Lúc này Nam Phương Minh Nguyệt kiêu ngạo giống như một con thiên nga trắng, dường như đang muốn bố thí cho Cao Phong vậy. "Tôi không có hứng thú với cơ hội của cô." Cao Phong vẫn lẳng lặng hút thuốc.

Anh đứng ở chỗ này, không phải vì muốn nghe Nam Phương Minh Nguyệt nói gì, mà là muốn hút hết điều thuốc này mà thôi. "Anh! Anh không biết tôi là ai sao? Vậy chắc chắn anh không phải người ở Thị trấn Biển Đông này." Nam Phương Minh Nguyệt nghe thấy Cao Phong nói như vậy thì sững

Nhưng lần này Cao Phong lại không tiếp tục nói nữa. Từ bao giờ, Cao Phong anh lại cần người khác cho anh cơ hội.

Cơ hội từ trước đến giờ, đều do bản thân anh tự tạo ra. "Anh thích đua xe như vậy, chẳng lẽ anh không muốn trở thành tay đua đỉnh nhất sao?"

Thấy Cao Phong không nói lời nào, giọng Nam Phương Minh Nguyệt cũng trở nên lạnh lùng hơn.

Với thân phận của cô ta, với vẻ ngoài của cô ta, chưa bao giờ có ai đối xử với cô ta như vậy. "Vù!"

Cao Phong ném đầu mẩu thuốc đi, sau đó anh quay người đi về phía xe của mình.

Khuôn mặt đeo mặt nạ không có biểu cảm nào, nhìn qua vẫn rất bình thường. "Anh điên cái gì...

Trong lòng Nam Phương Minh Nguyệt cực kỳ tức giận, lúc này cô ta muốn quay người bỏ về ngay.

Nhưng mà lại nghĩ đến chuyện của mình, cho nên cô ta vẫn cố nhịn cơn giận trong lòng xuống, ép bản thân phải dừng chân. "Anh độ lại chiếc Santana này như vậy, chắc chắn rất thích xe nhỉ?" "Tôi có thể cho anh một cơ hội, trở thành tay đua chuyên nghiệp, nổi tiếng khắp thế giới, mỗi lần thi đấu đều được hàng ngàn hàng vạn người chăm chú dõi theo" "Ở câu lạc bộ xe thể thao của Thị trấn Biển Đông này, chỉ cần Nam Phương Minh Nguyệt tôi đây gật đầu, anh có thể gia nhập bất kỳ câu lạc bộ nào mà mình muốn. Nam Phương Minh Nguyệt nhìn theo bóng dáng không ngừng di chuyển của Cao Phong, miệng cô ta không ngừng nói vài lời thuyết phục. "Đừng mở miệng ra là tôi đây với chẳng ta đây, thời đại nào rồi? Cô nghĩ mình là ai chứ?" "Nếu như cô không thu lại dáng vẻ kiêu ngạo của mình, thì chúng ta không cần phải nói gì với nhau nữa!" "Hơn nữa, đối với chuyện nổi tiếng gì đó cô vừa nói, tôi cũng không hề có chút hứng thú nào."

Cao Phong trả lời nhưng anh vẫn không quay đầu lại, sau đó anh giơ tay ra mở cửa xe, định bước lên xe. "Tôi đây... Tôi còn có thể cho anh tiền, rất nhiều tiền.

Vốn dĩ Nam Phương Minh Nguyệt rất tức giận, nhưng mà vẫn sốt ruột kêu lên.

Lần này, đúng là vẻ kiêu ngạo trên mặt cô ta đã giảm đi một chút.

Nghe thấy chữ tiền này, cuối cùng Cao Phong cũng dừng chân.

Hiện giờ đúng là anh đang rất cần tiền. "Bao nhiêu?" Cao Phong nghiêng đầu ỏi. "Ha ha..." Nam Phương Minh Nguyệt nhìn Cao Phong cười đầy thâm ý.

Quả nhiên, có tiền có thể xui khiến cả ma quỷ. "Sáu mươi tỷ!" Nam Phương Minh Nguyệt kiêu ngạo giơ tay lên nói.

Tuy rằng quần áo trên người Cao Phong không tầm thường, nhưng mà sáu mươi tỷ, đúng là một số tiền không nhỏ.

Nhưng mà, Cao Phong lại có chút thất vọng.

Sáu mươi tỷ, đối với số tiền mà Vũ Hoàng Lê đang cần, mặc dù có tác dụng nhưng tác dụng không lớn. "Sao hả, chế ít à? Anh có biết sáu mươi tỷ có thể mua được bao nhiêu chiếc Santana của anh không?" "Hơn nữa, nếu như anh có thể thắng, bản thân tôi có thể thưởng thêm cho anh sáu mươi tỷ nữa, tổng cộng cho anh một trăm hai mươi tỷ." Nam Phương Minh Nguyệt nói tiếp.

Lần này, Cao Phong đã quay đầu lại nhìn Nam Phương Minh Nguyệt một cái. không thể không nói, điều kiện kinh tế của Thị trấn Biển Đông này đúng là cao hơn Thủ đô Hà Nội rất nhiều.

Tuy rằng trình độ tiêu dùng ở khu ngoại ô đang phát triển kia không tốt lắm, nhưng mà càng đến gần trung tâm thị trấn càng không ngờ được, đúng là ngọa hổ tàng long.

Nam Phương Minh Nguyệt này, chắc hẳn là cành vàng lá ngọc của dòng họ Nam Phương.

Trong tài liệu Khúc Đại Minh đưa cho Cao Phong, có tư liệu về dòng họ Nam Phương. Trên tư liệu có ghi, tài sản của dòng họ Nam Phương vượt quá ba nghìn năm trăm tỷ.

Hiện giờ, xem ra số liệu này không chính xác lắm.

Nếu như nhà bọn họ chỉ có hơn ba nghìn năm trăm tỷ, sẽ để cho con cháu mình tùy tiện vung tay tiêu xài mấy trăm tỷ sao?

Những gã cáo già này đều hiểu rõ một đạo lý, tiền tài không thể lộ ra ngoài.

Giống như nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng, đối với bên ngoài tuyên bố tài sản nhà mình chỉ có hai trăm nghìn tỷ

Thực tế có bao nhiêu thì chỉ người nhà họ Cao mới biết được, chỉ nói riêng chi phí dành cho lĩnh vực nghiên cứu y học ở hòn đảo phía Bắc của nhà họ Cao, một năm cũng phải tốn mấy nghìn tỷ.

Cả nhà chỉ có hai trăm nghìn tỷ, dám chơi như vậy sao? "Sao nào? Một trăm hai mươi tỷ đó, đây là cơ hội cả đời khó gặp được."

Một câu nói của Nam Phương Minh Nguyệt đã kéo Cao Phong về với thực tại. "Một trăm hai mươi tỷ? Để tôi tham gia một trận đấu?" Cao Phong hỏi. "Không sai! Có một cuộc tranh tài, chỉ cần đứng thứ nhất, sẽ có sáu mươi tỷ tiền thưởng." "Là do các câu lạc bộ siêu tốc độ của Thị trấn Biển Đông kết hợp với nhau tổ chức." Tròng mắt Nam Phương Minh Nguyệt khẽ di chuyển lòng vòng, sau đó nhẹ nhàng giải thích.

Cao Phong nhìn Nam Phương Minh Nguyệt một cái, rồi nói: "Chắc cô với người khác cũng cá cược với nhau nhi?"

Nếu như không có, sao Nam Phương Minh Nguyệt có thể cho anh thêm một khoản tiền nữa chứ?

Nam Phương Minh Nguyệt sững sờ, sau đó cô ta lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Sao anh biết? Có điều chuyện này không liên quan gì đến anh cả, anh chỉ cần biết tôi trả tiền cho anh là được rồi."

chapter content