Rể Quý Rể Hiền

Chương 724






Giống như ngọn lửa trong đêm tối, hừng hực cháy. Vài người đang đứng bên cạnh chiếc xe.

Một trong số đó là thanh niên đua xe với Cao Phong ngày đó. Đứng bên cạnh người thanh niên là một cô gái có dáng người cao gầy.

Cô gái mặc một chiếc áo khoác da màu đen, tôn lên vóc dáng hoàn hảo.

Chiếc khăn choàng cùng với mái tóc dài buông xóa bên vai càng tô điểm cho cô ta vẻ hoang dại và cá tính.

Ngoại hình không hề tầm thường chút nào, nếu chấm trên thang điểm mười thì cô ta chắc chắn đạt tám điểm trở lên.

Cô gái có chiều cao khoảng chừng hơn mét bảy. Dù cô ta có đi giày bệt nhưng cũng cao ngang ngửa nam thanh niên kia.

Trên mặt cô gái có ba phần kiêu ngạo, lại thêm vài phân bướng bỉnh, ngang ngược, giống như một con ngựa hoang không chịu sự khuất phục của bất kỳ người huấn luyện nào.

Nếu có người thuộc thế hệ thứ hai ở phía Nam của Thủ đô thì chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra cô gái cao gầy, mặc áo khoác da này chính là chị đại trong câu lạc bộ siêu xe ở thị trấn Biển Đông.

Kỹ thuật đua xe điêu luyện, vững vàng trong vị trí top năm, còn tính cách của cô ta thì cực kỳ đanh đá.

Đặc biệt nhất chính là thân phận của cô ta.

Nam Phương Minh Nguyệt, con gái của dòng họ Nam Phương ở phía Nam thủ đô, là viên ngọc quý giá của cả dòng họ.

Thân phận thực sự không tầm thường. "Đồng Thái Minh! Rốt cuộc ngày đó cậu đã gặp phải ma sao?"

Nam Phương Minh Nguyệt khoanh tay trước ngực, khỏe miệng hơi cong lên. "Chị họ, lúc đó em còn tưởng rằng gặp phải ma nữa chứ, nhưng dấu vết để lại do lốp xe ma sát với mặt đường kia thì không thể sai được!" "Em có thể hỏi cô ấy. Lúc đó, cô ấy còn ngửi thấy mùi ma sát giữa lốp xe và mặt đường nữa đấy." Đổng Thái Minh vươn tay kéo lấy cô gái. “Vâng, vâng chị Minh Nguyệt. Trong lòng của cô gái đối diện với Nam Cung Minh Nguyệt có chút thấp thỏm. "Vậy tại sao chúng ta đã đợi ở chỗ này mấy ngày rồi mà vẫn không thấy bóng dáng người nào?" "Một người thực sự yêu thích đua xe sẽ không bao giờ bỏ không xe của mình quá ba ngày cả." Nam Phương Minh Nguyệt vừa nói vừa cau mày. "Vậy thì em không biết. Dù sao thì người đó chắc chắn vô cùng tài giỏi, anh ta nhất định có thể giúp được chị." Đồng Thái Minh lắc đầu, “Cậu kiểm tra biển số xe chưa, có tìm kiếm được thông tin gì không?” Nam Cung Minh Nguyệt hỏi. "Không có! Bởi vì không cần thiết." Đổng Thái Minh lắc đầu nói: "Đám người chúng ta có ai không biết rằng, khi đua xe sẽ không bao giờ dùng biển số thật?"

Nam Cung Nguyệt nghe xong thì gật đầu, "Hừ” một tiếng nói: "Ngược lại, chị đây muốn xem xem, cái tên lái chiếc xe Santana kia, rốt cuộc là người hay là ma!" "Cái người cậu nói là vô cùng tài giỏi ấy, rốt cuộc là có hay không."

Ngay khi Nam Phương Minh Nguyệt nói xong, tiếng vang trên con đường rộng rãi làm anh ta đột nhiên nhớ đến tiếng gầm của một động cơ xe lao vun vút trên đường. "Chị họ! Anh ta, anh ta, anh ta đến rồi. Âm thanh này không thể nào sai được!"

Đồng Thái Minh lập tức quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Nam Cung Minh Nguyệt không nói lời nào, mím chặt môi, nhìn về phía xa. "Brum!"

Một luồng ánh sáng chói lóa đột nhiên chiếu thắng vào mặt bọn họ.

Nam Phương Minh Nguyệt hơi nheo mắt. Chiếc đèn pha này chắc chắn không phải thứ mà Santana bình thường có thể có được. E rằng cặp đèn pha đã nâng cấp này cũng phải có giả trị lên đến năm con số. "Brum!"

Động cơ không ngừng gầm rú, giống như một con hổ dữ tợn trong bóng tối đang lao nhanh về phía bên này. "Chị họ, chính là anh ta, chính là chiếc xe Santana này."

Đồng Thái Minh gấp gáp hét lên. Đôi mắt mang theo sự sùng bái nhìn chiếc Santana từ xa kia đang lao tới gần. "Ngăn anh ta lại!" Nam Phương Minh Nguyệt khoanh hai tay trước ngực, “Hừ” lạnh một tiếng.

Đồng Thái Minh không nói lời nào. Anh ta liền đứng ra giữa đường vây chiếc xe kia. Lúc này, Cao Phong đang ngồi trong xe hơi nhíu mày, nhưng chân đang đặt lên chân ga vẫn chưa hề thả.

Ảnh đèn pha chiếu tới, liếc mắt là có thể nhìn thấy Đồng Thái Minh đang vây tay không ngừng, bên cạnh còn có một cô gái vô cùng kiêu ngạo.

Nhìn lướt qua chiếc Lamborghini và chiếc Ferrari màu đỏ, Cao Phong nhớ tới Đồng Thái Minh, chính là cái tên tài phiệt đời thứ hai lại ngày đó đã lái chiếc Lamborghini. Cao Phong khẽ lắc đầu. Dù vậy nhưng anh không có hứng thú dừng lại, trái lại tốc độ còn không ngừng tăng lên. "Brum!"

Động cơ tiếp tục gâm rủ rồi lao về phía Đổng Thái

Minh. "Cái /** gì thế?” Đồng Thái Minh kinh hãi hét lên. Còn Nam Phương Minh Nguyệt thì trợn trừng hai mắt. Cái tên lái chiếc Santana này, anh ta thực sự không dừng lại? "Mẹ nó!"

Trong một giây tiếp theo, Đổng Thái Minh liền lăn ra khỏi giữa đường, tránh sang bên lề đường. "Vèo!"

Chiếc Santana tránh sang bên đường, thuận tiện đeo theo một luồng gió mạnh mẽ.

Gió lớn thổi thắng chiếc áo khoác da trên người Nam Phương Minh Nguyệt.

Chiếc khăn choàng và mái tóc dài của cô ta tung bay trong gió.

Nam Phương Minh Nguyệt hơi nheo mắt, lông mày cau lại nhìn chiếc Santana vừa đi qua.

Người này thật thô lỗ "Kit!" "Xoet kit!" "Vèo vèo vèo!"

Âm thanh cực kỳ chói tại của lốp xe khi ma sát với mặt đường vang lên vang lên. Chiếc Santana đã thực hiện củ của xe hoàn hảo.

Sau đó, anh lại kéo thẳng đầu xe một cách dễ dàng rồi phỏng xe rời đi. "Có chút thú vị.

Nam Phương Minh Nguyệt mỉm cười ngạo nghễ rồi quay về phía chiếc Ferrari màu đỏ. "Chị họ, chị định làm gì vậy?” Đồng Thái Minh vẫn còn chưa hoàn hồn hét lên. "Đương nhiên là tìm anh ta nói chuyện rồi."

Nam Phương Minh Nguyệt khởi động xe, kéo cửa sổ xuống nhìn Đổng Thái Minh, nói: "Cậu dám nói dối chị chuyện này. Cái này chị sẽ tính số với cậu sau." "Cái gì?" Đổng Thái Minh ngơ ngác, vội vàng giải thích: “Em không có lừa chị. Chị họ, anh ta thật sự là cao thủ, chị cũng nhìn thấy rồi đấy!” "Không không phải nói với chị rằng, cao thủ kia chính là một anh chàng đẹp trai sao? Chị đây vừa nhìn thấy sườn mặt của anh ta, hi hi...

Sau khi Nam Phương Minh Nguyệt nói xong, một chân liền nhấn ga, phỏng chiếc Ferrari rời đi. Đồng Thái Minh ngơ ngác tại chỗ, gãi gãi đầu, nhìn cô gái bên cạnh, hỏi: "Lần đó, chúng ta nhìn thấy anh ta, anh ta thực sự rất đẹp trai sao?" "À, chắc vậy... Ban đêm nên em không nhìn rõ cho lắm..." Cô gái ngơ ngác đáp. "Có lẽ, thẩm mỹ của chị họ anh khác với chúng ta... Đồng Thái Minh lẩm bẩm một câu.

Lúc này, khóe miệng Nam Phương Minh Nguyệt khẽ nhếch lên, vẻ mặt mang theo vẻ kiêu ngạo theo thói quen, phỏng chiếc Ferrari với tốc độ cực hạn.

Là một trong năm tay đua dẫn đầu bảng xếp hạng câu lạc bộ đua xe ở Thị trấn Biển Đông, sự tự tin của Nam Phương Minh Nguyệt là do từng cuộc, từng cuộc đua tích lũy tạo thành. ít nhất, cô ta không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ không thắng nổi một chiếc Santana.

Nhưng hôm nay, sự tự tin của Nam Phương Minh Nguyệt đã chịu phải sự đả kích lớn.

Năm phút trôi qua. Mười phút trôi qua...

Nam Phương Minh Nguyệt lái xe đến tốc độ đến cực hạn, chiếc Ferrari đã cải tiến, giới hạn về các tính năng được nâng cấp.

Tuy nhiên, cô ta vẫn không nhìn thấy đèn đuôi xe của chiếc Santana đó.

Đường vành đai này có rất ít đường ngã ba, gần như là một đường thẳng.

Vì vậy, chiếc Santana chắc chắn sẽ không thể đi con đường nào khác.

Dù vậy, sau gần mười lăm phút, Nam Phương Minh Nguyệt vẫn chưa bắt kịp được chiếc xe Santana.

Vẻ kiêu ngạo, hung hăng trên gương mặt Nam Phương Minh Nguyệt cuối cùng cũng giảm bớt phần nào.

Hai mươi phút sau, Nam Phương Minh Nguyệt lái xe đến khu vực giáp ranh của thị trấn Biển Đông.

chapter content