Rể Quý Rể Hiền

Chương 3855






Chương 3857

Nắp ấm vốn đặt úp, bị Cao Phong nắm lấy lật xuôi lại.

Trên mặt chính diện có khắc dấu cờ đỏ sao vàng, dưới khắc ấn này, là huy chương đặc biệt của tổng tư lệnh.

Xuống dưới nữa, là hai chữ đặc cung.

Thứ này, không ai dám can đảm làm giả!

“Bùm!”

Đám Mạnh Tuấn Phi rơi vào im lặng.

Trái tim mỗi người đều đập điên cuồng.

Trần Thiên Tung!

Thật sự là Trần Thiên Tung!

“Tôi vẫn luôn cảm thấy anh chỉ là tính cách thật thà phúc hậu.”

“Nhưng tôi không nghĩ tới, anh đúng là tên ngốc.”

Cao Phong dựa lưng vào ghế, giọng điệu lạnh nhạt nói.

“Tôi, tôi…”

Mạnh Tuấn Phi nghe thấy thế không có phẫn nộ, trái lại mặt hơi đỏ lên.

“Lúc tôi gọi anh là anh Mạnh, ở trong mắt tôi anh là ân nhân.”

“Lúc tôi gọi thẳng tên anh là Mạnh Tuấn Phi, ở trước mặt tôi, anh chỉ có thể là cấp dưới.”

Vẻ mặt Cao Phong không đổi, lại nói một câu.

Giọng điệu bình tĩnh, nhưng ẩn chứa tự tin rất cường đại, thậm chí khiến người ta cảm thấy càn rỡ.

Giống như Cảnh Đông rộng lớn này, anh muốn lấy thì lấy, muốn đánh thì đánh.

Mạnh Tuấn Phi nghe thấy thế trong lòng chấn động, không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Cao Phong.

Tiếp xúc với ánh mắt Cao Phong, trong lòng Mạnh Tuấn Phi đột nhiên dâng trào cảm xúc.

Cao Phong, tuyệt đối không nói sai, lại càng không khoác lác.

Anh, nhất định có thể làm được.

Những lời anh nói ra, nhất định có thể làm được.

Bởi vì ở Cảnh Đông gần hai mươi ngày, nếu anh đã nói, mỗi một cuộc chiến đều nằm trong sự khống chế của anh.

Sau lưng Mạnh Tuấn Phi, đột nhiên xuất hiện đầy mồ hôi lạnh.

Lúc trước có quan hệ không tệ với Cao Phong, ông ta vẫn luôn không có cảm giác gì.

Mà lúc này ông ta sắp trở thành kẻ thù, ông ta bất chợt phát hiện, người trẻ tuổi mới hơn hai mươi tuổi kia, là nhân vật đáng sợ cỡ nào?

Mạnh Tuấn Phi thậm chí cảm nhận được, có khả năng ngay cả Diệp Thiên Long, đều kém hơn người thanh niên vừa hai mươi này!

“Biết sai có thể thay đổi, không gì tốt hơn.”

“Làm ra hậu quả như thế, anh không gánh nổi đâu.”

“Thu tay lại đi.”

Cao Phong vươn tay ấn bình đun trà, nước trong bình bắt đầu ấm lên.

Lúc trước anh gọi Mạnh Tuấn Phi một câu ngài Mạnh Tuấn Phi, xem như lần đầu tiên kéo Mạnh Tuấn Phi quay đầu.

Mà bây giờ bày ra thân phận, là kéo ông ta quay đầu lại lần hai.

Nếu Mạnh Tuấn Phi vẫn cố chấp như vậy, vậy hôm nay Cao Phong không ngại làm theo lời Long Tuấn Hạo nói lúc trước, phế đi Mạnh Tuấn Phi.

Cho dù nơi này là địa bàn của Mạnh Tuấn Phi.

Đã cho hai lần cơ hội, phải xem Mạnh Tuấn Phi lựa chọn như thế nào.

Trong giây phút này, trong đầu Mạnh Tuấn Phi hiện lên rất nhiều cách nghĩ.

Có lẽ ông ta thật sự có thể giết chết Cao Phong dễ dàng.

Cho dù Long Tuấn Hạo dẫn theo hai mươi nghìn người trấn thủ nơi đây, ông ta cũng không có bất cứ e sợ gì.

Chỉ có hai mươi nghìn người, đối mặt với trăm nghìn thuộc hạ của Mạnh Tuấn Phi, chỉ có thể toàn quân bị diệt.

Nhưng hậu quả này, ông ta có gánh nổi hay không?

Nếu Trần Thiên Tung ra lệnh một tiếng, triệu tập mấy trăm nghìn tinh binh cường tướng, vận dụng máy bay chiến đấu sử dụng đủ hỏa lực mạnh…