Rể Quý Rể Hiền

Chương 3854






Chương 3856

Mạnh Tuấn Phi vươn tay nắm lấy một dúm lá trà, chà xát một lát, cuối cùng cũng tin tưởng Cao Phong không nói dối.

“Vậy anh có biết, là ai đưa cho không?”

Trên mặt Cao Phong hiện lên cân nhắc, dựa lưng vào ghế, ánh mắt lười biếng hỏi.

Cho dù là lúc giương cung bạt kiếm như vậy, vậy mà Cao Phong còn có thể bình tĩnh như thế.

Giống như mọi chuyện, đều nằm trong tầm tay anh.

“Người nào tặng? Anh Thiên Long sao?”

Mạnh Tuấn Phi trợn to mắt nhìn, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.

Muốn nói Cao Phong có quan hệ với quân đội, vậy thì chỉ có tầng quan hệ với Diệp Thiên Long thôi?

Nhưng nếu tối nay Mạnh Tuấn Phi dám ra tay với Cao Phong, chắc chắn đã suy nghĩ tới mối quan hệ với Diệp Thiên Long.

Cho nên Diệp Thiên Long cũng không khiến ông ta e sợ.

“Không phải.”

Cao Phong hơi xua tay.

“Không phải trung tướng Long, vậy thì càng vô dụng.”

Mạnh Tuấn Phi cười mỉa một tiếng, lại giơ chén trà lên.

Diệp Thiên Long trung tướng ba sao còn không có tác dụng, ông ta còn có thể sợ người nào?

“Ừm, Trần Thiên Tung.”

Trên mặt Cao Phong xuất hiện trêu tức, lạnh nhạt nói.

“Bùm!”

Trong phòng lập tức rơi vào yên tĩnh như chết lặng.

Trần Thiên Tung!

Tổng tư lệnh trong quân đội Việt Nam.

Tay nắm một triệu binh quyền, trải qua vô số cuộc chém giết, chém địch không đếm xuể.

Trần Thiên Tung giống như một pho tượng thần thủ hộ, thủ hộ Việt Nam an ổn thái bình.

Chính vì có ông ta ở đây ổn định, mới có thể đảm bảo sẽ không xảy ra nhiễu loạn gì.

Mà đám người Mạnh Tuấn Phi này, chiếm cứ khu vực bên cạnh biên giới, thường xuyên giao tiếp với binh sĩ bên cạnh biên giới, lại càng nghe nói tới cái tên này.

Phóng tầm mắt cả Việt Nam, địa vị của Trần Thiên Tung dưới một người trên chục ngàn người.

Ra lệnh một tiếng, một triệu hùng binh sẽ dốc toàn bộ lực lượng, quét ngang ngàn vạn quân.

Một mình ông ta, có thể nắm giữ một triệu người đấy!

Mà hiện giờ, Cao Phong nói lá trà anh đang uống, là Trần Thiên Tung đặc biệt đưa cho.

Vậy thì đại biểu, Cao Phong có quan hệ không tầm thường với Trần Thiên Tung.

Mạnh Tuấn Phi im lặng.

Ba tên sĩ quan phụ tá cũng trợn to mắt, trong đầu ong ong.

Xét đến cùng vẫn là vì Việt Nam hiện giờ, đã sớm không còn là trước đây, nơi để mặc người ta bắt nạt nữa.

Việt Nam hiện giờ dân giàu nước mạnh, rất cường đại!

Thực lực kinh tế, lực lượng chiến sự, nghiên cứu phát triển các loại vũ khí hiện đại hóa, đều đứng đầu thế giới.

Dám động tới nửa tấc giang sơn Việt Nam thì chính là động trên đầu thái tuế.

Ngay cả những cường quốc như nước John, cũng đều nghĩ hết biện pháp, âm thầm chậm rãi tính kế.

Huống chi đám cường đạo nhỏ bé bên cạnh biên giới như Mạnh Tuấn Phi?

Trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Cho dù là một cây kim rơi xuống đất, e rằng đều nghe thấy rõ.

“Chuyện này, chuyện này…”

Mạnh Tuấn Phi chậm rãi đặt chén trà xuống, biểu cảm trên mặt vô cùng đặc sắc.

Ông ta suy đoán được thân phận của Cao Phong, nhưng ông ta không nghĩ tới, thân phận của Cao Phong khủng bố như vậy!

“Anh khoác lác cái gì?”

Một sĩ quan phụ tá nghiến răng một lúc lâu, vẫn đột nhiên lớn tiếng quát.

Mà Cao Phong mỉm cười, nhẹ nhàng cầm lấy nắp ấm trà trên mặt bàn lên, sau đó lật ngược lại.