Rể Quý Rể Hiền

Chương 3741






Chương 3743

Màn đêm hoàn toàn buông xuống khu vực Nam Cương.

Xung quanh có những doanh địa đóng quân, ngược lại còn có chút ánh sáng, ánh sáng từ đèn chiếu xa, có thể chiếu rọi đi thật xa. Mà những vùng đất hẻo lánh không có doanh địa đóng quân, thì lại rơi vào trong bóng tối vô tận.

Trong màn đêm, dường như có vô số mãnh thú đang ẩn náu, vận sức chờ phát động, có thể mang đến một kích trí mạng cho cường đạo Nam Cương bất cứ lúc nào.

Toàn bộ cường đạo Nam Cương, đều xốc lại tinh thần, cố thủ trong doanh địa của mình. Nhưng chỉ nhìn thấy những cường đạo Nam Cương này giống như bị bệnh đau mắt đỏ. Đôi mắt của người nào cũng đỏ ngầu, tơ máu che kín toàn bộ lòng trắng. Hai ngày một đêm không ngủ, đổi lại là ai cũng sẽ mệt mỏi rã rời. Nhưng bên trên đã hạ lệnh nhất định phải chấp hành, kêu bọn họ cứ kiên trì thêm một đêm, cho nên chỉ có thể cắn răng mà kiên trì. Cho dù những người có thể luân phiên đi nghỉ ngơi một chút, thì vẫn nơm nớp lo sợ, mà không dám ngủ quá sâu.

Trong doanh trại của Đức Khánh.

Trong phòng họp khói thuốc lượn lờ, mọi người hút thuốc để nâng cao tinh thần, khiến cho không khí trong phòng ngột ngạt. Nhưng cho dù là vậy, thì bọn họ vẫn không ngừng buồn ngủ, có mấy người thậm chí còn nằm soài ra mặt bàn.

Lúc đầu Đức Khánh còn trừng to mắt giám sát mọi người. Nhưng càng về sau, ông ta cũng dựa lưng lên ghế, mí mắt dần dần khép lại.

“Bằng bằng bằng bằng bằng!”

Ngay đúng lúc này, từ xa đột nhiên truyền tới tiếng súng dồn dập và mãnh liệt.

Màn quấy rối tới từ khối tập đoàn Phong Hạo có lẽ sẽ tới hơi muộn, nhưng chắc chắn sẽ không vắng mặt.

“Soạt!” Đám người Đức Khánh bật dậy khỏi ghế.

Giờ khắc này, trong lòng mọi người cũng không khẩn trương bao nhiêu, mà là tức giận nhiều hơn.

“Mẹ nó! Lại tới, bọn họ lại tới rồi!” Một thủ lĩnh Nam Cương nói với giọng có chút sụp đổ.

“Mẹ nó, bọn họ là chó điên sao? Móa nó!”

Tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái sụp đổ.

Loại cảm giác bị người theo đuổi không ngừng, nhất là vào lúc bạn lơ là mà cắn bạn một phát, đổi lại là ai cũng sẽ sụp đổ thôi!

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lửa giận trong lòng lại bùng lên.

Năm chữ to khối tập đoàn Phong Hạo giống như một thanh đao đang lơ lửng trên đầu bọn họ và sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào. Nhưng chỉ có khi nó sắp rơi xuống mới khiến tinh thần của bọn họ căng lên.

“Lơ là rồi! Mẹ kiếp, ông đây chịu đủ rồi nhé!”

Mọi người vừa chửi, vừa liên hệ với doanh địa của mình. Nhưng kết quả có được là, khối tập đoàn Phong Hạo vẫn không hề giẫm chân vào khu vực Nam Cương như cũ, mà chỉ đang xả súng vào không khí ở sát biên giới mà thôi. Dù nghe thấy chiến hỏa liên tục, nhưng trên thực tế đôi bên hoàn toàn không giao chiến.

“Đừng kích động, chúng ta không cần để ý đến bọn họ, cứ để bọn họ ầm ĩ đi.” Đức Khánh cắn chặt răng, cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng mình mà ngăn cản mọi người.

Mọi người bất đắc dĩ, chỉ có thể cắn răng gật đầu đồng ý.

Quả nhiên, tiếng súng và pháo đó vang lên được một lúc, nhưng rất nhanh đã biến mất.

Mọi người tiếp tục chờ đợi. Hai tiếng sau, tất cả đều xốc lại tinh thần theo bản năng. Dựa theo tính cách đê tiện của khối tập đoàn Phong Hạo thì lại sắp đến thời gian quấy rầy rồi thì phải?

Thế nhưng lần này, khối tập đoàn Phong Hạo lại không hề ra tay.

“Mẹ nó! Đám chó điên này cuối cùng cũng chịu yên tĩnh rồi, xem ra bọn họ cũng biết cách làm này vô dụng đối với chúng ta.”

“Ngủ! Mau nhân lúc này ngủ một lát đi.”

Hơn ba mươi thủ lĩnh đều gục đầu lên bàn, không đến hai phút đã rơi vào mộng đẹp.

Đức Khánh ra ngoài rửa mặt, rồi châm một điếu thuốc ở bên ngoài.

“Ngài Đức Khánh, bây giờ bọn họ đều đang ở chỗ của chúng ta, có nên…” Một sĩ quan phụ tá ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi, vừa nói vừa dùng bàn tay xẹt qua cổ một cái.

Đức Khánh hơi híp mắt, trong mắt lóe lên một tia sát khí. Hơn ba mươi thủ lĩnh này đều chấp chưởng doanh địa của riêng mình. Chỉ cần ông ta giết chết toàn bộ bọn họ thì có thể thuận thế thu hết một nửa khu vực Nam Cương vào trong túi. Đây vốn luôn là kế hoạch của ông ta.

Nhưng ông ta suy nghĩ một lát, rồi vẫn lắc đầu: “Vẫn chưa đến lúc. Bây giờ khối tập đoàn Phong Hạo đang như hổ đói rình mồi, nếu chúng ta tự nội đấu, vậy bọn họ chắc chắn sẽ nắm lấy cơ hội này để tấn công. Hơn nữa, ngài John cũng sẽ không để tôi làm như vậy. Vốn dĩ chuyện tôi không bắt được Cao Kình Thiên, đã khiến ông ta không vui rồi. Nếu bởi vì ham muốn cá nhân mà đưa ra quyết định như vậy, ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi.”

Đức Khánh chậm rãi mở miệng, ông ta suy xét thật lâu, cuối cùng vẫn chỉ có thể tạm thời bỏ qua dự định này.