Rể Quý Rể Hiền

Chương 3740






Chương 3742

Mọi người có hơi dừng lại một chút, sau đó lại bắt đầu mồm năm miệng mười bàn luận.

“Đúng, nói trắng ra chính là mồm thì to mà gan thì bé, nói được nhưng làm không được mà thôi.”

“Nói suông, không làm được cũng thôi đi, nếu khai chiến thật thì bọn họ cũng chẳng có cái gan đó.”

Nghe thấy những lời bàn luận của mọi người, Đức Khánh nghĩ ngợi một lát, rồi vẫn chậm rãi gật đầu. Ông ta cúi đầu nhìn giờ, đã đến tầm này rồi, sắc trời cũng đã tối dần, mà phía bên khối tập đoàn Phong Hạo vẫn chưa có một chút động tĩnh gì.

“Xem ra, tôi thật sự đã đề cao bọn họ rồi. Tôi còn tưởng bọn họ thật sự được gọi là anh em tình thâm nữa cơ. Nhưng bây giờ xem ra, bọn họ cũng sợ chết, hoàn toàn sẽ không vì Cao Kình Thiên mà không đếm xỉa đến tính mạng của mình.” Đức Khánh hừ lạnh một tiếng, trên gương mặt xuất hiện vẻ khinh thường.

“Ngài Đức Khánh, rốt cuộc ông có bắt được Cao Kình Thiên đó hay không?” Một thủ lĩnh dừng một chút, rồi ngẩng đầu hỏi một câu.

Những người khác cũng lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía ông ta. Bọn họ đều cực kỳ tò mò về chuyện này.

“Không!” Đức Khánh khoát tay một cách mất kiên nhẫn, cứ nhắc tới chuyện này là ông ta lại đầy một bụng tức.

Hơn nghìn người đi đuổi giết mười mấy người, nhưng kết quả là hơn nghìn người toàn quân bị diệt, lại còn không thể bắt được Cao Phong nữa chứ. Đây đúng thật là khiến ông ta tức đến cực điểm, lại càng khiến ông ta vô cùng mất mặt hơn.

“Nếu tôi thật sự bắt được Cao Kình Thiên, thì còn cần phải bị động như vậy nữa sao? Trong tay chúng ta nắm giữ tính mạng của đại ca bọn họ, còn không phải là kêu bọn họ làm gì, thì bọn họ cũng phải làm cái đó sao?” Đức Khánh hừ lạnh một tiếng, than thở với giọng rất khó chịu.

Mọi người nghe vậy thì sững sờ, sau đó đều gật đầu.

Với tính cách của Đức Khánh, nếu thật sự bắt được Cao Phong, thì khi đối mặt với khối tập đoàn Phong Hạo, chắc chắn sẽ không bị động như vậy. Ông ta nhất định sẽ dùng Cao Phong để uy hiếp khối tập đoàn Phong Hạo, để đạt được mục đích của mình.

“Ngài Đức Khánh, vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào đây? Cứ tiếp tục đợi hay là cho các doanh địa đi nghỉ ngơi trước? Đã hai ngày một đêm không được ngủ rồi, tình trạng của chúng ta cũng không được tốt cho lắm.”

Mọi người lại nhắc đến chuyện này, trong doanh địa Nam Cương hiện giờ, mỗi một cường đạo Nam Cương đều mất tinh thần, đôi mắt cũng đỏ ngầu như thể bệnh đau mắt đỏ vậy. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì chỉ sợ còn chưa đợi khối tập đoàn Phong Hạo đánh tới thì bản thân bọn họ đã ngã xuống rồi.

“Tôi cảm thấy vẫn chưa được, rốt cuộc thì khối tập đoàn Phong Hạo có lá gan tới đây tấn công hay không, thì chúng ta cũng chỉ suy đoán thôi. Lỡ như bọn họ thật sự có lá gan này thì sao? Ai trong các ông đảm bảo khối tập đoàn Phong Hạo là đang thật sự phô trương thanh thế?”

Những lời nói này của Đức Khánh khiến mọi người không thể không cắn răng gật đầu. Lỡ như tất cả mọi người đều đi nghỉ ngơi, vậy đến lúc khối tập đoàn Phong Hạo tới đánh úp một trận, vậy nói không chừng còn chưa đợi bọn họ kịp tỉnh lại chỉ đã bị chém đứt cổ ngay trong giấc ngủ rồi. Chẳng ai dám đi gánh vác loại mạo hiểm này hết!

“Đậu má! Thế này không được, thế kia cũng không xong, ngay cả quyền đi ngủ cũng bị cướp mất luôn sao?”

“Mẹ nó! Sao tôi cứ cảm thấy khối tập đoàn Phong Hạo kia có người giúp thế nhỉ?”

“Quy tắc được định ra, ngoài mặt trông có vẻ có lợi cho chúng ta, nhưng trên thực tế khối tập đoàn Phong Hạo mới thật sự có lợi chăng?”

Mọi người lại nổi giận đùng đùng, trong lòng lại càng tức giận không thôi.

Tuy nói quy tắc giới hạn số lượng khởi binh của khối tập đoàn Phong Hạo, nhưng khối tập đoàn Phong Hạo lại vừa vặn có thể mỗi lần ra quân mười nghìn người, sau đó cho những người khác đi nghỉ ngơi. Thế nhưng phía bên Nam Cương thì sao, tất cả mọi người đều phải duy trì trạng thái chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào. Bọn họ là người chứ không phải vũ khí, làm sao có thể chịu đựng được?

“Cứ tiếp tục kiên trì đi, nếu qua đêm nay khối tập đoàn Phong Hạo vẫn không tấn công như cũ, thì lại nói sau.” Đức Khánh cắn răng, cũng cảm thấy như thế này không được, nên chỉ có thể tạm thời đưa ra đề nghị này.

Mọi người không thể không bất đắc dĩ gật đầu, sau đó tiếp tục đợi chờ.

Hơn ba mươi thủ lĩnh đều hạ lệnh cho doanh trại của mình, có thể luân phiên trực ca, để một bộ phận người ngủ cùng với trang bị. Nhưng những người thủ lĩnh ra lệnh như bọn họ thì lại không thể đi ngủ. Lỡ như khối tập đoàn Phong Hạo đánh tới đây, thì bọn họ không có khả năng đảm bảo mình có thể lập tức tỉnh táo lại để ra lệnh!

Thời gian lại lặng lẽ trôi qua.

Bảy giờ, tám giờ, chín giờ…