Rể Quý Rể Hiền

Chương 3718






Chương 3720

“Làm như vậy có khác nào đánh vào mặt bọn này?”

Cơ thể gã trung niên hơi nghiêng về trước, lạnh lùng cười hỏi.

Liễu Tông Trạch cắn chặt răng, trong lòng tức nghẹn, nhưng mà một câu cũng không thể phản bác.

Anh ta tin rằng nếu Cao Phong ở đây, anh chắc chắn có thể đáp lại thích đáng.

Nhưng anh ta chỉ là Liễu Tông Trạch, trình độ vẫn còn kém một chút.

“Vũ khí, bọn tôi sẽ không giao.”

Liễu Tông Trạch nói xong, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Mọi người, chuẩn bị, chiến đấu.”

“Vào trạng thái chiến đấu, xe tăng đi trước, xe tăng bọc thép chống đạn nhắm thẳng vào mười chiếc xe tăng của bọn họ.

“Xạ thủ ở trên, RPK sẵn sàng nạp đạn!”

Gã trung niên ra lệnh, mười vạn binh lính có tiếng lúc này bắt đầu hành động.

“Vù vù vù!”

Đội xe tăng trong nháy mắt đã tiến lên, một chiếc xe tăng giống như là loài dã thú khổng lồ trong bộ giáp bằng thép, đi kèm với sự khát máu vô cảm.

Mười vạn binh sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, thần sắc kiên định, nháy mắt đã vào trạng thái chiến đấu

Mấy cường đạo Nam Cương lập tức lấp vũ khí ra nhắm vào đám người Long Tuấn Hạo.

Đội ngũ của mấy tên cường đạo Nam Cương này có tổng cộng phải hơn hai mươi hai vạn người, hơn nữa lại còn vũ trang đầy đủ vô cùng.

Nháy mắt đã trực tiếp bao vây hai mươi vạn binh tính của khối tập đoàn Phong Hạo lại.

Không khí nơi chiến trường lập tức bị kéo căng.

Chiến đấu, vô cùng căng thẳng.

Tổng số người hai bên phải tầm hơn bốn mươi vạn người, gần năm mươi vạn người trong cuộc giao chiến.

Nếu trận chiến lần này bùng nổ thì e rằng sẽ gây nhốn nháo vô số nơi!

“Trạch này, trận này không thể không đánh!”

“Cậu đừng khuyên tôi, không có khả năng chúng ta giao cho chúng vũ khí đâu.”

Long Tuấn Hạo cắn chặt răng, đi trước để chặn đường Liễu Tông Trạch khuyên mình.

Mà Liễu Tông Trạch lúc này cũng không có ý khuyên Long Tuấn Hạo.

Vũ khí, tuyệt đối không thể giao ra.

Một khi đã thật sự giao vũ khí ra thì khối tập đoàn Phong Hạo sẽ đi tong.

Cho dù mấy tên cường đạo Nam Cương này thật sự để khối tập đoàn Phong Hạo bọn họ rời đi đi nhưng mà không có vũ khí của khối tập đoàn Phong Hạo thì còn gọi là khối tập đoàn Phong Hạo sao?

Đến lúc đó, hai mươi vạn binh lính Phong Hạo không có vũ khí chiến đấu trong tay, tất cả đều sẽ lưu lạc thành người thường.

Vậy thì thật sự sẽ trở thành miếng thịt bò trên thớt người.

Gióng như con cừu non đợi người đến làm thịt, chỉ cần người khác muốn thì có thể giết bọn họ bất cứ lúc nào.

Hơn nữa, dù cho Cao Phong có thể trở về thì họ cũng không thể giúp được gì cho Cao Phong cả.

Cho nên, đống vũ khí này tuyệt đối không thể giao nộp.

Có chết, cũng không giao ra.

“Các người đã khí thế bức người đến vậy thì chiến thôi!”

Liễu Tông Trạch mím môi, sau đó trực tiếp rút luôn súng tiểu liên bên hông.

Hai mươi vạn binh lính Phong Hạo phía sau cũng không chút do dự, lập tức chuẩn bị nghênh đón đối thủ.

Tay trái Long Tuấn Hạo cầm súng tiểu liên, tay phải cầm con dao thép.

“Các anh em, mọi người có sợ không?”

Khuôn mặt Long Tuấn Hạo đầy vẻ lạnh lùng.

Anh ta giống như có lòng tin rất lớn vào trận đấu sắp tới.

“Sợ!”

Hai mươi vạn binh sĩ Phong Hạo đồng thanh hô một tiếng.

“Ha ha! Một lũ chết nhát!”

“Chưa đánh mà đã sợ, tôi còn tưởng mấy người ghê gớm lắm chứ!”