Rể Quý Rể Hiền

Chương 3717






Chương 3719

“Chuyện này ông có muốn cũng không được.”

Ánh mắt Liễu Tông Trạch cũng trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm Đức Khánh.

Giao nộp vũ khí chẳng khác nào tự đánh gãy hai tay.

Đến lúc đối mắt với kẻ thù bên ngoài thì khối tập đoàn Phong Hạo lấy gì mà chống cự.

Chẳng lẽ dùng lòng hăng hái liều mạng với kẻ địch mang vũ khí à?

Cho nên, chuyện này tuyệt đối không thể.

“Hừ!” Đức Khánh hừ lạnh một tiếng nói: “Khối tập đoàn Vũ Nặc của Tam Giác Vàng các cậu đã hố không ít binh lính và vũ khí của Nam Cương bọn này.”

“Giờ các người đã dẹp yên tập đoàn Vũ Nặc rồi, hơn nữa còn coi mọi thứ trong tập đoàn Vũ Nặc là của riêng mình, vua một cõi Tam Giác Vàng cho nên món nợ này nhất định phải tính vào đầu các cậu.”

“Nam Cương của bọn này cũng không dễ lấy vậy đâu!”

“Lấy của bọn này một món vũ khí thì phải trả gấp mười lần!”

Hai ba câu Đức Khánh nói ra nghe như thể là mấy tên Nam Cương chúng mới là người bị hại.

Giống như là đang đòi nợ khối tập đoàn Phong Hạo về tập đoàn Vũ Nặc.

“Để lại cái con mẹ ông! Ông đây không nghe mấy thứ linh tinh xằng bậy ông nói, muốn vũ khí của bọn này chứ gì, tự đến mà lấy.”

“Nếu lá gan đủ lớn thì ông sẽ lấy được thôi.”

Một tay Long Tuấn Hạo cầm lấy súng tiểu liên, trực tiếp bước lên từng bước, giờ lên trước mặt Đức Khánh.

“Đến đây nào, đủ dũng cảm sẽ lấy được thôi!”

“Tới đây tới đây! Xem ông đủ gan không!”

Hai mươi vạn binh lính Phong Hạo cũng tiến lên từng bước, tay giơ vũ khí lên.

Nhiều người dậm chân xuống đất cùng nhau như vậy, trong nháy mắt đã giống như đã gây nên rung chấn, tiếng hò hét chói tai vang tận lên trời.

Đức Khánh hơi híp mắt, trong mắt hiện lên sự nguy hiểm.

“Nếu các cậu đã khăng khăng nhất quyết như đã nói vậy thì cũng đừng trách tôi không có nhân tính.”

“Hôm nay, đống vũ khí đó, các cậu phải giao ra, không muốn cũng phải giao!”

“Các cậu chỉ có hai con đường, một là chọn cách ngoan ngoãn gia vũ khí thì bọn tôi sẽ tha cho các cậu.”

“Hai là bọn tôi sẽ giết hết các cậu, sau đó thu hết chiến lợi phẩm trên người các cậu!”

“Do các cậu chọn cả thôi.”

Vẻ mặt Đức Khánh khinh khỉnh, đầu lưỡi hơi vươn ra liếm môi, khuôn mặt đầy sự tham lam.

“Tuấn Hạo, đừng để ý đến ông ta! Chúng ta đi thôi.”

Liễu Tông Trạch đối diện với Đức Khánh nửa giây sau đó trực tiếp xoay người lên xe.

Long Tuấn Hạo cắn chặt răng nhưng cũng gật đầu, lúc này định lên xe.

“Đi! Các cậu muốn đi sao!”

Đức Khánh ra lệnh một tiếng, mấy vạn cường đạo Nam Cương bắt đầu giơ súng lên.

Long Tuấn Hạo cắn chặt răng, lúc này muốn đánh lại.

“Đúng vậy, các cậu không đi được.”

Lúc này, gã trung niên đứng trước mười vạn binh lính cũng cười khẩy mở miệng nói.

Trong lòng Liễu Tông Trạch khó kìm mà thấy hơi hồi hộp.

Khi nãy anh ta không muốn cãi tay đôi với Đức Khánh bởi vì sợ gã này sẽ nhúng tay vào.

Mà xem ra giờ gã nhúng tay vào thật rồi!

Trong lòng hai người Long Tuấn Hạo đều vô cùng phẫn nộ.

Nhưng cơn tức lúc này cũng chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.

Vì chuyện lớn, bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng nuốt hận vào bụng.

“Ông không cho chúng tôi giao chiến ở đây thì bọn tôi có thể rút quân.”

“Nhưng chuyện vũ khí thì là chuyện giữa Tam Giác Vàng và Nam Cương, ông muốn nhúng tay vào?”

Liễu Tông Trạch tiến lên từng bước, cố gắng làm cho giọng điệu của mình bình tĩnh trở lại.

“Khi mà các cậu đặt chân lên đất này đã là chuyện của Nam Cương rồi.”

“Tuy nói Nam Cương là nơi không ai quản nhưng cũng coi như là biên giới của bọn này.”

“Các cậu mang theo nhiều người như vậy, vũ khí đầy đủ, gióng trống khua chiêng tới đây rồi còn nói muốn đi là đi?”