Rể Quý Rể Hiền

Chương 3700






Chương 3702

“Cho nên món nợ này của chúng ta, e là chỉ có thể ngậm ngùi nuốt xuống mà thôi.”

Thanh niên áo đen lắc đầu bất lực.

Bọn chúng đều đã chết rồi, ai tới gánh món nợ của Khối tập đoàn Vũ Nặc đây?

Khối tập đoàn Phong Hạo sao?

Chỉ sợ đó lại là một trò cười cho thiên hạ.

“Con mẹ nó, khối tập đoàn Phong Hạo muốn làm gì? Hả?”

“Thời gian dài như vậy, bọn họ không nuốt khối tập đoàn Vũ Nặc.”

“Cứ nhất định phải vào thời điểm quan trọng này, nuốt trọn Khối tập đoàn Vũ Nặc.”

“Khốn khiếp! Khốn khiếp! Súng của ông, người của ông, cả kế hoạch của ông nữa!”

Đức Khánh trong lòng vô cùng phẫn nộ, giống như thùng thuốc súng di động, đi đến đâu nổ đến đó.

Thanh hiên áo đen cúi đầu không nói một lời, anh ta có thể hiểu được cơn tức giận này của Đức Khánh.

Vốn dĩ còn muốn chờ đến sáng hôm nay, sẽ tóm được Cao Phong nắm lòng bàn tay.

Sau đó ở bên Tam Giác Vàng trai cò đánh nhau, Đức Khánh sẽ ngồi làm ngư ông đắc lợi.

Ngược lại giờ hay rồi, đừng nói đến chuyện có được lợi lộc gì không, ngay cả sự trợ giúp của bên mình cho Khối tập đoàn Vũ Nặc cũng tan thành mây khói.

Đến cả quân sư Kim Phong kia cũng tử trận. Nếu Đức Khánh muốn tính sổ với bọn chúng, há chẳng phải đuổi đến âm tào địa phủ để đòi à?

“Mẹ nó, tên Kim Phong đoản mệnh này nữa!”

“Đáng ra lúc trước ông đây không nên tin lời ngon tiếng ngọt của anh ta, còn suốt ngày lèo nhèo muốn nuốt trọn cả Khối tập đoàn Phong Hạo.”

“Lần này thì hay quá rồi. Khối tập đoàn Phong Hạo trực tiếp ra tay, chúng ta còn dâng lên tận miệng cho bọn chúng! Vô dụng!”

Cơn tức giận trong lòng Đức Khánh như ngọn lửa không ngừng bốc cao ngùn ngụt, hét lên khắp phòng.

“Ngài Đức Khánh, điều tôi lo lắng là, tại sao khối tập đoàn Phong Hạo lại phải làm như vậy?”

“Có phải bọn họ đang muốn, thâu tóm Tam Giác Vàng, sau đó…”

Thanh niên áo đen dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Sau đó có phải sẽ tấn công Nam Cương, báo thù cho Cao Kình Thiên kia không?”

Dù sao rất nhiều người đều biết lão đại của khối tập đoàn Phong Hạo cũng bị người Nam Cương đuổi giết, sống chết không rõ.

Đức Khánh nghe vậy hừ lạnh một tiếng, nói: “Bọn chúng dám! Cho bọn chúng mười lá gan!”

“Bọn chúng cho rằng bao nhiêu năm nay Nam Cương vẫn đứng vững vàng, ngay cả Việt Nam muốn chiếm cũng không làm gì được, há có thể tùy tiện tấn công?”

“Hơn nữa, khối tập đoàn Phong Hạo đã một mẻ tóm gọn khối tập đoàn Vũ Nặc, hiện giờ đã trở thành kẻ thống trị ở Tam Giác Vàng rồi.”

“Bọn chúng đang yên ổn ở đó rồi, đến tranh giành Nam Cương với chúng ta làm gì, đây không phải là bị ngu à?”

“Tôi cảm thấy khối tập đoàn Phong Hạo nhất định sẽ không làm như vậy, bằng không bọn chúng chính là một lũ ngốc.”

Nghe thấy Đức Khánh nói như vậy, thanh niên áo đen cũng là yên tâm không ít.

Theo suy nghĩ này của bọn họ, khối tập đoàn Phong Hạo hẳn sẽ không làm như thế kia đâu.

Người với người là không giống nhau.

Với doanh trại Đức Khánh mà nói, nếu như Đức Khánh thật sự bị giết chết.

Doanh trại Đức Khánh nhất định sẽ hô hào phải báo thù, nhưng cũng chỉ dừng ở việc hô khẩu hiệu mà thôi.

Vì một người đã chết mà phải trả cái giá thật đắt, chắc chắn không đáng chút nào.

Cho nên bọn họ cảm thấy, Khối tập đoàn Phong Hạo, nhất định cũng sẽ không làm như vậy.