Rể Quý Rể Hiền

Chương 3697






Chương 3699

Mỗi người đều bụng đói kêu vang, sắc mặt trắng bệch, trên người mang đầy vết thương.

Dưới tình huống như vậy lại khiến cho trong lòng bọn họ càng thêm mê man.

Ngay cả cổ dục vọng muốn sống sót kia cũng giảm xuống không ít.

Liên tục chạy trối chết suốt mười mấy giờ đồng hồ khiến thân thể cùng tâm lý bọn họ bị đè nén ở cả hai phương diện, đã đẩy bọn họ đến bến bờ sụp đổ rồi.

Bọn họ đặt tay lên ngực tự hỏi nếu không phải vì muốn hộ tống Cao Phong trốn thoát bọn họ đã tuyệt đối không thể kiên trì chạy đến được tới nơi này.

“Anh Phong, mọi người mau đi thôi, người anh em có lẽ chỉ có thể cùng mọi người đi đến nơi này mà thôi.”

Một người chiến sĩ Vũ Nặc, chậm rãi duỗi người lấy tay che bụng, máu tươi không ngừng chảy ra, nháy mắt ướt đẫm một mảnh quần áo.

Người chiến sĩ này tựa người vào trên thân cây, hơi cong người, trên mặt không có chút khẩn trương cùng sợ hãi nào.

Thậm chí khiến cho người ta có một loại cảm giác được giải thoát.

“Anh Phong, em cũng không thể chạy được nữa rồi, bọn em lưu lại chỗ này, mọi người mau chóng chạy đi.”

“Hai anh em chúng em sẽ cản phía sau lại cho mọi người.”

Mặc khác một người chiến sĩ Vũ Nặc cũng khe khẽ cười, co người ngồi xuống đất.

“Câm miệng hết cho tôi!”

Cao Phong cắn răng tiến lên, xé ra một mảnh vải, quấn từng vòng từng vòng quanh bụng người chiến sĩ.

“Tôi chỉ còn lại có mười ba người các cậu, cũng chỉ còn mười ba người các cậu mà thôi…”

Cao Phong cắn chặt răng, hai mắt phiếm hồng, câu nói kế tiếp rốt cuộc cũng không nói nên lời.

“Chúng ta muốn đi cùng đi, muốn chết thì cùng chết.”

“Ai nói nửa lời vô nghĩa, tôi sẽ bắn người đó!”

Cao Phong chậm rãi đứng thẳng người dậy, trừng mắt mắng mười ba vị chiến sĩ.

Mọi người cúi đầu trầm mặc, nhưng cũng như cũ không thể lấy lại nửa điểm tinh thần.

Cổ tinh thần gắng gượng của cơ thể kia, một khi đã buông lỏng xuống, thì rất khó để nâng lên trở lại.

Cao Phong chậm rãi đảo mắt nhìn qua vẻ mặt của tất cả mọi người.

“Được, thế hôm nay chúng ta cứ cùng nhau chết đi.”

Cao Phong không hề nói lời vô nghĩa, lúc này cũng đặt mông ngồi xuống đất.

“Anh Phong, không được, anh phải đi…”

Mọi người lập tức trợn to mắt nhìn, lúc này bắt đầu khuyên nhủ Cao Phong.

Nhưng mà Cao Phong cũng như cũ bất vi sở động, giống như không nghe thấy những lời bọn họ nói vậy.

“Đùng đùng đùng!”

Đúng lúc này trong rừng truyền đến một trận tiếng súng.

Trong lúc đó còn kèm theo tiếng hổ gầm, chắc là đám người Đỗ Ngọc Minh cũng gặp phải dã thú rồi.

“Bọn họ cách chúng ta nhiều nhất là năm trăm mét.”

Một người chiến sĩ sau khi nghiêng tai lắng nghe thì trực tiếp quay đầu sang nói.

Nhưng mà Cao Phong vẫn như cũ ngồi yên bất động, giống như không hề nghe thấy.

“Chết tiệt! Anh Phong chúng em đi cùng anh! Đi!”

Mọi người mạnh mẽ chống đỡ thân thể, kéo Cao Phong đứng dậy, cùng nhau hướng tới bên ngoài chạy đi.

Sau khi đi ra khỏi mảnh rừng rậm, đối diện chính là hai ngọn núi lớn.

Một ngọn bên trái, một ngọn bên phải.

Mỗi ngọn núi đều vô cùng to lớn, đợi đám người Cao Phong lựa chọn.

“Anh Phong, đi bên nào?”

Một người chiến sĩ Vũ Nặc quay đầu sang hỏi Cao Phong,

Những người khác cũng nhìn về phía Cao Phong, chờ đợi quyết định của Cao Phong.

Mà Cao Phong lại chậm rãi ngửa đầu, nhìn lên bầu trời một chút.

Chỉ có thể thông qua mức độ ánh sáng của bầu trời mà đại khái phán đoán phương hướng một chút.

Lúc này thời gian là hơn năm giờ sáng.

Nhìn bầu trời phía bên trái giống như sáng hơn một chút, bên trái hắn là hướng đông.

Bất quá Cao Phong cũng không thể xác định.