Rể Quý Rể Hiền

Chương 3696






Chương 3698

“Phù!”

Diệp Thiên Long chậm rãi phun ra một ngụm khói, đưa tay chỉ về mỗi điểm trên bản đồ.

Đó là một mảnh rừng rậm nguyên thủy của Nam Cương.

“Cao Phong muốn chạy trốn, khẳng định phải chạy vào chốn rừng già thâm sâu nếu không ở khu vực đồng bằng bọn ho không có chỗ để ẩn nấp.”

“Nếu cậu ấy có vận khí đủ tốt, đi dọc theo ven đường đến nơi này, từ cánh rừng nguyên thủy này đi ra ngoài sẽ đối diện với hai ngọn núi lớn.”

“Hai bên trái phải, mỗi bên một ngọn núi, đường đi cũng phân chia thành biên giới phía đông cùng Tây Vực.”

Nói tới đây Diệp Thiên Long hơi dừng lại.

Ông ấy không biết Cao Phong có thể đi đến được tới nơi này hay không, có thể sẽ đi đến đây hay không.

Nhưng trong lòng ông hi vọng Cao Phong có thể đi đến nơi này.

Đã có thể tính đến đây cũng không đại biểu Cao Phong có thể thoát thân còn sống.

“Sau đó thì sao?” Trọng Dương Bình vội vàng hỏi.

“Đi về hướng bên trái, có thể sống.”

“Đi về hướng bên phải… chỉ có một đường chết.”

Diệp Thiên Long phả ra hai luồng khói lớn, sau đó thở dài một tiếng, tựa người vào lưng ghế.

Trọng Dương Bình giật giật khóe miệng, vẫn là một câu cũng không nói.

Không thể liên lạc được với Cao Phong, hết thảy đều là ẩn số.

Cao Phong đến tột cùng có thể chạy ra đường sống hay không…

Lúc này đây, cõ lẽ thật sự phải mặc cho số phận rồi.

Nam Cương.

Đã qua một đêm, năm giờ sáng.

Đến gần bên cạnh Nam Cương, trong một mảnh rừng nguyên thủy.

“Lộp bộp! Lộp bộp! Lộp bộp!”

Từng đợt bước chân hỗn loạn dồn dập vang lên.

Có hai người chiến sĩ Vũ Nặc, đỡ Cao Phong không ngừng chạy như điên.

Mà những người khác đi phía sau, một bên quay đầu nhìn xung quanh, một bên bảo hộ ba người Cao Phong.

Mọi người đều hổn hển thở không ra hơi, sắc mặt trắng bệch.

Còn có vài người, tất cả đều mang vết thương trên người, máu tươi nhiễm đỏ quần áo.

Bất quá bọn vẫn sẽ cách một đoạn đường sẽ đổi hai người đến đỡ Cao Phong.

Đêm qua bọn họ trốn chạy suốt cả một đêm.

Một đường trèo đèo lội suối chẳng những phải đề phòng đám người Đỗ Ngọc Minh đuổi giết, còn phải thời khắc đối mặt với dã thú tấn công.

Trong rừng rậm nguyên thủy, hình thể của những con dã thú này rất to lớn, lại vô cùng hung tàn.

Thậm chí ngay cả súng bọn chúng còn không sợ bởi vì chúng nớ chưa từng biết uy lực của loại vũ khí nóng này.

Cho nên mỗi lần gặp phải dã thú, đám người Cao Phong không thể không liều mạng nổ súng.

Mà cứ như vậy tự nhiên đám người Đỗ Ngọc Minh sẽ nghe thấy thanh âm.

Thế nên bọn họ chỉ có thể nhanh chóng giải quyết sau đó một đường chạy trốn.

Bất quá, vẫn may là trong cánh rừng nguyên thủy này không có nơi đóng quân của bọn cường đạo Nam Cương.

Nếu không bọn họ chỉ e là thật sự có chạy đằng trời cũng không thoát.

“Soạt!”

Mười ba vị chiến sĩ Vũ Nặc thay phiên nhau đến đỡ Cao Phong cắn răng chạy ra khỏi cánh rừng nguyên thủy.

“Anh Phong, chúng ta chạy ra khỏi rồi!”

“Tiếp theo… chạy đi đâu đây?”

Mười ba vị chiến sĩ Vũ Nặc, đặt mông ngồi trên mặt đất.

Lúc này bọn họ cũng là chạy trốn khắp nơi không có mục tiêu, căn bản không biết phương hướng.

Liền ngay cả kim chỉ nam cũng đã đánh rơi trên đường chạy trốn.

Cho nên bọn họ lúc này, thậm chí ngay trước mặt là hướng nào bọn họ cũng không biết.