Rể Quý Rể Hiền

Chương 3692






Chương 3694

“Rít!”

Anh rên một tiếng, sau đó dùng lực, trên trán lập tức xuấ hiện những hạt mồ hôi lớn như hạt đậu.

“Anh Phong!”

Mọi người vội vàng chạy tới, canh giữ bên người Cao Phong.

Mặc dù tất cả bọn họ cả người đều đang trong tình trạng sức cùng lực kiệt, nhưng cũng không dám lơ là một phút nào.

“Không sao…”

“Mang tới đây hai viên đạn.”

Hai phút sau, Cao Phong chậm rãi thu tay lai, toàn thân đau đớn run rẩy.

“Đây đây!”

Một người lính Vũ Nặc vội vàng cầm viên đạn lấy từ trên người tên cướp Nam Cương đưa cho Cao Phong.

Anh đập bể một đầu viên đạn, đổ thuốc súng trong viên đạn ra, đắp hết lên vết thương.

“Vây lại cho tôi.”

Cao Phong nghiến răng, sau đó cầm cổ áo lên, cắn vào trong miệng.

Mười ba chiến sĩ Vũ Nặc im lặng trong chốc lát, sau đó nhanh chóng đứng dậy vây Cao Phong vào chính giữa.

“Xoẹt xoạt!”

Thuốc súng nhanh chóng bốc cháy, nhiệt độ cao tỏa ra khiến làn da của Cao Phong trực tiếp bị đốt cháy.

Một mùi khét như mùi tóc cháy lập tức xộc vào lỗ mũi, cổ áo trong miệng dần bị cắn nát thành từng mảnh.

Nhưng từ đầu đến cuối đều không phát ra một tiếng động.

“Hộc…hộc..hộc…”

Phải mất hai phút sau Cao Phong mới từ từ khôi phục lại hơi thở của mình.

“Anh Phong…” Mọi người trợn tròn, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Không sao đâu.”

Cao Phong kéo khóe miệng, xé quần áo băng bó tạm thời vết thương trên eo.

“Những kỹ năng sinh tồn này đều là từ những câu chuyện mà ông tôi kể cho tôi nghe hồi nhỏ.”

“Đồng thời với việc khử trùng, nhiệt độ cao cũng có thể được sử dụng để đốt cháy mô da bị thương, tạm thời làm giảm bớt hiện tượng chảy máu.”

“Trên thực tế, phương pháp khử trùng bằng thuốc súng kiểu này rất nguy hiểm, và nó có thể khiến miệng vết thương nghiêm trọng hơn.”

“Nhưng bây giờ tôi không có lựa chọn nào khác.”

Giọng điệu của Cao Phong có vẻ rất thản nhiên, tùy ý, khiến mọi người cảm thấy yên lòng hơn phần nào.

“Anh Phong, chúng tôi sẽ khắc sâu những món nợ máu những nỗi đau xót này vào trong tim.”

“Chỉ cần một người trong chúng ta có thể chạy ra ngoài, nhất định sẽ khiến cho bọn người kia phải trả giá gấp trăm lần.”

Một chiến sĩ Vũ Nặc lên tiếng, cắn chặt răng, giọng mũi đặc sệt.

“Được rồi! Người anh em tốt, nhanh đi thu dọn đồ đạc, mang theo những thứ có thể dùng đi.”

“Chúng ta hiện tại không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiến về phía trước”.

Trong mắt Cao Phong hiện lên vẻ mờ mịt.

Nhưng anh không thể đem sự mê man này lại truyền sang cho 13 người thuộc hạ của mình.

Nói xong, Cao Phong liếm liếm đôi môi nứt nẻ của mình, đầu óc quay cuồng một hồi.

Từ lúc chạy trốn đến bây giờ đã gần mười tiếng đồng hồ.

Mười tiếng đồng hồ không có một giọt nước, vết thương chảy máu liên tục, nếu là người khác chỉ sợ đã mất đi từ lâu.

Cao Phong lúc này đi cũng là cố gắng chống đỡ.

“Được rồi! Anh Phong, chúng ta mau đi thôi.”

Mười ba người lính Vũ Nặc đáp lại, sau đó bắt đầu tìm kiếm những thứ có thể dùng trên thi thể của những tên cướp Nam Cương.

Vũ khí, chắc chắn phải mang đi.

Họ muốn đem theo mọi thứ có thể sử dụng được.

Một chiến binh Vũ Nặc lấy ra một chai đồ hộp từ một tên trộm Nam Cương, không khỏi vui mừng khôn xiết.