Rể Quý Rể Hiền

Chương 3691






Chương 3693

“Mau mang tới đây, đói chết ông đây rồi!”

“Mẹ kiếp, chờ tao bắt được cái tên gì Cao Kình Thiên, ông đâu nhất định sẽ cắt thịt của nó ra làm đồ nướng.”

Tên này đang mắng mỏ thì đột nhiên anh ta ngậm miệng lại.

Bởi vì anh ta chợt phát hiện ra, giọng nói vừa rồi hình như…

Có điều gì đó hơi lạ!

Chuyến này đi tám người, anh ta đều biết rõ.

Thế nhưng giọng nói này, không phải…

“Mẹ kiếp, tâm trạng…”

Tên thủ lĩnh lập tức phản ứng lại, muốn thò tay xuống rút súng ra.

“Lão đại, bánh bích quy này!”

Một bóng đen đột nhiên đánh úp lại, nhéo một cái vào cổ của tên thủ lĩnh, sau đó cánh tay đột nhiên kéo ra.

“Phụt phụt!”

Ánh sáng hắt ra từ con dao găm lạnh lẽo cắt ngang qua cổ của tên thủ lĩnh.

Ngay lập tức máu tươi bắn ra.

“Mẹ kiếp, tình huống gì thế này?”

Mấy tên còn lại căn bản không nhìn rõ được tình huống trước mặt, vội vội vàng vàng rút vũ khí nóng ra.

“Vù vù vù!”

Đúng lúc này, vài bóng đen từ trên trời rơi xuống, mang theo tiếng gió rít gào.

“Phốc! Phốc! Phốc!”

Một loạt âm thanh liên tiếp của lưỡi dao sắc lạnh xuyên qua da thịt vang lên, vài tên cướp Nam Cương từ từ ngã xuống đất.

Ở nơi âm u này, mùi máu tươi ngay lập tức tràn ngập khắp không gian.

“Trên đời này, tiền con mẹ nó chính là bảo bối, dùng ở đâu thì tốt ở đó!”

Một âm thanh cảm thán vang lên, một chiến sĩ Vũ Nặc từ từ tháo chiếc kính đen trên mặt ngước nhìn màn đêm.

Những người khác cũng cảm khái không thôi

Ở nơi gọi là khối tập đoàn Phong Hạo này, với chỗ dựa là Tập đoàn lớn Thiên Long, thật sự không thiếu tiền.

Long Tuấn Hạo đối với những đồ vật binh lính vô cùng si mê.

Có một số thứ bạn sẽ không thể làm ra, nhưng bạn luôn có thể mua được chúng như nhưng chiếc kính nhìn đêm này, hoặc áo chống đạn kia, v…v… miễn là bạn có tiền.

“Mau dọn dẹp hiện trường đi, chúng ta còn phải rời khỏi đây nữa.”

Một giọng nói khàn khàn vang lên mang theo chút run rẩy.

“Vâng, anh Phong.”

Mọi người trả lời ngay lập tức, sau đó bắt đầu gom những đồ vật, trang bị của bọn cường đạo Nam Cương lại.

Họ là mười ba chiến sĩ Vũ Nặc còn lại, cũng chính là lực lượng cuối cùng bên người Cao Phong.

Mà trên người bọn họ lúc này, ngoại trừ một số thiết bị sinh tồn cần thiết, cái gì cũng không có.

Viên đạn, cũng sớm đã được bắn đi.

Để tăng tốc độ chạy trốn, tất cả vũ khí nóng và những đồ vật khác trên người bọn họ đều phải vứt đi.

Hết gạo sạch đạn, nhu cầu cấp bạch hiện cần được bổ sung.

“Hít hà!”

Cao Phong vịn cây chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt một mảnh trắng bệch, tái nhợt.

Trên đường chạy trốn họ bị bọn cường đạo Nam Cương đuổi giết, một viên đạn đã bắn trúng vào lưng Cao Phong.

Lúc này, cơn đau đang không ngừng phát ra từ vết thương.

“Xoẹt!”

Cao Phong rút dao găm từ thắt lưng ra, sau đó lần mò đến sau lưng, tay anh đã bắt đầu dính máu đen cùng mồ hôi lẫn lộn.

Sau đó, Cao Phong một tay cầm dao găm, một tay tìm đến nơi trúng đạn, từ từ rạch lên.