Rể Quý Rể Hiền

Chương 3677






Chương 3679

“Cậu ấy mà xảy ra chuyện… Long Tuấn Hạo bọn họ, bất kể làm làm ra chuyện điên cuồng gì cũng không ngạc nhiên!”

Mọi người gật đầu, Ông Trần lo lắng không phải không có lý.

Vốn dĩ còn chờ Cao Phong lập kế hoạch mở rộng, sau đó từ từ giải quyết bọn cường đạo Nam Cương.

Nhưng sau khi phát sinh chuyện này, ắt phải dẫn đến tình cảnh hỗn loạn chân chính.

Mà hiện giờ, không có Cao Phong ở đây, làm gì có ai có thể lập ra được kế hoạch tỉ mỉ như Cao Phong chứ?

Long Tuấn Hạo không được.

Ngay cả Liễu Tông Trạch cũng e rằng không được.

Bao gồm cả đám người ông Trần cũng không được.

Đối mặt với bọn cường đạo Nam Cương âm hiểm giả dối, tùy tiện tấn công, sẽ chỉ khiến chính mình tổn thất thảm trọng mà thôi.

“Ông Trần chỉ cần chúng ta liên hệ được với khối tập đoàn Phong Hạo, ngài ở bên cạnh chỉ huy điều khiển thì hẳn là không có vấn đề lớn lắm đâu.”

Vu Chính Bình suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng nói.

Nhưng ông Trần lại khoát tay áo nói.

“Các cậu phải tin rằng Long Tuấn Hạo cùng Liễu Tông Trạch chỉ nghe lệnh của Cao Phong.”

“Bao gồm mỗi một chiến sĩ của Phong Hạo, đều là người của cậu ấy, bọn họ căn bản sẽ không nghe theo mệnh lệnh của chúng ta!”

“Lời nói của Cao Phong trong lòng bọn cũng giống như thánh lệnh, phải chấp hành vô điều kiện.”

“Nhưng mà chúng ta trong lòng bọn họ, ngay cả ngay cả cái rắm cũng không bằng.”

“Việc chúng ta có thể làm chính là mau chóng tìm được tung tích của Cao Phong, sau đó khiến cho Cao Phong dù là không ra mặt xuất hiện cũng có thể liên hệ được với Tam Giác Vàng bên kia.”

Sau khi Ông Trần nói xong, đám người Lâm Thừa Khải đều gật gật đầu.

Một đạo lý rất đơn giản, tuy rằng Cao Phong nghe lệnh của Ông Trần.

Nhưng những thủ hạ dưới quyền của cậu ấy chưa hẳn có thể mua về dưới trướng Ông Trần.

Bọn họ, chỉ nghe lệnh của một mình Cao Phong!

Mà lúc này có một chiến sĩ ngẩng đầu nói: “Ông Trần, vừa rồi các chiến sĩ thủ vệ ở đường biên giới truyền tin tức về.”

“Giáo quan Cao khi chạy trốn đã chủ động để bại lộ thân phận của chính mình.”

Giọng nói của chiến sĩ hạ thấp, đám người Ông Trần bỗng sửng sờ.

“Cái gì? Cậu ấy để lộ thân phận của chính mình?”

“Cậu ấy vì sao lại làm như vậy?”

“Cậu ấy tự nói mình là Cao Phong? Cậu ấy nói…”

Ông Trần trừng to mắt, nghĩ mãi không ra.

“Đúng vậy Ông Trần, Giáo quan Cao nói, bọn cường đạo Nam Cương chỉ vì một con thỏ mà giết các chiến sĩ Phong Hạo của anh.”

“Anh Cao Kình Thiên, còn có mười vạn chiến sĩ Phong Hạo nhất định sẽ đòi lại khoản nợ máu này.”

Chiến sĩ đem nguyên văn lời nói trước khi bỏ trốn của Cao Phong nói ra một chữ cũng không sót.

“Ss!”

Mọi người nhất tề hít vào một ngụm khí lạnh.

Cao Phong sau khi tới Tam Giác Vàng hành sự vẫn luôn hết sức kín cẩn, chưa từng bài lộ thân phận.

Nhưng anh ấy lúc này, đối mặt với cục diện phải chết, vì sao lại phải để lộ thân phận?

Chẳng lẽ chỉ vì muốn dùng thân phận khối tập đoàn Phong Hạo để dọa bọn cướp ở Nam Cương?

“Cao Phong hẳn là sẽ không ngây thơ như vậy…” Vu Chính Bình khẽ nhíu mày lẩm bẩm.

Những người khác cũng đều thấy nghi hoặc khó hiểu, hoàn toàn không thể lý giải được dụng ý của Cao Phong khi làm như vậy.

Mà Ông Trần lại hơi hí mắt, đi qua đi lại ở trong phòng.

“Đều đừng nói nữa, để tôi nghĩ thử xem, để tôi ngẫm nghĩ thật kỹ lại xem…”

“Bộp!” Ông Trần đột nhiên trợn to mắt rồi hung hăng đánh một quyền xuống bàn.

“Tôi hiểu rồi! Tôi hiểu rồi!”

Nghe Ông Trần nói như vậy, mọi người đều có chút nghi hoặc.

“Ông Trần, ngài, ngài hiểu được cái gì rồi thế?” Lâm Thừa Khải nhẹ giọng hỏi.