Rể Quý Rể Hiền

Chương 3676






Chương 3678

“Đúng vậy!”

Lâm Thừa Khải lại lần nữa đáp lời, thở dài trong lòng.

Ông ta cùng Ông Trần sống chung với nhau thời gian lâu nhất, chỉ có ông ta mới có thể hiểu rõ, Ông Trần dốc xuống bao tâm huyết trên người Cao Phong.

Ông ta cũng ôm kỳ vọng rất lớn ở Cao Phong, đồng thời còn xem trọng Cao Phong hơn chính mình!

“Tôi hi vọng, mặc kệ kết quả của Cao Phong là gì.”

“Tạm thời các cậu đều có thể đem những tin tức này áp chế xuống.”

“Phòng ngừa sau khi con gái tôi biết lại thương tâm quá độ.”

Diệp Thiên Long nắm chặt bàn tay, sau đó tựa như cái xác không hồn chậm rãi đứng lên.”

Mọi người đều trầm mặc.

Dâu là con, rể là khách.

Đối với Diệp Thiên Long mà nói thì Cao Phong chính là con của ông ta!

Mà Diệp Thiên Long dưới gối một đời không có con cháu, lại càng xem Cao Phong cùng Kim Tuyết Mai quan trọng hơn bất cứ điều gì.

Nhưng hiện tại Cao Phong nói dễ nghe một chút thì là không rõ sống chết, nếu như nói theo thực tế thì xác suất Cao Phong còn sống là gần như không có.

Thế nên có thể nghĩ đến tâm tình của Diệp Thiên Long là như thế nào?

“Tướng Diệp, ngài, nén bi thương…”

Vu Chính Bình hơi cúi đầu, than nhẹ một tiếng.

“Bốp!”

Diệp Thiên Long nghe vậy đột nhiên xoay người, trở tay kích động tát một bạt tai.

Một cái tát, khiến Vu Chính Bình thụt lùi ba bốn bước khó khăn lắm mới có thể ngừng lại.

“Không có xác định cậu ta tử trận, tôi nén bi thương cái gì?”

“Ai dám nói tôi nén bi thương tôi sẽ tát người đó.”

Diệp Thiên Long hừ lạnh một tiếng, mang theo Trọng Dương Bình xoay người rời đi.

Trong phòng mọi người đều trầm mặc, nhìn theo Diệp Thiên Long dần rời khỏi.

“Hiện tại có thể liên hệ với bên phía Tam Giác Vàng không?”

Ông Trần xoay người nhìn về phía người chiến sĩ.

“Báo cáo Ông Trần, tạm thời còn chưa có.”

“Tín hiệu bên phía Tam Giác Vàng đích thực là rất kém.”

“Có lẽ là tại nơi đó, ngay cả mạng cục bộ cũng không có cách nào sử dụng.”

Người chiến sĩ này khẽ lắc đầu, trong lòng cũng vô cùng lo lắng.

“Nghĩ hết mọi biện pháp để liên hệ được với bên Tam Giác Vàng.”

“Thật sự không được, thì phái người từ đường biên giới bên kia đi qua hướng tới Tam Giác Vàng để liên lạc với bọn họ.”

“Nếu như chậm hơn một bước Tam Giác Vàng bao gồm cả Nam Cương, chỉ e rằng thiên hạ thật sự sẽ đại loạn!”

Trong giọng nói của Ông Trần tràn đầy lo lắng.

Cao Phong trấn áp một phương lúc này lại không có tin tức, không rõ sống chết.

Đám người Long Tuấn Hạo sẽ nổi điên đến cỡ nào?

Lại sẽ nghênh đoán cảnh tượng hỗn loạn đến thế nào?

Ông Trần không dám tưởng tượng.

Thời gian trước tình huống trong biên cương hỗn loạn, tốt xấu gì cũng còn có quy tắc trói buộc.

Mà khu vực Tam Giác Vàng cùng Nam Cương kia vốn chính là vùng hỗn loạn.

Lúc này xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ sợ dẫn đến cảnh hỗn chiến của mười vạn, hai mươi vạn người!

Thế thì máu chảy thành sông, trăm vạn xác chết kia đều là chuyện nhỏ.

Sợ nhất chính là thế lực nước ngoài nhúng tay vào.

“Ông Trần, ngài đang lo lắng, khối tập đoàn Phong Hạo đại loạn?”

Vu Chính Bình xoa xoa mặt, nhíu mày hỏi.

“Cái này còn phải nói sao?” Ông Trần hỏi ngược lại: “Cảnh tượng hỗn loạn ở trong biên cương trước kia, cậu còn không nhìn thấy sao?”

“Cậu ấy sau khi mang binh ra, đối với từng người trọng tình trọng nghĩa, chữ nghĩa đặt lên hàng đầu.”