Rể Quý Rể Hiền

Chương 3587






Chương 3589

Kể từ khi Cao Phong đến Tam giác vàng, tổng cộng chưa đầy năm ngày. Thành lập khối tập đoàn Vũ Nặc, đánh sập hơn chục doanh trại, xâm chiếm gần 30 km, đường kính 20 km lập lên doanh trại của khối tập đoàn Vũ Nặc.

Bây giờ, các lực lượng còn lại đều đang rất hoảng loạn

Nhiều người thậm chí còn bắt đầu nghĩ cách liên hệ với khối tập đoàn Phong Hạo để đối phó với khối tập đoàn Vũ Nặc.

Tại sao khối tập đoàn Vũ Nặc càng ngày càng mạnh, còn khối tập đoàn Phong Hạo vẫn không có động tĩnh gì cả?

Về phần khối tập đoàn Phong Hạo, chỉ cần đáp lại một câu đánh thì nhất định sẽ đánh, nhưng vẫn chưa đến lúc.

Nhìn thấy thái độ của khối tập đoàn Phong Hạo, có một số thế lực khôn khéo, cũng hiểu rõ rồi.

Chắc hẳn là khối tập đoàn Vũ Nặc đã mang lại không ít lợi ích cho khối tập đoàn Phong Hạo rồi, vì vậy họ chỉ nhắm một mắt mở một mắt rồi lại nhắm mắt làm ngơ, đúng không?

“Hừ! khối tập đoàn Phong Hạo này chắc đã nhận được lợi ích của khối tập đoàn Vũ Nặc rồi, nên mới không tấn công họ như vậy.”

“Tôi sẽ chống mắt lên xem, khi khối tập đoàn Vũ Nặc trở nên lớn mạnh hơn rồi, nó sẽ nuốt chửng khối tập đoàn Phong Hạo thôi!”

“Không nói chuyện về khối tập đoàn Phong Hạo nữa, chúng ta cần phải làm gì? Liên thủ chứ? Không liên thủ lại là chỉ có chờ chết thôi!”

“Đúng, số lượng quân của khối tập đoàn Vũ Nặc nhiều nhất chỉ có ba vạn!”

“Nếu chúng ta hợp lực, sẽ có nhiều hơn gấp đôi người, đánh bọn họ cũng rất dễ dàng!”

Các lực lượng còn lại tập hợp và thành lập một liên minh.

Liên minh này đương nhiên là nhằm vào liên minh Vũ Nặc của Cao Phong rồi.

Ngay khi họ đang chuẩn bị chiến tranh và chuẩn bị cho cuộc tấn công tiếp theo của khối tập đoàn Vũ Nặc…

Nhưng khối tập đoàn Vũ Nặc, lại dường như biến mất, không còn hành động gì nữa.

Như thể không tiếp tục chiến đấu nữa vậy.

Trước những nghi ngờ như vậy, một số thế lực không khỏi tò mò, và lặng lẽ cử một đội đến thăm dò tin tức.

Tuy nhiên, hết đội này đến đội khác được cử đi đều không ai trong số họ quay trở lại.

Lúc đi, trong lòng tràn đầy tự tin nhưng chưa đầy hai tiếng đồng hồ đã không có tin tức gì.

Một đi không trở lại.

Cao Phong ngồi trong doạn trại khối tập đoàn Vũ Nặc, nhìn các nhóm tù nhân, trên mặt tràn đầy vẻ giễu cợt.

Dám thăm dò động tĩnh của khối tập đoàn Vũ Nặc?

Đúng lúc, Cao Phong dung khỏe ứng mệt, đợi bọn chúng tự mắc lưới.

Đến một người bắt một người

Đến hai người bắt hai người.

Hai ngày sau, những lực lượng đó không còn dám điều quân đến nữa.

Đùa sao, gửi một đội đi thì chỉ trong vòng hai giờ là mất liên lạc.

Ngay sau đó, một đội khác được cử đi tìm thì trong vòng hai tiếng đồng hồ, cũng lại bị mất tích.

Chỉ có kẻ ngốc mới không nghĩ ra được đang xảy ra chuyện gì!

Hóa ra khối tập đoàn Vũ Nặc không hề biến mất, mà đã giăng sẵn lưới trời, chờ họ đi qua.

Giờ đây, không ai dám cử người đi thăm dò tin tức nữa.

Những thế lực đó không dám đặt chân vào phạm vi của khối tập đoàn Vũ Nặc nữa.

Mặc dù bọn chúng rất coi thường khối tập đoàn Vũ Nặc, nhưng không ai có đủ dũng khí để nói đánh khối tập đoàn Vũ Nặc cả.

Vào đêm ngày thứ ba, Cao Phong phái một lực lượng tinh nhuệ, lặng lẽ đến một doanh trại, và tấn công lần nữa.

Quân số chỉ có một nghìn người.

Một nghìn người này trang bị rất ít, giống như một đội cảm tử, đến tuyên chiến.

Trong khi đó phe họ cần tấn công có tới tận sáu nghìn người.

Sự chênh lệch về quân số như vậy về cơ bản chỉ là tìm đến cái chết.

Thủ lĩnh doanh trại sau khi tính ra con số mấy nghìn người, đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong đầu nhanh chóng suy nghĩ trong đầu: “Đây hẳn là thăm dò của khối tập đoàn Vũ Nặc! Trong trường hợp này, chúng ta giết một nghìn người của bọn chúng trước, cho bọn chúng biết thái độ của chúng ta là như thế nào!”