Rể Quý Rể Hiền

Chương 3586






Chương 3588

“Hoặc có khả năng lực lượng này cũng có liên quan đến bọn cường bạo ở Nam Cương, nhưng bọn chúng lại không thể trực tiếp đe dọa vùng biên cương của chúng ta.”

“Cho nên Cao Phong làm như vậy, có phải đang lãng phí thời gian, hay là cậu ta có ý định gì khác?”

Sau khi nghe những lời này, Ông Trần cũng sửng sốt một hồi, ngón tay gõ trên màn hình.

“Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?”

Ông Trần hít một hơi thật sâu và mở mắt tự nói một mình “Hắn là muốn những điều mà khối tập đoàn Phong Hạo chưa thực hiện được, dựa vào sức lực của mình để thực hiện sao?”

Cao Phong như ngày hôm nay, đã chiếm 20km Tam Giác Vàng, phân đất làm Vương.

Theo tình hình hiện nay, nắm trọn được vùng đất này cũng không phải chuyện khó khăn!

Ông Trần suy nghĩ hai giây, sau đó trực tiếp đi tới trước bản đồ. “Tôi hiểu rồi!”

Ông Trần chỉ về hướng Tam giác vàng, vẻ mặt như chợt hiểu ra. “cột mốc ranh giới của chúng tôi ở rất xa Tam giác vàng”

“Vùng ở giữa gọi là Nam Cương, bọn cường bạo lại tụ tập ở nơi này.”

“Cậu ta muốn chiếm lấy Tam giác vàng trước, để Tam giác vàng trên dưới chỉ có thể nghe mệnh lệnh của cậu ta.”

Vu Chính Bình cũng phản ứng lại và hỏi: “Sau đó có thể trực tiếp đối phó với bọn cường bạo rồi, đúng chứ?”

Ông Trần gật đầu: “Đúng!”

“Cậu ta làm như vậy nhìn vào thì là như đang lãng phí thời gian nhưng thực ra vẫn phải làm như thế.”

“Bởi vì chúng ta không cho cậu ta lấy một binh linh nào cả, cậu ta muốn âm thầm diệt trừ bọn cường bạo ở Nam Cương thì chỉ có thể lợi dụng sức mạnh của khối tập đoàn Phong Hạo.”

“Mà chiến sỹ của khối tập đoàn Phong Hạo muốn đi đến Nam Cương thì cần đi qua phạm vi của những thế lực này, khó có thể đảm bảo rằng bọn họ sẽ không tấn công khối tập đoàn Phong Hạo được.”

“Và ngay cả khi không ra tay thì tin tức cũng sẽ bị lộ ra ngoài.”

Nói đến đây Ông Trần dần dần im lặng lại, ông ta hiểu được ý đồ thực sự của Cao Phong.

Cậu ta muốn một tay lắm giữ Tam Giác Vàng trước sau đó toàn bộ địa bàn này đều là của cậu ta. Sau đó có thể tùy ý điều người xuất phát và có thể thẳng tiến đến Nam Cương.

Làm cho thần không biết quỷ không hay, thế mới chính là sức mạnh mạnh mẽ.

Hoặc là chỉ cần hắn đưa người đến Nam Cương thôi, cậu ta sẽ tiến vào một thế lực khác ở Tam giác vàng. Tuy nhiên, chỉ cần Tam giác vàng do anh ta điều khiển thì sẽ không còn trở ngại nào nữa.

Cao Phong muốn khi nào thì điều binh đến Nam Cương thì điều, đều phải xem kế hoạch của cậu ta.

Ông Trần vỗ tay thán phục nói: “Kế hoạch này quả đúng tuyệt vời!”

Vu Chính Bình do dự một lúc rồi đưa ra lời khuyên cho Ông Trần: “Ông Trần, ông có hơn sáu mươi năm chinh chiến và có nhiều kinh nghiệm chinh chiến như vậy, có nên chỉ điểm cho Cao Phong một chút không?”

“Phải giúp cậu ta phân tích tình hình và triển khai trận chiến chứ?”

Vu Chính Bình có thể nói như vậy, có nghĩa là trong lòng đã chấp nhận Cao Phong rồi.

Ít ra thì lúc này Cao Phong ở trong lòng Vu Chính Bình đã đủ tư cách để dẫn binh đi chiến đấu rồi.

“Không cần!” Ông Trần khẽ vẫy tay nói: “Ở ngoài, quân lệnh có thể không tiếp nhận, điều quân chinh chiến cần phải dựa vào tình huống ở hiện trường để ứng phó hợp lý.”

“Quan trọng nhất là phương pháp của tôi có thể không phù hợp với cậu ta, chiến thuật của tôi cũng không nhất định cậu ta sẽ để ý đến.”

“Còn nữa, Tôi tin cậu ta!” Đôi mắt của Ông Trần tràn đầy năng lượng. Ông tự hào, kích động….

Những lo lắng trong lòng ông đã biến mất.

Với một hạt giống tốt như vậy, làm sao ông có thể không hào hứng được chứ?

Giọng điệu của Vu Chính Bình có một chút lo lắng nói: “Nhưng mà ông Trần này, tàn quân ở Tam Giác vàng có thể là dễ đối phó.”

“Thế nhưng bọn cường bạo ở biên giới khác hẳn với lực lượng của Tam giác vàng! ”

“Những chuyện đó để sau đi.”

“Cơm cũng phải ăn từng miếng từng miếng một, đường cũng phải đi từng bước từng bước một”

“Bước quá dài, rất dễ ngã…..”

Ông Trần ho khan một tiếng rồi không nói gì thêm nữa.

“Chuyện… này.” Vu Chính Bình cũng hắng giọng để che giấu sự xấu hổ của mình.

“Bây giờ, chúng ta hãy xem liệu cậu ta có thể triệt để hạ gục Tam giác vàng trước đã.”

“Tôi cũng rất mong đợi điều đó.” Ông Trần hai tay chống lưng nhìn vào bản đồ lớn trên tường.